Đào Tư Khả và Chương Đình Quân cá cược về bộ phim
Bão Táp, cuối cùng doanh thu đạt được là 700 triệu, vượt xa con số mà Đào Tư Khả dự đoán. Hai ngày trước khi nhập học, Đào Tư Khả và Thẩm Tiểu Địch ngồi trong phòng cô chơi điện thoại, lướt Weibo thì nhìn thấy tin hot này, cũng nhờ bộ phim này mà Nghê Trân tạo dựng được hình tượng tiểu phúc tinh trong marketing doanh thu.
Nghê Trân gia nhập giới diễn viên từ sớm, cũng là nhờ đóng một bộ phim tình cảm đầu tay của đạo diễn Ngô mà nổi tiếng. Lần hợp tác thứ hai này giữa hai người lại một lần nữa có kết thúc hoàn hảo. Đối với Nghê Trân, thành công của bộ phim này chắc chắn là điều đáng mừng, những kịch bản và hợp đồng kinh doanh về sau cũng sẽ có nhiều lựa chọn hơn.
Thẩm Tiểu Địch ngồi khoanh chân trên sàn nhà, cầm một miếng khoai tây chiên bỏ vào miệng, thốt lên: "Ôi, mình thật có mắt nhìn, mình đã nói bộ phim này sẽ nổi tiếng mà."
Đào Tư Khả nằm trên giường, chụp ảnh màn hình tin hot gửi cho Chương Đình Quân, nói: "Đúng vậy, mắt nhìn của cậu rất tốt."
Thẩm Tiểu Địch nhai khoai tây chiên, quay sang nhìn Đào Tư Khả: "Ồ, Đào Đào, cậu đừng tưởng mình không nghe ra cậu đang nói cho có lệ nhé."
"Ồ, cậu hiểu lầm rồi, mình thật lòng khen cậu, trời đất chứng giám." Đào Tư Khả duỗi tay, lấy một miếng khoai tây chiên từ tay Thẩm Tiểu Địch, chấm một chút sốt cà chua rồi bỏ vào miệng.
Thẩm Tiểu Địch hừ một tiếng, nói: "Ôi, chỉ còn hai ngày nữa là nhập học, thật đáng ghét."
Đào Tư Khả vừa cắn khoai tây chiên vừa lướt Weibo, màn hình điện thoại hiện lên phản hồi của Chương Đình Quân. Đào Tư Khả thoát khỏi Weibo, đăng nhập vào WeChat.
Lúc Chương Đình Quân nhìn thấy tin nhắn của Đào Tư Khả, anh đang ở bữa tiệc chúc mừng của bộ phim
Bão Táp. Thật ra tổ chức tiệc mừng vào lúc này vẫn còn quá sớm, những người trong ngành dự đoán rằng doanh thu của bộ phim này sẽ còn tăng gấp nhiều lần trước khi ngừng chiếu.
Song một trong những nhà đầu tư là tổng Giám đốc Hứa nhất quyết muốn tổ chức tiệc mừng vào thời điểm này, Chương Đình Quân cũng không nói gì thêm. Chỉ đến khi bữa tiệc diễn ra được một nửa, Chương Đình Quân mới biết lý do thực sự khiến tổng Giám đốc Hứa gấp gáp tổ chức tiệc mừng là có dụng ý khác.
Chương Đình Quân cảm thấy nhàm chán, lấy bao thuốc lá và bật lửa ra ban công hút thuốc. Anh dựa vào lan can, châm một điếu thuốc. Bao thuốc lá ném tùy ý lên bàn tròn bằng kính ở ban công, anh vừa hút thuốc vừa lấy điện thoại từ túi quần ra để kiểm tra tin nhắn.
