Xe dừng trước một cửa hàng tiện lợi, Chương Đình Quân hạ cửa kính xe xuống, nói: "Anh đi mua bao thuốc."
Đào Tư Khả bối rối nói: "Cứ hút của anh là được, không cần phải mua thêm."
"Thuốc của anh nặng lắm, em hút lần đầu tiên, không phù hợp." Chương Đình Quân như chợt nghĩ đến điều gì đó, cười nói, "Ồ, anh nói sai rồi, chính xác thì đây sẽ là lần thứ hai em hút thuốc. Tư Khả, em vẫn còn là một tay mơ."
Đào Tư Khả cụp mắt, ừm một tiếng. Chương Đình Quân nghiêng đầu nhìn cô: "Em ở trên xe đợi anh nhé?"
Đào Tư Khả nghịch chiếc mũ nồi trong tay, gật gật đầu.
Chương Đình Quân mở cửa xe, Đào Tư Khả quỳ ngồi trên ghế, nhìn anh vòng qua đầu xe bước vào cửa hàng tiện lợi. Hai phút sau, Chương Đình Quân trở ra, cầm một bao thuốc lá trên tay, Đào Tư Khả chỉ kịp thoáng thấy một mảng màu xanh.
Chương Đình Quân mở cửa ghế lái, anh cúi người ngồi vào rồi đóng cửa xe lại, Đào Tư Khả như một học sinh ngoan ngoãn, hỏi: "Đây là thuốc lá gì vậy ạ?"
"Thuốc lá của một thương hiệu Hàn Quốc, Raison, có vị hơi giống kem." Chương Đình Quân giải thích, "Khá phù hợp với em."
"Raison." Đào Tư Khả lẩm bẩm, "Thật là một cái tên kỳ quái."
Chương Đình Quân cười khẽ một tiếng, chuẩn bị bóc lớp màng nhựa bên ngoài bao thuốc. Đào Tư Khả nghiêng người tới, không nói nhiều đã giật lấy bao thuốc từ tay Chương Đình Quân, cô tinh nghịch nháy mắt, nói: "Để em tự làm."
Chương Đình Quân nhíu mày, cố gắng ngăn cản ý định hút thuốc của cô, nói: "Tư Khả, hút thuốc không tốt cho sức khỏe, anh nghĩ anh không cần phải nói điều này với em."
"Anh Chương, anh cũng hút mà." Cô châm chọc đáp lại.
Chương Đình Quân dựa lưng vào ghế, khẽ giơ tay lên, cười khổ, tỏ ý rằng anh đã thua.
Đào Tư Khả cúi đầu, chăm chú chiến đấu với lớp màng nhựa của bao thuốc, không quên nói: "Hơn nữa, con người ta ai cũng có bản tính xấu, cái gì không được làm, lại càng muốn thử nghiệm, không phải sao?"
"Đúng là như vậy."
Cuối cùng Đào Tư Khả cũng xé được lớp màng nhựa, cô mở nắp bao thuốc, rút một điếu đưa lên mũi ngửi thật kỹ. Ánh mắt cô sáng lên, ngạc nhiên lại vui mừng nói: "Thật sự có mùi kem!"
Chương Đình Quân chăm chú nhìn cô, khẽ cười.
Đào Tư Khả ngậm điếu thuốc vào miệng, rồi lại hạ xuống, đầu lọc dính một chút son môi. Cô nhìn sang Chương Đình Quân, nói: "Cho em mượn bật lửa, anh Chương."
Chương Đình Quân lấy một chiếc bật lửa màu bạc từ túi quần ra, anh ấn xuống, một ngọn lửa xanh lam vụt lên. Đào Tư Khả vụng về dùng ngón tay kẹp điếu thuốc, cô sát lại gần anh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, điếu thuốc bắt đầu cháy, ngay lập tức mùi thuốc lá lan tỏa trong xe. Có lẽ do cửa sổ xe đều mở, nên mùi nicotine khá nhẹ.
Đào Tư Khả ngẩng đầu nhìn anh, lên tiếng: "Anh Chương, anh không đích thân thị phạm sao?"
