"Cá nhân tôi cho rằng Trình Tiêu Tiêu xinh đẹp hơn." Doãn Văn nói xong, lại mỉm cười xin lỗi Đào Tư Khả, "Tư Khả, chị không nhắm vào em đâu, chỉ là cảm giác cá nhân thôi, khá chủ quan."
Trình Tiêu Tiêu là học sinh lớp 11 chuyên Lý, Đào Tư Khả thường xuyên bị so sánh với Trình Tiêu Tiêu. Câu hỏi về việc hoa khôi của lớp 11 nên thuộc về ai đã được đề cập nhiều lần. Đào Tư Khả không có ấn tượng xấu về Trình Tiêu Tiêu, ngược lại, mối quan hệ của họ khá tốt.
Nhưng hiện tại, Đào Tư Khả có thể cảm nhận rất rõ sự bài xích từ Doãn Văn. Đào Tư Khả đã gặp Doãn Văn vài lần, mỗi lần đều đi cùng với Phùng Nghiên. Cô có thể đoán được tại sao Doãn Văn lại không tỏ thái độ tốt với mình.
Song Đào Tư Khả rất giỏi giả vờ ngoan ngoãn, lúc này cô cong khóe môi, cười ngọt ngào nói: "Đàn chị, không sao đâu ạ, mỗi người có góc nhìn khác nhau, em cũng không quan tâm đến ý kiến của người khác, chỉ cần đàn anh Tiêu thấy em xinh là được."
Vừa dứt lời, Đổng Bộ Thanh đã huýt sáo, giơ ngón cái lên nói: "Đàn em Đào khá đấy, nhưng câu này của em có phải đang tiết lộ điều gì không, vì trong phòng này chỉ có mình em là lớp 11, đàn anh không thể không nghĩ nhiều đâu."
Đào Tư Khả mím môi, quay đầu nhìn Tiêu Tư Bạch với ánh mắt sáng rực, giả vờ ngây thơ hỏi: "Em có tiết lộ gì không, đàn anh Tiêu?"
Tiêu Tư Bạch ho khan một tiếng, không trả lời câu hỏi của Đào Tư Khả, mà lại giơ tay gõ lên vai chàng trai ngồi bên cạnh, nói: "Đổi chỗ đi, bạn gái tôi muốn ngồi bên cạnh."
Câu nói này của Tiêu Tư Bạch đã chỉ rõ thân phận của Đào Tư Khả. Trên bàn lại vang lên tiếng xôn xao, một bạn học nữ chống cằm nói: "Không ngờ đến chúc mừng sinh nhật Tiêu Tư Bạch lại nghe được tin sốc."
Doãn Văn bị Đào Tư Khả khéo léo châm chọc, lập tức xị mặt, lại nghe Tiêu Tư Bạch nói Đào Tư Khả là bạn gái của anh, nét mặt cô ta càng trở nên khó coi hơn, như chai gia vị bị đổ, nhất thời không biết là chua hay mặn.
Bạn học nữ ngồi bên cạnh Doãn Văn sát lại gần, thì thầm hỏi: "Cậu nghĩ hai người họ ai theo đuổi ai?"
Doãn Văn cầm quả dừa bên cạnh lên uống một ngụm, khẳng định nói: "Còn phải nói sao, chắc chắn là đàn em Đào theo đuổi Tiêu Tư Bạch, nhìn Tiêu Tư Bạch không giống người sẽ chủ động theo đuổi."
Bạn học nữ bên: "Không hiểu nổi Tiêu Tư Bạch, tại sao không chấp nhận Phùng Nghiên, tôi thấy Phùng Nghiên trông đẹp hơn Đào Tư Khả nhiều."
"Ai biết được chứ?" Doãn Văn bĩu môi nói, "Có thể cô gái lớp 11 này có chiêu trò gì đó."
Đổng Bộ Thanh ngồi bên cạnh Doãn Văn, nghe thấy câu trả lời của cô ta. Đổng Bộ Thanh hơi không hài lòng, đều là bạn cùng trường mà Doãn Văn ăn nói khó nghe quá. Cậu ta đặt cốc trong tay xuống, nhìn về phía Doãn Văn: "Doãn Văn, cậu và đàn em Đào có mâu thuẫn gì à?"
