Nỗi Nhớ Trong Mưa - Khôi Tiểu Thường

Chương 33

Thuốc lá được châm lửa, Đào Tư Khả hơi nghiêng đầu, cô chống khuỷu tay đang cầm điếu thuốc lên đầu gối, ngẩng đầu rít một hơi thuốc, một làn khói từ từ bay lên.

Chương Đình Quân nhặt vài que diêm rơi trên sàn nhà ném vào thùng rác ở góc phòng. Anh phủi tay, sau đó nghiêng đầu nhìn Đào Tư Khả, nghiêm túc nói: "Tư Khả, anh hy vọng em sẽ không nghiện thuốc."

"Ồ, bây giờ anh trở thành một người lớn vừa cổ hủ vừa đáng ghét rồi đấy, anh Chương." Đào Tư Khả ngẩng đầu nhìn anh, nói.

Chương Đình Quân không cảm thấy bị xúc phạm, anh lại cúi người xuống, nhặt bao thuốc mà Đào Tư Khả để trên sàn. Anh cũng dùng diêm châm một điếu thuốc, đưa lên miệng. Anh hơi nhíu mày, có vẻ như không quen với vị ngọt của kem trong thuốc lá, anh nhìn sang Đào Tư Khả, nói: "Tư Khả, có vẻ em không mấy khách sáo với anh."

"Bởi vì anh sẽ không giận em." Đào Tư Khả nói xong, lại nhìn anh, "Anh Chương, anh có giận em không?"

"Anh không so đo với trẻ con." Chương Đình Quân nói với giọng điệu chiều chuộng.

Dù anh không trả lời trực tiếp, nhưng cũng đã gián tiếp đáp lại câu hỏi của cô. Đào Tư Khả khẽ cong môi, giọng điệu tinh nghịch: "Cảm ơn anh Chương đã khoan dung độ lượng."

"Không cần nịnh nọt, Tư Khả." Chương Đình Quân búng tàn thuốc, cười bất lực.

Hút thuốc xong, hai người trở lại phòng bệnh. Bà nội Đào nhạy bén, nhăn mày, nghi ngờ nhìn Đào Tư Khả, hỏi: "Tư Khả, sao trên người cháu lại có mùi thuốc lá?"

Nghe vậy, Chương Đình Quân đút một tay vào túi quần, liếc nhìn Đào Tư Khả. Hai người chạm mắt nhau, Đào Tư Khả dùng khẩu hình nói "giúp em với." Chương Đình Quân cười cười, giải vây cho Đào Tư Khả: "Vừa nãy em ra ngoài hút điếu thuốc, có lẽ đó là mùi thuốc lá của em, thưa cô."

Bấy giờ bà nội Đào mới nở nụ cười, đùa rằng: "Cô còn tưởng cô bé này đi hút thuốc chứ."

Đào Tư Khả nói dối không chớp mắt: "Bà nội, làm sao cháu lại hút thuốc được chứ."

"Vậy thì tốt." Bà nội Đào thở phào nhẹ nhõm, nhìn đồng hồ đeo tay, lại nói: "Bây giờ sắp một giờ rồi, chiều cháu còn có tiết, mau về trường đi, đừng đến trễ. Đã bảo với cháu rồi, trong giờ học thì đừng tới bệnh viện, con bé này thật không nghe lời."

"Cháu biết rồi." Đào Tư Khả cầm cặp sách trên ghế sofa lên.

Bà nội Đào lại nhìn sang Chương Đình Quân: "Đình Quân, lát nữa em có rảnh không? Hay là phiền em đưa Tư Khả về một chuyến nhé?"

"Hôm nay em không có việc gì, em sẽ đưa Tư Khả về trường, thưa cô." Anh nói.

Bà nội Đào khách khí: "Lại làm phiền em thêm nữa rồi."

"Cô à, không có gì đâu." Anh cười nói.

Đào Tư Khả và Chương Đình Quân lần lượt ra khỏi phòng bệnh, Chương Đình Quân nhìn bóng lưng cô, chậm rãi nói: "Tư Khả, em đã nói dối."

"Chỉ là một vài lời nói dối không đáng kể, không làm tổn thương đến ai." Đào Tư Khả không để tâm, "Nếu bà nội biết chuyện em hút thuốc, chắc anh cũng hiểu bà sẽ mắng em thế nào. Nói không chừng bà còn nghĩ đó là do bố mẹ em, mặc dù đúng là có một chút nhân tố bên trong."

Cô nói một cách ngay thẳng, khiến Chương Đình Quân cũng bị thuyết phục. Anh cúi đầu cười, nói: "Anh không nói lại được em."

"Đó là vì em nói có lý."

"Có lẽ vậy." Anh cười.

Cửa thang máy từ từ mở ra, hai người bước vào trong. Đào Tư Khả ngẩng đầu nhìn Chương Đình Quân, hỏi: "Bây giờ anh không có bạn gái sao?"

Anh liếc nhìn Đào Tư Khả, nói: "Không có."