Chương Đình Quân mỉm cười, lấy bao thuốc của mình ra rút một điếu, anh ngậm đầu lọc vào miệng, ấn bật lửa, đưa ngọn lửa lại gần thuốc lá.
Anh từ từ rít một hơi rồi thở ra, làn khói trắng làm mờ đi sự dịu dàng trên gương mặt anh. Anh chậm rãi nói: "Hơi đầu tiên, không cần rít quá mạnh, chỉ cần rít nhẹ một hơi thôi, sau đó từ từ nhả ra."
Làn khói bay lượn giữa hai người, như thể được che chắn bởi một lớp màn trắng, mờ mờ ảo ảo, Đào Tư Khả không ngại hỏi: "Tại sao ạ?"
"Bởi vì thuốc lá chưa vào trạng thái cháy bình thường." Anh từ từ nói, "Sau đó phải hít khói vào khoang miệng, để khói tiếp xúc với cổ họng, phải khép môi lại, nuốt khói xuống, rồi từ từ thở ra bằng mũi."
Chương Đình Quân nói xong lại thị phạm một lần nữa, Đào Tư Khả làm theo, cuối cùng cũng không bị khói làm sặc, cô đã có thể thành thạo nhả khói như một người chuyên nghiệp.
Chương Đình Quân cho tay cầm điếu thuốc ra ngoài cửa sổ, búng búng tàn thuốc, khẽ nhướn mày, nói: "Tư Khả, khả năng học hỏi của em rất tốt."
Anh rút tay lại, khi chuẩn bị đưa thuốc lên miệng thì Đào Tư Khả bất ngờ nghiêng người, nhanh như chớp giật lấy điếu thuốc từ tay anh. Cô lại dựa về phía ghế lái phụ, đắc ý nhướng mày với anh, Chương Đình Quân nở nụ cười chiều chuộng.
Anh nhìn cô với ánh mắt vừa quyến rũ vừa dịu dàng, cô hạ thấp mắt, cởi bỏ đôi giày da trên chân, đặt chân lên ghế lái phụ, ôm chặt lấy hai chân đang co lại bằng tay không cầm điếu thuốc. Trên mặt là nụ cười tự do phóng khoáng, tay cầm điếu thuốc mà cô vừa giật lấy từ tay anh.
Cô ngậm điếu thuốc vào miệng, làm theo cách anh vừa dạy, hai cánh môi hồng màu mận nhạt nhẹ nhàng khép lại, sau khi rít một hơi thuốc, lại mở hai cánh môi ra, chầm chậm nhả ra một làn khói mỏng.
Khói thuốc dâng lên trong cổ họng, cảm giác mạnh mẽ và mãnh liệt, Đào Tư Khả mở miệng, nhăn mặt trả điếu thuốc cho Chương Đình Quân, nói: "Hút không thích lắm."
Chương Đình Quân nhận lấy điếu thuốc, quần âu vương một ít tàn thuốc màu xám, anh dừng mắt ở nơi có chút màu đỏ nhạt trên đầu lọc, đó là dấu son môi.
Thật ra anh mắc chứng sạch sẽ nhẹ, nhưng giờ đây anh lại đưa điếu thuốc dính son môi lên miệng, nhẹ nhàng giơ tay phủi tàn thuốc trên đầu gối, anh ngoảnh mặt sang, nhìn thẳng vào mắt Đào Tư Khả, giọng điệu dịu dàng: "Anh đã nói rồi, em hút không quen, Tư Khả."
Đào Tư Khả hạ chân xuống khỏi ghế, ngẩng mặt nhìn anh: "Anh Chương, thật ra anh không có ý định dạy em hút thuốc, chỉ là đang dỗ em thôi, đúng không?"
"Đúng." Chương Đình Quân thẳng thắn gật đầu, "Dù sao em vẫn còn là học sinh."
Đào Tư Khả khẽ cười khẩy một tiếng, cô lấy một thanh kẹo cao su trong túi ra bỏ vào miệng nhai, định dùng nó để che đi mùi thuốc lá. Cô thổi bong bóng, nói: "Anh Chương, anh không cần phải cảm thấy mình đang dạy hư em, dù sao cũng là em muốn hút thuốc."