"Không có." Doãn Văn lắc đầu.
"Vậy sao cậu nói chuyện khó nghe thế, người ta có làm gì cậu đâu." Đổng Bộ Thanh thẳng thắn, nghĩ gì nói nấy, "Chẳng lẽ cậu cũng thích Tiêu Tư Bạch?"
"Liên quan gì đến cậu?" Doãn Văn đáp lại, giọng điệu không vui, "Đồ ăn cũng không bịt được miệng cậu à?"
"Chẳng phải cũng không bịt được miệng cậu sao?" Đổng Bộ Thanh phản bác.
"Cậu!" Doãn Văn trợn mắt, vừa định nổi giận thì bạn học nữ bên cạnh đã ra tay hòa giải: "Hôm nay là sinh nhật của Tư Bạch, đừng cãi nhau nữa, Bộ Thanh, cậu cũng vậy, con trai lại đi cãi nhau với con gái làm gì."
"Tôi thèm vào cãi với cậu ta." Đổng Bộ Thanh lẩm bẩm.
...
Lương Thu Phảng từ nhà vệ sinh quay lại, đi qua hành lang, nhìn vào cánh cửa phòng riêng bên cạnh đang hé mở, bên trong có tiếng động rất lớn. Bị sự tò mò thúc đẩy, anh ấy dừng ở cửa, đút một tay vào túi, hơi cúi đầu về phía sau, nhìn qua khe cửa chưa đóng chặt, ồ, thì ra đang tổ chức sinh nhật.
Lương Thu Phảng nhìn một cái bèn thu mắt lại, mở cửa phòng bên cạnh, nói: "Bên đó có một đám học sinh cấp ba đang tổ chức sinh nhật, chẳng trách tiếng động to như vậy. Em nghĩ hay là đổi phòng khác, sợ lát nữa ồn ào quá, cách âm tốt đến đâu cũng không thể ngăn nổi."
Chương Đình Quân không có biểu cảm gì, dựa lưng vào sofa trong phòng, cúi đầu nhìn điện thoại, nói: "Người ta đều đang trên đường đến rồi, giờ cậu đổi phòng, liệu trong khách sạn này còn phòng riêng nào trống không?"
Lương Thu Phảng suy nghĩ một chút, cảm thấy Chương Đình Quân nói cũng đúng, nên cũng từ bỏ ý định. Anh ấy cầm điện thoại lên xem giờ, nói: "Sao Nghê Trân vẫn chưa tới vậy?"
Lương Thu Phảng có ý định mời Nghê Trân tham gia vai chính trong bộ phim mà anh ấy vừa đầu tư, bộ phim này là thể loại cổ trang, đạo diễn cũng là một đạo diễn nổi tiếng. Lương Thu Phảng và vị đạo diễn này đều rất ưng Nghê Trân, đặc biệt mời cô đi ăn, thuận tiện hỏi xem ý của cô thế nào.
Lương Thu Phảng nhìn Nghê Trân trên điện thoại, nói: "Anh Đình Quân, anh nhìn Nghê Trân đi, càng nhìn càng thấy giống một người, anh đoán xem là ai?"
Chương Đình Quân không đáp lại, Lương Thu Phảng vẫn không từ bỏ, tự mình nói tiếp: "Giống bạn học Tiểu Đào ấy."
Vừa dứt lời, cửa phòng bị đẩy mở, Nghê Trân bước vào: "Xin lỗi, trên đường bị kẹt xe, làm lỡ chút thời gian."
Nghê Trân mặc một bộ đồ thể thao màu đen, xõa tóc, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai cùng màu. Lương Thu Phảng mỉm cười đứng dậy khỏi ghế: "Đợi người đẹp, đợi bao lâu cũng không vấn đề gì."
