Thẩm Tiểu Địch đặt nắm tay lên môi, ho vài tiếng: "Hai vị, cái bóng đèn là tôi vẫn đang ở đây đấy."
Đào Tư Khả ngại ngùng, cô quay mặt nhìn Thẩm Tiểu Địch một cái, rồi lại chuyển ánh mắt về phía Tiêu Tư Bạch, cô mất tự nhiên, khẽ hắng giọng: "Em và Tiểu Địch đi trước đây."
Tiêu Tư Bạch đút một tay vào túi quần, giãn chân mày ra, gật gật đầu.
Đào Tư Khả và Thẩm Tiểu Địch rời khỏi nhà để xe lớp 12, Thẩm Tiểu Địch hỏi Đào Tư Khả: "Cậu đã nghĩ ra quà gì để tặng đàn anh Tiêu chưa?"
"Mình vẫn chưa nghĩ ra." Đào Tư Khả lắc đầu, làm vẻ mặt lo lắng, một lúc sau, ánh mắt cô sáng lên, "Hay là tặng khăn quàng cổ?"
"Đào Đào, cậu đang đùa à?" Thẩm Tiểu Địch cạn lời, "Bây giờ thời tiết đang nóng dần lên, cậu tặng khăn quàng cổ, mình đoán đàn anh Tiêu lên năm nhất mới dùng được."
"Vậy tặng gì?" Đào Tư Khả nhíu mày, cảm thấy khó xử.
"Ví hoặc móc chìa khóa gì đó, có thể làm cậu nhớ đến đồ của cậu." Thẩm Tiểu Địch gợi ý.
"Tặng ví đi, móc chìa khóa có hơi tầm thường." Đào Tư Khả hỏi ý kiến của Thẩm Tiểu Địch, "Cậu thấy sao?"
"Cái này được." Thẩm Tiểu Địch nói.
Sinh nhật của Tiêu Tư Bạch được tổ chức tại một nhà hàng cao cấp ở thành phố Dương Giang, bố mẹ Tiêu Tư Bạch đã đặt một phòng riêng. Tiêu Tư Bạch rất được lòng mọi người, còn là thành viên của hội học sinh, tự khắc sẽ có nhiều bạn bè, cả nam lẫn nữ, phòng riêng phút chốc trở nên rộn ràng.
Lý Hạo nhìn vào bức tường sang trọng của căn phòng, còn có chiếc đèn chùm lấp lánh trên đầu, cảm thấy bố mẹ Tiêu Tư Bạch quả thật rất hào phóng. Lý Hạo lấy bao thuốc lá và bật lửa từ túi quần bò ra, đưa cho Tiêu Tư Bạch một điếu: "Hút một điếu?"
Lý Hạo bắt đầu hút thuốc từ năm lớp 8, lúc đó cũng là do một người bạn học cấp hai dẫn dắt. Cậu ta và Tiêu Tư Bạch ngồi cùng bàn gần ba năm, mỗi lần cậu ta hút thuốc đều đưa cho Tiêu Tư Bạch một điếu, nhưng Tiêu Tư Bạch luôn từ chối một cách dứt khoát.
Lần này Tiêu Tư Bạch không buồn ngẩng đầu, chuyên tâm chơi trò chơi trên điện thoại, uể oải nói: "Không hút."
"Chán chết." Lý Hạo tự ngậm một điếu thuốc vào miệng, ấn bật lửa châm thuốc, nói: "Sinh nhật lần này, bố mẹ cậu chắc tốn không ít tiền nhỉ?"
Tiêu Tư Bạch dán chặt mắt vào trò chơi trên điện thoại, thờ ơ đáp một tiếng "Ừm".
Lý Hạo biết Đào Tư Khả sắp đến, liền đưa tay chạm vào khuỷu tay Tiêu Tư Bạch, hỏi: "Lát nữa Phùng Nghiên có đến không?"