Đào Tư Khả:
Chúc mừng doanh thu vượt trăm triệu, vậy là em thắng rồi.Chương Đình Quân chống khuỷu tay lên lan can, cầm điện thoại, khẽ mỉm cười:
Đúng vậy, thế nên Tư Khả, khi nào em có thời gian?Đào Tư Khả bắt đầu làm giá:
Em cần để trợ lý xem lịch trình, đợi một chút.Chương Đình Quân nhả khói thuốc, nghiêng đầu cười cười, điện thoại trong tay lại rung lên:
Trợ lý nói với em rằng ngày mai có thời gian.Chương Đình Quân:
Được, ba giờ chiều ngày mai, anh đến đón em.Cánh cửa kính ban công bị đẩy mở, Nghê Trân cầm một ly sâm panh, ý cười thoải mái trong mắt Chương Đình Quân vẫn chưa tan đi. Nghê Trân chủ động tỏ ra thân thiện: "Anh Chương trông có vẻ rất vui, tôi đoán chắc không phải chỉ vì doanh thu?"
Chương Đình Quân bỏ điện thoại vào túi quần âu, hờ hững hỏi lại: "Tại sao lại như vậy?"
"Chút tiền đó, tôi đoán anh Chương không xem trọng." Nghê Trân uống một ngụm sâm panh, cười nói.
Chương Đình Quân tựa lưng vào lan can phía sau, cẩn thận quan sát Nghê Trân một lúc. Đôi mắt và lông mày của cô có phần giống với Đào Tư Khả, nhưng nụ cười lại mang cảm giác khác biệt. Nụ cười của Đào Tư Khả trong sáng tinh ranh, còn nụ cười của Nghê Trân ít nhiều trộn lẫn chút phong tình, từng trải.
Chương Đình Quân búng tàn thuốc, không nói gì thêm. Nghê Trân uống hết sâm panh, đặt ly lên bàn kính tròn, đáy ly nhẹ nhàng va chạm với mặt bàn, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Nghê Trân cầm bao thuốc trên bàn lên, ngoảnh mặt nhìn Chương Đình Quân, lắc lắc bao thuốc trong tay, nói: "Anh Chương, cho tôi xin một điếu nhé."
Chương Đình Quân gật đầu, Nghê Trân mở nắp bao thuốc, lấy ra một điếu thuốc. Cô lại nói: "Anh Chương, làm phiền cho tôi mượn bật lửa nữa."
Chương Đình Quân lấy bật lửa từ trong túi ra ném cho cô. Nghê Trân đón lấy một cách vững vàng, cô nở nụ cười đắc ý, khóe mắt hơi cong, nụ cười này có phần giống Đào Tư Khả, Chương Đình Quân nghĩ.
Nghê Trân ngậm điếu thuốc trong miệng, châm lửa, một làn khói mỏng manh bay lên. Nghê Trân trả lại bật lửa và bao thuốc cho Chương Đình Quân.
Chương Đình Quân nhìn bóng người thấp thoáng qua cửa kính, một lát sau, anh thu hồi ánh mắt, nhìn sang Nghê Trân đang ngồi trên ghế mây, hỏi: "Không sợ bị chụp lén à?"
"Tôi đâu phải con gái chưa thành niên." Nghê Trân rít một hơi thuốc, nói với vẻ không quan tâm.
Chương Đình Quân nghĩ đến một cô gái chưa thành niên nào đó, từng nhờ anh dạy cô cách hút thuốc. Anh nghĩ có lẽ đến lúc gặp mặt, anh phải nghĩ cách để cho qua chuyện mới được.
Chương Đình Quân chuẩn bị vào trong thì Nghê Trân lên tiếng: "Anh Chương, có thể giúp tôi một việc được không?"
"Việc gì?" Chương Đình Quân cụp mắt nhìn cô.
Nghê Trân nói: "Giúp tôi diễn một vở kịch, để xua đuổi Tổng Giám đốc Hứa đó." Trong mắt cô hiện lên chút khinh bỉ.
"Xin lỗi nhé, cô Nghê, việc này e là Chương mỗ không thể giúp được." Chương Đình Quân nói xong, đẩy cửa đi vào.