Lương Thu Phảng là một cậu ấm nổi tiếng trong giới, mỗi lần đổi bạn gái đều khiến mạng xã hội dậy sóng. Bạn gái của anh đều là người trong giới giải trí, mỗi khi Lương Thu Phảng kết thúc một mối quan hệ, hoặc chính xác hơn là kết thúc một mối quan hệ bao nuôi, những người bạn gái cũ của anh đều bị cư dân mạng bàn tán rôm rả.
Nghê Trân có nghe nói về anh Lương này, cô tháo mũ lưỡi trai ra, giơ tay vuốt lại mái tóc, mỉm cười nói: "Anh Lương chê cười rồi."
Cô di chuyển ánh mắt đến Chương Đình Quân đang dựa lưng vào sofa. Lần trước cô gặp Chương Đình Quân trong buổi tiệc ăn mừng, khi cô nhờ anh giúp một việc nhỏ, đuổi khéo đạo diễn Hứa, anh đã từ chối thẳng thừng. Nghê Trân không ngờ lần này lại gặp lại anh, một lúc sau, cô không biểu lộ cảm xúc gì, chuyển ánh mắt sang nhìn Lương Thu Phảng, cười hỏi: "Đạo diễn Hà đâu, vẫn chưa đến sao?"
"Vẫn đang trên đường." Lương Thu Phảng đưa kịch bản trên bàn trà cho Nghê Trân, nói: "Chắc phải tầm hai mươi phút nữa mới tới, cô Nghê, chi bằng cô xem trước kịch bản đi?"
"Được." Nghê Trân ngồi xuống sofa, kịch bản được cố định bằng một bìa tài liệu màu trắng. Nghê Trân mở kịch bản ra, lật vài trang.
Bên cạnh, đèn trong phòng riêng đã tắt, người phục vụ đẩy bánh sinh nhật vào. Ngọn nến vàng vọt lung lay trong bóng tối, tiếng hát chúc mừng sinh nhật vang lên, giọng nam nữ hòa vào nhau, giọng điệu lộn xộn.
Tiêu Tư Bạch ước nguyện, mọi người chia bánh sinh nhật.
Nghê Trân đặt một tay lên đầu gối bắt chéo, lắng nghe một lúc rồi cười hỏi: "Có phải bên cạnh đang tổ chức sinh nhật không? Hình như tôi nghe thấy bài hát chúc mừng sinh nhật."
Lương Thu Phảng cầm bao thuốc lá và bật lửa trên bàn trà, châm một điếu rồi nói: "Đúng vậy, một đám học sinh cấp ba đang tổ chức sinh nhật."
Nghê Trân đặt kịch bản xuống, nói: "Ôi, nghe vậy, tôi cũng thấy nhớ thời học sinh."
Lương Thu Phảng nói: "Chẳng phải cô Nghê mới tốt nghiệp hai năm sao?"
"Đúng vậy." Nghê Trân hơi thèm thuốc, cô nhìn Lương Thu Phảng, "Anh Lương, cho tôi một điếu thuốc?"
Lương Thu Phảng king ngạc nhướng mày, ném bao thuốc cho Nghê Trân, thắc mắc: "Cô còn hút thuốc à?"
"Không được sao?" Nghê Trân kẹp một điếu thuốc trong tay, như nhớ ra gì đó, cười nói: "Lần trước tôi hỏi xin anh Chương thuốc lá, anh ấy cũng không ngạc nhiên như anh."
Lương Thu Phảng nói: "Chỉ là không mấy phù hợp với hình tượng trong sáng của cô trong giới giải trí."
"Anh cũng nói rồi đấy, chỉ là nhân vật mà thôi." Nghê Trân cúi đầu châm thuốc, "Tôi tưởng anh Lương trải qua nhiều mối quan hệ như vậy, hẳn phải hiểu rõ tình hình trong giới giải trí. Nữ diễn viên không hút thuốc khá hiếm, dù sao áp lực lớn, hơi không chú ý sẽ bị chửi bới, hút thuốc là một cách xả stress khá tốt."
Lương Thu Phảng không biết nói gì, sờ mũi, nói: "Ấn tượng từ tác phẩm đầu tay của cô quá sâu sắc, hình tượng tiên nữ gì đó."