Đào Tư Khả "Ồ" một tiếng, tựa người vào vách thang máy, ngước mắt nhìn bảng hiển thị số tầng. Khi con số hiển thị nhảy đến 1, thang máy phát ra một tiếng "Tinh", hai cánh cửa thép từ từ mở ra.

Đào Tư Khả hơi đói, cô quay đầu nhìn Chương Đình Quân, nói: "Em chưa ăn trưa."

"Em có đủ thời gian không?" Chương Đình Quân nhìn cô với vẻ lo lắng, "Có bị muộn không?"

"Tiết đầu là tiết thể dục, em nhờ Tiểu Địch nói với giáo viên một tiếng, chắc không sao." Đào Tư Khả giải thích, nói đoạn, cô lấy điện thoại ra nhắn tin cho Thẩm Tiểu Địch nhờ cô ấy xin phép giáo viên thể dục giúp mình.

"Được." Chương Đình Quân lại hỏi: "Em muốn ăn gì?"

"Ăn mì đi." Đào Tư Khả suy nghĩ một lát, nói, "Chọn một quán gần bệnh viện được không ạ?"

"Được."

Đào Tư Khả mở cửa ghế lái phụ, chui vào bên trong. Khi đang cài dây an toàn, cô liếc thấy bao thuốc mà anh mua cho cô đặt trên bảng điều khiển trung tâm tay vịn. Đào Tư Khả cầm lên, nói: "Hóa ra anh thật sự định trả lại cho em, em bụng dạ tiểu nhân quá."

"Dù gì anh cũng đã hứa với em, nói lần sau gặp nhau sẽ trả cho em mà." Chương Đình Quân đóng cửa xe ghế lái, hạ cửa sổ xuống một chút, từ từ lái xe ra ngoài, nói: "Anh biết gần đây có một quán mì khá ngon, lái xe chỉ mất khoảng mười phút."

"Vâng." Đào Tư Khả vui vẻ đồng ý.

Mười phút sau, Chương Đình Quân dừng xe trước một quán cháo. Đào Tư Khả dựa đầu vào cửa sổ xe nhìn bảng hiệu, nghi hoặc quay sang nhìn Chương Đình Quân, chớp mắt nói: "Anh Chương, đây là một quán cháo."

"Đúng vậy, nhưng mì ở đây khá ngon, em có thể thử." Chương Đình Quân khuyến khích.

"Được thôi, em tin anh." Đào Tư Khả mở cửa xe bước xuống.

Chương Đình Quân rút chìa khóa, cũng xuống xe, anh đẩy cửa kính kéo để Đào Tư Khả vào trước. Nhân viên thu ngân thấy hai người đi vào, đứng dậy nói "Chào mừng quý khách".

Đào Tư Khả chọn một chiếc bàn vuông dựa tường ngồi xuống, trên bàn đã bày sẵn một trang thực đơn A4 được bọc một lớp màng trong suốt bằng bìa cứng. Ánh mắt Đào Tư Khả dừng lại trên thực đơn, quét một vòng, rồi lo lắng nhìn Chương Đình Quân: "Em mắc chứng khó lựa chọn, loại mì nào ngon hơn ạ?"

"Em có thể thử món mì xá xíu Dương Xuân." Chương Đình Quân gợi ý.

"Vậy chọn món này đi." Đào Tư Khả quyết định, cô đưa thực đơn cho Chương Đình Quân.

Chương Đình Quân không gọi món, quay đầu gọi nhân viên thu ngân: "Cho tôi một bát mì xá xíu Dương Xuân."

Đào Tư Khả chống cằm, hỏi: "Anh không ăn sao?"

"Anh không đói." Chương Đình Quân lắc đầu.

Đào Tư Khả gật đầu, một lúc sau, cô lại nói: "Lương Thu Phảng lại đổi bạn gái rồi ạ?" Bạn gái lần này của Lương Thu Phảng là một rapper, lớn hơn anh ấy năm tuổi, nhưng có thân hình rất nóng bỏng.

Chương Đình Quân nhướng mày, ngạc nhiên hỏi: "Em biết chuyện này?"

"Đã lên hot search Weibo rồi." Đào Tư Khả lại bình luận, "Tần suất đổi bạn gái của anh ấy cũng cao quá đấy, hơn nữa mỗi lần đổi bạn gái mới đều có thể lên hot search, muốn không biết cũng khó."

Chương Đình Quân không nhịn được cười, việc Lương Thu Phảng thường xuyên đổi bạn gái lên hot search thật sự là một điều khiến anh ấy đau đầu. Vì chuyện này mà bố của Lương Thu Phảng đã không ít lần nổi giận với Lương Thu Phảng.

Đào Tư Khả lại lẳng lặng sát gần Chương Đình Quân, thì thầm: "Anh ấy đổi bạn gái như vậy, không sợ bị bệnh ạ?"

"Cậu ta chỉ đổi bạn gái hơi nhiều thôi, chứ không phải lăng nhăng." Chương Đình Quân nói.

"Được thôi, ấn tượng của em về anh ấy không tốt lắm, có lẽ anh ấy cũng vậy." Đào Tư Khả buồn chán nghịch chiếc đũa trên bàn.