Nghê Trân nhìn theo bóng lưng của người đàn ông, một tay chống cằm, cô rít hơi thuốc, ánh mắt lộ ra vẻ bối rối, chẳng lẽ anh ta không có ý gì với mình sao?
Thẩm Tiểu Địch uống cạn lon coca, ném vào thùng rác, thay đổi tư thế, áp mặt vào mép giường, ngẩng đầu nhìn Đào Tư Khả, nói: "Học kỳ sau kết thúc, đàn anh Tiêu phải đi học đại học rồi, Tư Khả, cậu có hỏi anh ấy đăng ký trường nào không?"
"Không." Đào Tư Khả bỏ rau sống dính sốt salad trong hộp hamburger ra, cho vào miệng, "Nhưng chắc anh ấy sẽ đăng ký vào Đại học B."
"Vậy có nghĩa là các cậu sẽ bắt đầu yêu xa à." Thẩm Tiểu Địch nói, "Cậu có lo lắng không?"
"Nói thật à?"
"Đương nhiên." Thẩm Tiểu Địch trợn mắt.
"Có chút lo lắng, nhưng anh ấy đã hứa với mình rồi." Đào Tư Khả lại làm ra vẻ dữ dằn, "Nếu anh ấy dám léng phéng với cô gái khác, mình sẽ đá anh ấy."
"Wow! Thật có khí phách." Thẩm Tiểu Địch chắp hai tay lại, vỗ vào nhau phát ra tiếng kêu lốp bốp.
Đào Tư Khả đứng dậy, nhón chân quay một vòng trên giường, cuối cùng giả vờ nhấc vạt váy, hai chân bắt chéo rồi ngồi xổm xuống một nửa, làm động tác cúi chào hạ màn hài hước, sau đó bật cười ngã nhào xuống giường.
Thẩm Tiểu Địch rung bả vai, không nhịn được nói: "Đào Đào, cậu đáng yêu quá."
Đào Tư Khả và Thẩm Tiểu Địch vừa cười đùa vừa giải quyết xong hamburger và coca, Thẩm Tiểu Địch ợ một cái, nói: "Mình phải về rồi."
Đào Tư Khả ném túi đựng đồ ăn KFC vào thùng rác, đổ mình xuống giường: "Mệt quá, cuối cùng cũng dọn dẹp xong, mình không tiễn cậu đâu."
"Không có lương tâm." Thẩm Tiểu Địch vừa mắng vừa bước ra ngoài, "Không biết cứ tưởng cậu làm bao nhiêu việc nhà cơ."
"Ừ, mình là một nàng lọ lem lười biếng." Đào Tư Khả mặt dày nói.
Ngày hôm sau, Đào Tư Khả ngủ đến tận lúc mặt trời lên cao mới dậy, tối qua Lâm Hải Thanh không về, sau lần cãi vã vào đêm giao thừa, thời gian gần đây Đào Thành Văn về ít hơn, Lâm Hải Thanh cũng thường xuyên không có nhà.
Đào Tư Khả đi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Cô lại lục tủ lạnh tìm đồ ăn, lấy một chai sữa và hai lát bánh mì. Cô mở nắp bảo vệ của máy nướng bánh, cho hai lát bánh mì vào trong, kéo cần hoạt động xuống, thời gian còn lại chỉ cần chờ bánh mì được nướng giòn thơm là xong.
Cô vừa cắn ống hút vừa đăng nhập vào WeChat kiểm tra tin nhắn.
Trên WeChat, Đào Thành Văn chuyển cho cô một khoản tiền sinh hoạt. Kể từ hôm giao thừa, tần suất chuyển tiền cho cô đã tăng lên, Đào Tư Khả nghĩ có lẽ ông muốn bù đắp cho cô.
Đào Tư Khả không hề từ chối, cô mở hồng bao, quả nhiên lại là một khoản tiền sinh hoạt bốn chữ số.
