Ăn xong đồ Nhật, Chương Đình Quân lại đưa cô về, vừa lái xe vào khu chung cư. Đào Tư Khả tinh mắt nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc ở phía trước, cô có thể đọc vanh vách biển số xe, đó là xe của Lâm Hải Thanh.
Đào Tư Khả thoáng run rẩy, trượt khỏi ghế lái phụ, ôm đầu gối ngồi xổm xuống chỗ trống bên dưới. Chương Đình Quân ngỡ ngàng trước hành động kỳ quặc của cô, cụp mắt nhìn cô, khó hiểu hỏi: "Sao vậy, Tư Khả?"
"Chiếc xe phía trước là xe của mẹ em." Gương mặt nhỏ của Đào Tư Khả có chút nghiêm túc, "Nếu mẹ em thấy em đi ăn với một người đàn ông, sẽ đánh gãy chân em mất."
Chương Đình Quân không nhịn được cười, anh hiểu ý đánh vô lăng, lái xe ra khỏi khu chung cư. Đào Tư Khả thở phào nhẹ nhõm, nói: "Lát nữa em sẽ xuống xe ở cổng khu chung cư."
Cô lấy mu bàn tay lau son môi trên miệng, một lát sau, cô ngẩng mặt lên nhìn Chương Đình Quân: "Anh Chương, môi em còn son không?"
Chương Đình Quân nhìn cô vừa dùng mu bàn tay lau son môi, bị lem một chút bên má lúm. Cô nhìn anh với ánh mắt sáng rực, đôi mắt đen láy, có lẽ do ánh sáng trong xe. Chương Đình Quân nhất thời không kiểm soát được bèn giơ tay ra, ngón tay vừa chạm vào mặt cô thì anh lại rụt tay lại, thay vào đó lấy một gói khăn ướt trên trung tâm tay vịn đưa cho cô: "Mặt vẫn còn một ít."
Đào Tư Khả rút một tờ khăn ướt, cố gắng lau sạch trên mặt, rồi lại hỏi: "Bây giờ thì sao ạ?"
"Không còn nữa." Chương Đình Quân khẽ lắc đầu, lại nhắc nhở cô, "Nhớ lau son trên mu bàn tay."
Đào Tư Khả cúi đầu "Ồ" một tiếng, lấy khăn giấy tiếp tục lau son trên mu bàn tay trái. Sau đó, cô mở cửa xe, nói: "Em về nhà trước nhé?"
Chương Đình Quân nhìn cô, gật gật đầu, Đào Tư Khả lại bổ sung thêm: "Anh Chương, cảm ơn đã mời em ăn đồ Nhật."
"Không có gì, đây chỉ là phần thưởng mà em thắng cược thôi." Chương Đình Quân mỉm cười nói.
Đào Tư Khả đóng cửa xe, nói: "Tóm lại vẫn phải cảm ơn anh."
Cô chạy vào khu chung cư, Chương Đình Quân lái xe đi. Đào Tư Khả lấy chìa khóa mở cửa, thấy Lâm Hải Thanh đang ngồi trên sofa trong phòng khách, gấp quần áo vừa lấy từ ban công vào. Bà ngẩng đầu hỏi: "Con đi đâu mà về muộn vậy?"
"Con ra ngoài ăn cơm." Đào Tư Khả đặt tay lên tường, cởi giày da thay sang dép lê.
Lâm Hải Thanh ừm một tiếng, lại nói: "Mẹ mua ít dâu tây cho con đấy, rửa đi rồi ăn."
"Vâng, con tắm xong sẽ ăn." Đào Tư Khả trả lời.
Cô về phòng, ném tờ khăn giấy dính son môi để trong túi váy vào thùng rác dưới bàn học. Đào Tư Khả lấy đồ ngủ rồi đi vào nhà tắm.
Tắm xong ra ngoài, điện thoại có tin nhắn từ Tiêu Tư Bạch.