Tiêu Tư Bạch tựa vào lan can, cúi đầu nghịch điện thoại, lắc đầu, "Không rõ."
Lý Hạo bỏ điếu thuốc đang ngậm trong miệng xuống, lại huýt sáo một tiếng, cố tình hỏi: "Em Đào không đến à?"
"Cô ấy có việc." Tiêu Tư Bạch trả lời một cách hời hợt.
Mặc dù Lý Hạo biết Đào Tư Khả muốn tạo bất ngờ cho Tiêu Tư Bạch, nhưng trước mắt có thể nhân cơ hội này trêu chọc Tiêu Tư Bạch, Lý Hạo đương nhiên không bỏ lỡ. Cậu ta nhả khói thuốc, nheo mắt nói: "Cậu làm bạn trai không ổn lắm đâu đấy, sinh nhật của mình mà cũng không mời được bạn gái đến. Sinh nhật của tôi, tôi bận nên quên mất, nhưng Trịnh Cốt lại nhớ, còn đặc biệt lén đặt bàn ở nhà hàng cho tôi. So sánh mà xem, chậc chậc."
Tiêu Tư Bạch bị Lý Hạo châm chọc, đương nhiên không vui, anh ngước mắt nhìn Lý Hạo, nói: "Lý Hạo, nếu cậu không muốn ăn bánh sinh nhật, thì bây giờ có thể biến đi."
"Đừng giận." Lý Hạo cười hề hề, vươn tay ôm vai Tiêu Tư Bạch, "Anh em với nhau đùa chút thôi mà, rất bình thường."
Tiêu Tư Bạch nâng khuỷu tay đụng nhẹ vào bụng Lý Hạo, khiến Lý Hạo kêu lên vì đau. Cậu ta khom người xuống, hai tay ôm bụng, nhìn bóng lưng Tiêu Tư Bạch rời đi, nghiến răng mắng: "Chết tiệt, Tiêu Tư Bạch, cậu định giết người à?"
"Giết cậu đấy." Tiêu Tư Bạch lạnh lùng đáp lại một câu, đẩy cửa kính đi vào trong phòng.
Lý Hạo tức giận nói: "Cậu đang ghen tị với tôi, ghen tị vì tôi có một cô bạn gái tốt như Trịnh Cốt."
Hôm nay Phùng Nghiên không đến, nhưng bạn thân của Phùng Nghiên là Doãn Văn thì có. Cô ấy chuyển quà của Phùng Nghiên cho Tiêu Tư Bạch: "Tư Bạch, Phùng Nghiên không được khỏe nên không thể tham gia sinh nhật của cậu, nhưng cô ấy nhờ tôi mang quà đến cho cậu."
Tiêu Tư Bạch cúi đầu nhìn quà trong tay Doãn Văn, đó là một hộp quà dài được gói rất đẹp. Anh đưa tay nhận lấy, nói: "Nhờ cậu nói cảm ơn với Phùng Nghiên giúp tôi."
"Cậu tự nói với cô ấy đi, tôi chỉ phụ trách mang quà đến, còn lại tôi không chịu trách nhiệm." Doãn Văn cười, ngẩng đầu nhìn Tiêu Tư Bạch, giọng nói nhẹ nhàng, "Vả lại Nghiên Nghiên không đến, còn nhờ tôi mang tới, đây là tấm lòng của cô ấy, cậu cũng nên tự mình cảm ơn cô ấy chứ."
Tiêu Tư Bạch nhìn Doãn Văn, không nói gì.
Sáu giờ, nhân viên phục vụ lần lượt bưng món ăn lên. Tiêu Tư Bạch vừa ngồi xuống, điện thoại của anh bất ngờ đổ chuông, là cuộc gọi của Đào Tư Khả.
Tiêu Tư Bạch đứng dậy, lớp phó thể dục Đổng Bộ Thanh thấy vậy thì lên tiếng gọi anh: "Này, chuẩn bị ăn rồi, cậu là nhân vật chính mà định đi đâu thế?"