Giữa chừng, Lâm Hải Thanh quay lại một lần, bà về phòng tắm rửa, thay đồ xong lại vội vàng ra ngoài.
Vào lúc hai giờ bốn mươi lăm phút, Đào Tư Khả nhận được điện thoại của Chương Đình Quân, anh bảo cô xuống dưới lầu.
Khi đó Đào Tư Khả đang bóc gói khoai tây chiên vừa ăn vừa xem phim. Nhận được cuộc gọi của anh, cô vội vàng ném gói khoai tây chiên lên sofa, khoai tây chiên chưa ăn hết rơi vãi một ít, nhưng Đào Tư Khả cũng không để tâm, cầm điện thoại và chìa khóa bước ra khỏi cửa.
Chương Đình Quân ngồi trong xe chờ cô, Đào Tư Khả mở cửa ghế lái phụ, ngồi vào trong với giọng điệu vui tươi: "Lái xe thôi."
Chương Đình Quân mỉm cười, cho xe chạy ra ngoài.
Đào Tư Khả hơi tò mò: "Với doanh thu 700 triệu, anh sẽ nhận được bao nhiêu nhỉ?"
"Em nghĩ sao?"
Đào Tư Khả giơ một bàn tay ra, nghiêng đầu hỏi: "Con số này ạ?"
"Tư Khả, bộ phim này không chỉ có mình anh là nhà đầu tư." Chương Đình Quân nhẹ nhàng giải thích.
"Vâng ạ." Đào Tư Khả chỉnh lại chiếc mũ nồi màu đỏ trên đầu.
Chương Đình Quân liếc nhìn Đào Tư Khả. Hôm nay cô mặc đồ hơi hướng cổ điển, với chiếc váy yếm sọc đỏ đen, bên trong là áo sơ mi cổ búp bê trắng, trên đầu đội một chiếc mũ nồi màu đỏ.
Chương Đình Quân đưa Đào Tư Khả đến một nhà hàng Nhật Bản nằm trong một câu lạc bộ. Khi Chương Đình Quân lái xe vào bãi đỗ, một người đàn ông và một người phụ nữ trung niên bước xuống khỏi chiếc xe màu xám bên cạnh anh.
Chương Đình Quân nghiêng đầu nhìn Đào Tư Khả, thấy cô cứ nhìn ra bên ngoài, anh lên tiếng: "Tư Khả, em đang nhìn gì vậy?"
"Nhìn cặp tình nhân kia."
Ánh mắt của Đào Tư Khả dừng lại ở người phụ nữ bên cạnh Đào Thành Văn. Thật ra cô chưa từng gặp người mà Lâm Hải Thanh gọi là "bồ nhí", người phụ nữ mà Đào Thành Văn nuôi bên ngoài.
Hôm nay nhìn thấy, cô ta trẻ hơn Lâm Hải Thanh, khoảng ba mươi tuổi, tóc xoăn, ngũ quan không mấy nổi bật, nhưng trên mặt lại có vài phần nữ tính, là kiểu nhìn hoài không thấy chán, Đào Tư Khả không thể không thừa nhận rằng Đào Thành Văn rất có mắt nhìn.
Đào Tư Khả thu lại ánh mắt, quay sang nhìn Chương Đình Quân, giọng điệu bình thản ném ra một quả bom: "Đó là người phụ nữ mà bố em bao nuôi bên ngoài, em chưa gặp bao giờ. Hôm nay nhìn thấy, quả thật khá xinh đẹp. Anh thấy cô ta có đẹp không, anh Chương?"
"Anh không để ý, Tư Khả." Anh nói.
Một lúc sau, Đào Tư Khả tháo chiếc mũ nồi trên đầu xuống, lại nói: "Bây giờ em không muốn ăn đồ Nhật nữa, anh dạy em hút thuốc đi?"
Chương Đình Quân không nói gì.
Đào Tư Khả nhắc nhở anh: "Anh đã hứa với em, anh nói lần sau gặp nhau sẽ dạy em hút thuốc."