Tiêu Tư Bạch:
Sáng ngày mốt gặp ở trạm xe buýt nhé.Ngày mốt là ngày nhập học. Đào Tư Khả ngồi trên ghế bên bàn học, lau tóc cười khẽ, trả lời Tiêu Tư Bạch một chữ "Được". Sau đó, cô úp ngược điện thoại xuống bàn, Lâm Hải Thanh gõ cửa hai lần, mang đĩa dâu tây đã rửa vào.
Lâm Hải Thanh đặt bát dâu tây thủy tinh lên bàn học, nói: "Con ăn xong thì đi ngủ sớm đi."
"Con biết rồi mẹ." Đào Tư Khả cầm một quả dâu tây bỏ vào miệng.
Lâm Hải Thanh nhìn cô, trông như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cuối cùng, bà chỉ giơ tay lên xoa đầu Đào Tư Khả, nói: "Đừng để tóc ướt, nếu không sẽ bị đau đầu."
"Vâng." Đào Tư Khả đáp lại.
Thứ Hai, ngày nhập học.
Đào Tư Khả bị tiếng chuông báo thức đánh thức. Cô trở mình qua lại trên giường, nấn ná thêm mười phút rồi mới miễn cưỡng rời khỏi giường. Cô đẩy cửa phòng ngủ bước ra, thấy Lâm Hải Thanh vẫn chưa đi làm, đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp.
Đào Tư Khả hơi ngạc nhiên, hỏi: "Mẹ, hôm nay mẹ không đi làm sao?"
Lâm Hải Thanh đang pha sữa bột, nói: "Hôm nay mẹ nghỉ, lát nữa mẹ đưa con đến trường, con không cần đi xe buýt nữa."
Đào Tư Khả đáp nhẹ một tiếng rồi quay vào phòng ngủ, lấy điện thoại nhắn cho Tiêu Tư Bạch, báo cho anh biết hôm nay cô không thể cùng đi học với anh. Đào Tư Khả không biết liệu Tiêu Tư Bạch có giận không, cô thầm nghĩ.
Khi Đào Tư Khả ra khỏi phòng lần nữa, Lâm Hải Thanh đã bày bữa sáng lên bàn. Trong chiếc đĩa trắng là lát bánh mì nướng và một quả trứng ốp la.
Đào Tư Khả ngồi xuống bàn ăn, cầm ly uống một ngụm sữa. Lâm Hải Thanh cũng ngồi xuống, trên đĩa của bà chỉ có một quả trứng luộc và một ly sữa, bà vẫn đang giảm cân.
Đào Tư Khả cắn một miếng bánh mì, hỏi: "Mẹ, mẹ ăn ít vậy không đói sao?" Đào Tư Khả thật sự tò mò, mỗi lần thấy những người giảm cân ăn ít thế này, cô đều lo lắng không biết họ có đói không nữa.
"Vẫn ổn, mẹ quen rồi." Lâm Hải Thanh nhìn Đào Tư Khả, hỏi: "Sao tự nhiên con hỏi thế?"
"Con tò mò thôi." Đào Tư Khả đáp lại, trong miệng có bánh mì nên nói không rõ.
Ăn sáng xong, Đào Tư Khả đeo cặp lên vai, đi thang máy xuống tầng với Lâm Hải Thanh. Lâm Hải Thanh nhìn Đào Tư Khả, như thể vô tình nói: "Hôm qua tan làm về, mẹ chạm mặt cô Từ có nói chuyện một lát. Cô ấy nói hai tháng trước có một nam sinh đến chung cư tìm con, Tư Khả, đó là ai vậy?"
Đào Tư Khả chớp mắt, giải thích: "Bạn học của con ấy mà, mang vở bài tập đến cho con."
Cô lại nhíu mày, càu nhàu: "Cô Từ này thật là, con đã nói với cô ấy đó là bạn học của con rồi, vậy mà còn đi nói lung tung với mẹ."