Chương Đình Quân cười cười, hỏi cô: "Lát nữa em còn muốn đi ăn đồ Nhật không?"
"Muốn, nhưng chờ chút đã, em không hy vọng gặp lại bố em và tình nhân của ông ấy. Nếu không, em sợ mình không kiềm chế được, sẽ lao lên giật tóc người phụ nữ đó." Cô mở bàn tay ra, nhìn vào móng tay mình, sầu não nói, "Em hơi hối hận vì đã cắt ngắn móng tay hôm qua."
Chương Đình Quân khẽ cười, ánh mắt cũng dừng lại trên những ngón tay của cô. Ngón tay cô không dài không ngắn, độ dài vừa phải, được cắt tỉa rất sạch sẽ, màu sắc móng tay là sự giao thoa giữa trắng và hồng.
Đào Tư Khả lại hỏi: "Sau này kết hôn, anh có ngoại tình không?"
"Tư Khả, chuyện tương lai, không ai có thể nói chắc được." Anh nói, "Anh không phải là người có khả năng tiên đoán trước."
"Cũng đúng." Đào Tư Khả nhai kẹo cao su, gật gật đầu. Cô dựa vào cửa sổ xe, thò một tay ra ngoài, cảm nhận có một giọt mưa rơi lên mu bàn tay, cô lẩm bẩm, "Sắp mưa rồi."
Chương Đình Quân dập tắt điếu thuốc, từ từ đóng cửa sổ xe lại, nói: "Giờ đi đến quán Nhật luôn nhé?"
"Đợi một lúc nữa ạ." Đào Tư Khả quay đầu nhìn anh, "Anh Chương, anh bật nhạc đi."
Chương Đình Quân giơ tay mở nhạc trong xe, chọn bài hát, điệu nhạc nhẹ nhàng vang lên, vẫn là bài
The Girl của Bertie Higgins, hòa quyện với tiếng mưa bên ngoài.
Her green eyes would go grey,Đôi mắt xanh của cô ấy rồi sẽ trở nên u tối,When she ran out of things to say,Khi cô ấy không còn điều gì để nói,...
Đào Tư Khả nhổ kẹo cao su ra, quay mặt nhìn Chương Đình Quân, cô xòe lòng bàn tay, nói: "Anh Chương, cho em một điếu thuốc nữa."
Giọt mưa rơi xuống cửa kính xe, Chương Đình Quân lắc đầu không đồng ý, Đào Tư Khả nhíu mày, nói: "Anh Chương, anh như vậy thật chẳng thú vị gì."
Ánh mắt cô hiện lên vẻ tinh nghịch, sau đó thò người sang với tay lấy bao thuốc lá và bật lửa mà anh để trên cửa xe ghế lái nhanh như một con thỏ.
Cô nhanh đến nỗi Chương Đình Quân không kịp ngăn cản, trước mắt anh xoẹt qua đôi môi đỏ thắm trên gương mặt trắng nõn của cô. Tiếp theo đó cô dựa vào cửa sổ, rút một điếu thuốc trong bao ra cho vào miệng, ấn bật lửa châm thuốc.
Sau đó, cô lại quay đầu, đắc ý ném bao thuốc lá và bật lửa về phía anh, trên mặt Chương Đình Quân là nụ cười bất lực nhưng vẫn đầy cưng chiều.
Mưa rơi ào ạt.
Chương Đình Quân tựa lưng vào ghế, đặt một tay trên vô lăng, ánh mắt dừng lại ở gương chiếu hậu bên ghế lái phụ. Trên mặt gương bị mưa làm ướt đẫm phản chiếu góc mặt nghiêng của Đào Tư Khả, cô đưa tay gạt những sợi tóc ướt ra sau tai, gương mặt ngây thơ trong trẻo vì tô son môi mà xen lẫn chút phong tình trong sự non nớt.
Trong xe vẫn đang phát nhạc.
Oh how I miss the girl,Ôi, tôi nhớ cô gái đó biết bao,Miss her kiss and her island world,Nhớ nụ hôn của cô ấy và thế giới trên đảo của cô ấy....