"Cậu ta chỉ thích trêu em thôi." Chương Đình Quân nói, "Không có ý xấu."

Lúc này, nhân viên phục vụ bưng lên một bát mì xá xíu Dương Xuân. Trong bát có vài lát rau xanh và xá xíu cắt lát, nước dùng trông có vẻ đậm đà, trên mì còn có một nửa quả trứng lòng đào, lòng đỏ trứng ở trạng thái nửa đông đặc, nhìn có vẻ rất ngon.

Đào Tư Khả gắp một miếng rau xanh bỏ vào miệng trước, rồi ngẩng đầu hỏi: "Anh thật sự không đói sao?"

"Thật ra anh đã ăn rồi." Chương Đình Quân lấy điện thoại ra.

Đào Tư Khả "Ồ" một tiếng, lại múc một muỗng canh cho vào miệng. Đôi mắt cô sáng lên, nói: "Ngon thật." Nói xong, Đào Tư Khả chăm chú ăn mì.

Trong lúc đó, Chương Đình Quân ra ngoài nghe một cuộc điện thoại. Lúc anh trở lại, Đào Tư Khả đã ăn mì xong. Chương Đình Quân dịu dàng nhìn cô: "No rồi à?"

Đào Tư Khả gật đầu, lấy hai tờ giấy ăn lau miệng, nói: "Chúng ta đi thôi."

Chương Đình Quân thanh toán xong, hai người lên xe. Chương Đình Quân lái xe ra ngoài, hỏi cô: "Đến muộn thật sự không sao chứ? Có cần anh đóng giả phụ huynh không? Lần này em phải trả phí diễn đấy." Anh đùa.

"Nếu là tiết thể dục thì không sao, giáo viên khá dễ tính." Đào Tư Khả cúi đầu nhìn điện thoại, Thẩm Tiểu Địch nhắn tin hỏi cô khi nào đến trường. Đào Tư Khả trả lời, nói rằng đang trên đường.

Khi xe dừng trước cổng trường, Đào Tư Khả mở cửa xe. Lúc chuẩn bị bước xuống, cô như nhớ ra điều gì đó, lập tức quỳ ngồi trên ghế lái phụ, nhanh tay lấy bao thuốc trên bảng điều khiển trung tâm tay vịn rồi lẻn ra khỏi xe, đóng sầm cửa xe ghế lái phụ lại, như thể sợ Chương Đình Quân sẽ thay đổi ý định, thu lại bao thuốc lá Raison đó.

Đào Tư Khả gác khuỷu tay lên bệ cửa sổ, lắc lắc bao thuốc trong tay về phía Chương Đình Quân đang ngồi ở ghế lái, nói: "Đây coi như là trả vật cho chủ cũ."

Chương Đình Quân cười khổ lắc đầu, nhắc nhở cô: "Tư Khả, bây giờ đang ở trước cổng trường, cẩn thận có giáo viên ở sau lưng em nhìn thấy."

Đào Tư Khả cảnh giác quay đầu nhìn cổng trường, không thấy bóng dáng giáo viên nào, cô thở phào nhẹ nhõm, quay lại nhìn Chương Đình Quân, giọng điệu có chút trách móc: "Anh dọa em."

Chương Đình Quân nắm một tay vào vô lăng, cười nói: "Giấu kỹ vào."

"Em biết." Đào Tư Khả nói, cô đứng thẳng người dậy, vẫy tay với Chương Đình Quân, "Cảm ơn anh đã đưa em đến trường, anh Chương."

"Không cần khách sáo."

Tại sân bóng rổ ngoài trời của trường.

Lý Hạo ôm trái bóng rổ, nhìn chằm chằm vào chiếc xe hơi màu đen bên ngoài hàng rào một lúc, cậu ta thu mắt lại, ném bóng về phía Tiêu Tư Bạch đang đứng dưới rổ uống nước.

Tiêu Tư Bạch nghiêng người tránh quả bóng rổ mà Lý Hạo ném tới, ánh mắt lạnh lùng liếc cậu ta một cái. Lý Hạo chỉ vào chiếc xe bên ngoài hàng rào của trường, nói: "Cậu nhìn xem kia có phải Tư Khả không? Người đàn ông trong xe là ai vậy?"

Tiêu Tư Bạch từ từ vặn nắp chai nước khoáng lại, nhìn về phía Lý Hạo chỉ. Đào Tư Khả đang đứng bên ngoài chiếc xe, nói chuyện với người đàn ông ngồi trong ghế lái, trên mặt có ý cười thấp thoáng.

Lý Hạo đi đến bên Tiêu Tư Bạch, nhặt trái bóng rổ nằm dưới đất, nhẹ nhàng nhảy lên, vững vàng đưa quả bóng rổ vào rổ. Lý Hạo lau mồ hôi trên trán, cảm thán: "Người ta còn lái cả Porsche, đúng là dân nhà giàu. Tôi nói này Tiêu Tư Bạch, chắc không phải Tư Khả lén sau lưng cậu bám theo đại gia đấy chứ?"
Bình Luận (0)
Comment