"Là bạn học thì tốt, mẹ tin con. Học kỳ tới là lớp 12 rồi, lúc này không thể để phân tâm được." Lâm Hải Thanh thấy sắc mặt con gái bình thường, không có vẻ gì khác lạ nên cũng yên tâm. Mặc dù quan hệ giữa hai mẹ con không quá gần gũi, nhưng bao năm qua, Đào Tư Khả chưa từng để bà phải lo lắng nhiều.
Đào Tư Khả ngoan ngoãn nói: "Con biết rồi, con hiểu điều gì quan trọng, mẹ đừng lo cho con."
Đào Tư Khả bước vào lớp, khuôn mặt có chút khó chịu. Thẩm Tiểu Địch đang uống sữa, thấy vậy liền đi tới bên cạnh Đào Tư Khả, hỏi: "Đào Đào, trông cậu có vẻ không vui?"
Đào Tư Khả kể cho Thẩm Tiểu Địch về cuộc nói chuyện sáng nay với Lâm Hải Thanh. Thẩm Tiểu Địch chống tay lên lan can hành lang, chống cằm suy nghĩ, nói: "Cô Từ đó thật đáng ghét, dù sao cậu và Tiêu Tư Bạch cũng phải cẩn thận. Mình nghĩ nếu mẹ cậu thật sự biết chuyện, hậu quả không dám tưởng tượng đâu."
Thẩm Tiểu Địch lo lắng, Đào Tư Khả cũng có chút bất an, nói: "Mình biết rồi, vậy nên mình vẫn luôn dùng tên cậu để làm vỏ bọc."
Thẩm Tiểu Địch bóp bẹp hộp sữa trong tay, không mấy bận tâm nói: "Bạn bè chẳng phải là để giúp che giấu mấy chuyện như vậy sao? Cậu cứ việc dùng, miễn không phải là chuyện giết người hay phạm pháp là được."
Vừa dứt lời, Thẩm Tiểu Địch liếc thấy cô Trịnh đi ra từ văn phòng, hạ giọng nói: "Nhanh về lớp đi, Diệt Tuyệt Sư Thái đến rồi."
Tiết học thứ ba vào buổi chiều là tiết thể dục, giáo viên thể dục dạy được nửa buổi thì có việc gấp nên cho cả lớp hoạt động tự do. Đào Tư Khả và Thẩm Tiểu Địch đi đến cửa hàng tiện lợi trong trường mua xiên que, tình cờ gặp Lý Hạo.
Lý Hạo tự động móc ví, nói muốn mời hai người. Đào Tư Khả từ chối, nhưng Lý Hạo lại nói: "Khách sáo gì chứ, em là bạn gái của Tiêu Tư Bạch mà, anh mời bạn gái của anh em ăn là điều hết sức bình thường."
Không từ chối được, Đào Tư Khả và Thẩm Tiểu Địch mỗi người cầm một cốc giấy, chọn vài xiên que, Lý Hạo trả tiền rồi nói: "Ăn ở đây luôn nhé?"
Trong cửa hàng tiện lợi có một chiếc bàn dài sát cửa kính, giống kiểu bàn dài thường thấy ở các cửa hàng tiện lợi trong phim Hàn. Đào Tư Khả và Thẩm Tiểu Địch ngồi lên ghế cao bằng gỗ, Lý Hạo cũng đi theo, mở một chai nước khoáng rồi nói: "Thứ Bảy tuần này là sinh nhật của Tư Bạch, Tư Khả, em sẽ đến chứ?"
Đào Tư Khả đang cầm một que thịt viên định đưa lên miệng, nghe thấy Lý Hạo nói vậy thì cho thịt viên lại vào cốc giấy, quay sang nhìn Lý Hạo với vẻ ngơ ngác: "Thứ Bảy tuần này là sinh nhật anh ấy sao?"
"Em không biết à?" Lý Hạo còn ngạc nhiên hơn cả cô.