Trước kia Nghê Trân từng đóng một bộ phim, trong đó cô vào vai một nữ chính đầy khí chất tiên nữ. Kể từ bộ phim đó, cô đã xây dựng hình tượng trong sáng, thuần khiết như tiên nữ.
Mấy người trò chuyện một lúc thì đạo diễn Hà cũng đã đến.
Thật ra bộ phim này không liên quan nhiều đến Chương Đình Quân, chỉ có điều Lương Thu Phảng kéo anh tới để giúp anh ấy kiểm soát tình hình một chút. Lương Thu Phảng lo mình uống quá nhiều, nếu không cẩn thận nói ra lời hớ hênh, cho Nghê Trân một cái giá trên trời thì sau này sẽ khó nói chuyện lại.
Dẫu sao gần đây anh ấy vừa mới cãi nhau với ông già ở nhà, nếu bây giờ không đủ tiền vốn, lại phải mặt dày đi cầu xin ông ấy thì thật là mất mặt, Lương Thu Phảng tuyệt đối không thể làm điều đó.
Chương Đình Quân gần như không nói gì, chỉ khi nhắc đến khoản đầu tư cho bộ phim và thù lao cho các diễn viên thì mới đưa ra một vài ý kiến. Sau khi bàn bạc gần hết, mọi thứ cơ bản đã được xác định. Chương Đình Quân ra khỏi phòng, định châm một điếu thuốc để giải tỏa căng thẳng.
Chương Đình Quân đóng cửa phòng, còn cửa phòng bên cạnh thì mở toang, bên trong đầy rẫy hỗn độn, nhưng mọi người vẫn chưa đi hết. Anh châm một điếu thuốc, uể oải liếc mắt sang phòng bên.
Trên trần phòng có những chiếc đèn pha lê lấp lánh, đủ sáng để chiếu rọi cả căn phòng như ban ngày, cũng khiến Chương Đình Quân có thể nhìn rõ mặt người bên trong, là Đào Tư Khả và bạn trai nhỏ của cô.
Đào Tư Khả ngồi trên ghế bên cạnh bàn ăn, cô mặc một chiếc váy cotton đen hai dây, bên trong vẫn là chiếc áo sơ mi cổ búp bê mà cô đã mặc khi hút thuốc trên xe anh lần trước. Còn bạn trai nhỏ của cô thì đang đứng, đặt một tay trên ghế mà cô đang ngồi.
Đào Tư Khả ngẩng mặt nhìn Tiêu Tư Bạch, hỏi: "Thế nào, món quà em tặng anh có thích không?"
Tiêu Tư Bạch nhìn chiếc ví trong tay, kiểu dáng vuông màu đen, anh cụp mắt, cười nói: "Mặc dù hơi già, nhưng chỉ cần là em tặng, anh đều thích."
"Em cố ý chọn kiểu này đấy, đến khi anh bảy tám mươi tuổi vẫn dùng được." Trong mắt Đào Tư Khả ánh lên ý cười nhẹ nhàng.
"Ồ." Tiêu Tư Bạch giả vờ như vừa hiểu ra, trêu chọc, "Anh sai rồi, anh không biết còn có ý nghĩa sâu xa như vậy, thì ra em muốn bên anh cả đời, Đào Đào?"
Bấy giờ Đào Tư Khả mới nhận ra sơ hở trong lời nói của mình, giọng điệu có chút hoảng hốt: "Em nói linh tinh thôi, không có ý đó đâu."
"Anh biết." Giọng Tiêu Tư Bạch ẩn chứa ý cười.
"Em đã nói em không có ý đó mà." Đào Tư Khả thẹn quá hóa giận.
Tiêu Tư Bạch cúi đầu hôn khẽ vào khóe môi Đào Tư Khả, anh nói chậm rãi, đuôi mắt cong cong: "Anh nói anh biết rồi, Đào Đào, đợi đến khi anh bảy tám mươi tuổi cũng vẫn sẽ dùng nó."