Tiêu Tư Bạch giơ giơ điện thoại trong tay, nói: "Tôi nghe điện thoại, các cậu cứ ăn trước đi."
Nói đoạn, Tiêu Tư Bạch đi ra ban công. Đổng Bộ Thanh lẩm bẩm: "Cuộc gọi của ai mà quan trọng vậy, không lẽ là bạn gái?"
Lý Hạo biết rõ sự tình, bóc một con tôm, nói: "Cậu đoán đúng rồi đấy."
Đổng Bộ Thanh ngạc nhiên, vừa định hỏi đối phương là ai thì Doãn Văn đã chen vào: "Không thể nào, tôi thấy Tiêu Tư Bạch chẳng thân thiết với cô gái nào khác ngoài Phùng Nghiên cả."
Ý của Doãn Văn là nếu Tiêu Tư Bạch có người yêu thì người đó chắc chắn phải là Phùng Nghiên. Lý Hạo nghe ra, cười bí ẩn nói: "Có thể hay không, đợi cậu ấy vào hỏi là biết ngay thôi."
Tiêu Tư Bạch đứng ở ban công, nhấn nút nghe, gọi: "Tư Khả?"
"Tiêu Tư Bạch, bạn gái nhỏ của anh có kịp đến ăn bánh sinh nhật của anh không?" Đào Tư Khả hỏi với giọng điệu vui vẻ.
Tiêu Tư Bạch tùy ý đặt một tay lên lan can, cúi đầu mỉm cười, nói: "Vẫn chưa cắt bánh, em ở đâu, anh qua đón em."
"Trong hành lang tầng năm, phòng riêng mà anh đặt là phòng nào?" Giọng Đào Tư Khả có chút ủ rũ, "Lý Hạo nói với em rồi nhưng tôi quên mất."
"Anh ra đón em." Tiêu Tư Bạch nói xong liền đẩy cửa kính ban công, bước nhanh về phía phòng riêng.
Thấy Tiêu Tư Bạch đi ra ngoài cửa, Đổng Bộ Thanh lại gọi anh: "Cậu đi đâu đấy? Có ăn không?"
"Đón người." Tiêu Tư Bạch nói xong, bóng dáng đã biến mất ở cửa phòng.
Đào Tư Khả đứng ở hành lang, giống như một con ruồi không đầu, đi tới đi lui loạn xạ. Cô cố gắng gõ vào cửa một phòng riêng bên cạnh đang hé mở, thì nghe thấy tiếng Tiêu Tư Bạch gọi từ đằng sau: "Tư Khả."
Đào Tư Khả quay đầu, vỗ vỗ vào ngực mình, lo lắng nói: "May quá, em suýt nữa đã đẩy cửa phòng này rồi."
Tiêu Tư Bạch cười hỏi: "Không phải em nói không có thời gian đến sao?"
"Để tạo bất ngờ cho anh mà, thế nào, có bất ngờ không?" Cô hỏi.
"Anh rất vui." Nụ cười trên khuôn mặt Tiêu Tư Bạch rất rõ ràng, "Anh dẫn em vào trong, tiện thể giới thiệu em với các bạn học."
Đào Tư Khả đi theo Tiêu Tư Bạch vào trong phòng riêng, mọi người nhìn thấy Đào Tư Khả đều có chút ngờ vực, sinh nhật của Tiêu Tư Bạch sao lại có cả nữ sinh lớp 11 thế. Lý Hạo là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí, cậu ta nói: "Đào Tư Khả, học cùng trường với chúng ta, lớp 11."
Đổng Bộ Thanh nói: "Khỏi cần cậu nói thừa. Đàn em Đào cũng được coi là một nhân vật nổi bật của trường chúng ta, dù sao nữ sinh lớp 11 vừa xinh đẹp lại vừa học giỏi chỉ có thể là đàn em Đào thôi."
Doãn Văn khịt mũi: "Không khoa trương đến mức đấy chứ?"