"Vâng, bọn em chưa từng nói về chuyện này, mà em cũng chưa từng xem thẻ căn cước của anh ấy." Đào Tư Khả bất mãn cầm que tre, chọc một miếng thịt viên bỏ vào miệng.
Thẩm Tiểu Địch ghé lại gần hỏi: "Đàn anh Tiêu không gợi ý gì với cậu sao? Dạo này hai người không nói chuyện à?"
Đào Tư Khả chống tay lên cằm, cau mày suy nghĩ một lúc rồi nhìn Thẩm Tiểu Địch, lắc đầu: "Không, anh ấy chưa từng gợi ý gì."
Thẩm Tiểu Địch nói: "Vậy bây giờ cậu biết rồi thì cứ giả vờ như không biết, coi như tạo bất ngờ cho anh ấy?"
Đào Tư Khả suy nghĩ chốc lát, nói: "Ý kiến này hay đó." Cô quay qua nhìn Lý Hạo, "Anh đừng nói với anh ấy đấy."
"Anh hứa không nói." Lý Hạo giơ bốn ngón tay lên thề.
Tan học, Tiêu Tư Bạch nhắn tin cho Đào Tư Khả, hẹn cô ở nhà để xe khu lớp 12. Đào Tư Khả kéo Thẩm Tiểu Địch cùng đi.
Tiêu Tư Bạch mặc áo nỉ đen và quần jeans xanh, ngồi trên yên sau của xe đạp, cúi đầu chơi trò chơi trên điện thoại. Nghe thấy tiếng bước chân, anh ngước mắt nhìn qua, thấy Đào Tư Khả thì nở nụ cười. Anh đứng dậy khỏi yên sau xe đạp, tiến lại gần Đào Tư Khả.
Đào Tư Khả hắng giọng, hỏi: "Anh tìm em có việc gì?"
Tiêu Tư Bạch nhét điện thoại vào túi quần. Anh cao hơn Đào Tư Khả rất nhiều, dù là học sinh cấp ba nhưng đã cao gần 1 mét 8. Anh cúi đầu nhìn cô, hỏi: "Thứ Bảy là sinh nhật anh, em có đến không?"
Đào Tư Khả nhíu mày, trông đầy vẻ băn khoăn, nói: "Thứ Bảy mẹ em định đưa em về thăm bà ngoại, không biết có kịp về không, bà ngoại em bị ốm."
Tiêu Tư Bạch rút tay ra khỏi túi quần, giọng điệu có chút thất vọng, nói: "Được, thế thì thôi vậy."
"Anh không giận sao?" Đào Tư Khả ngước mắt nhìn anh, "Sinh nhật mà bạn gái lại không có mặt?"
Hàng lông mày đang nhíu lại của Tiêu Tư Bạch dần giãn ra, anh cười khẽ, nói: "Cũng hơi buồn, nhưng anh điều chỉnh được, đừng lo."
"Thế sinh nhật anh, sẽ có bạn nữ chứ?"
Anh cố tình đáp với giọng lơ đễnh: "Chắc là có, dù sao bạn gái cũng không có mặt."
Cô trừng mắt, cố ý hăm dọa: "Anh mà thân thiết với bọn họ quá là xong đời đấy, Tiêu Tư Bạch."
"Không dám đâu." Tiêu Tư Bạch trêu chọc, "Dù sao anh cũng có một cô bạn gái nhỏ dữ dằn mà."
"Là cô bạn gái nhỏ xinh đẹp mới đúng." Đào Tư Khả nhấn mạnh.
"Đúng." Tiêu Tư Bạch khẽ cúi đầu, chống hai tay lên đầu gối hơi gập lại, bất ngờ hôn nhẹ lên má trái của cô, sau đó nhanh chóng dịch ra. Anh nhìn vào mắt cô, nói: "Vậy nên anh chẳng để ý đến ai khác cả."