Đào Tư Khả quay người đi đến phòng bảo vệ ở cổng, giơ tay gõ gõ lên cửa kính, ra hiệu cho chú bảo vệ mở cửa. Chú bảo vệ thò đầu ra ngoài, nhìn Đào Tư Khả một cái, cũng không nói gì thêm, liền mở cửa.
Lý Hạo thấy Đào Tư Khả vào cổng trường, vừa định gọi tên cô thì bị Tiêu Tư Bạch ở phía sau bịt miệng. Đợi đến khi Đào Tư Khả đi xa, Tiêu Tư Bạch mới buông tay.
Lý Hạo hít thở không khí trong lành, nói: "Tiêu Tư Bạch, cậu định giết tôi à?"
Tiêu Tư Bạch không để tâm đến cậu ta, cầm trái bóng rổ, nhảy nhẹ một cái rồi ném bóng vào rổ, bóng rổ đập xuống mặt đất phát ra âm thanh nặng nề.
Lý Hạo thắc mắc: "Tại sao vừa rồi cậu không cho tôi gọi Tư Khả lại, có thể hỏi cô ấy người kia là ai mà?"
Tiêu Tư Bạch đập đập bóng rổ, không buồn để ý: "Còn ai vào đây, chắc chắn là người thân của cô ấy thôi."
Lý Hạo như nhớ ra điều gì đó, vuốt cằm nói: "Nói cũng đúng, hình như Tư Khả có một người chú. Hôm tôi và Trịnh Cốt ăn ở phố sinh viên, cũng gặp cô ấy và chú cô ấy cùng ăn ở nhà hàng Tây đó. Chú cô ấy trông khá đẹp trai, có vẻ là một người thành đạt."
Tiêu Tư Bạch dừng động tác đập bóng, nghiêng đầu nhìn Lý Hạo: "Chuyện từ khi nào?"
Lý Hạo nhíu mày suy nghĩ một lúc, cậu ta cầm coca để trên bậc thang lên uống vài ngụm rồi bóp bẹp vỏ lon, nói: "Là chuyện của học kỳ trước, mấy ngày đầu khai giảng."
Tiêu Tư Bạch gật gật đầu, không hỏi thêm gì nữa, hai tay ôm bóng rổ, thực hiện một cú ném ba điểm. Do động tác nhảy, phần áo của anh bị kéo lên, lộ ra một đoạn eo thon gọn. Tuy nhiên cú ném lần này không thành công, bóng rổ đập vào rổ, bật ra ngoài.
Lý Hạo lắc đầu, hất mồ hôi trên tóc, tự mãn nói: "Cú ném ba điểm của cậu còn chẳng bằng tôi, để anh Hạo chỉ cho cậu một chút."
"Biến đi." Tiêu Tư Bạch lạnh lùng đáp.
Đào Tư Khả lên cầu thang, khoác cặp sách, lén lút vào lớp học từ cửa sau.
Hôm nay Tiêu Gia đến tháng, không thoải mái nên không xuống học thể dục. Cô ấy nằm rạp trên bàn học, nhắm mắt nghỉ ngơi. Nghe thấy tiếng kéo ghế, cô ấy mở mắt, thấy là Đào Tư Khả thì nói: "Tư Khả, cậu đến rồi à."
Đào Tư Khả để cặp sách vào trong bàn, thấy sắc mặt Tiêu Gia Gia hơi nhợt nhạt, liền quan tâm hỏi: "Cậu sao vậy, không khỏe hả?"
"Bà dì ghé thăm." Tiêu Gia Gia nói nhỏ, lại uể oải đưa cốc giữ nhiệt trên bàn cho Đào Tư Khả, "Tư Khả, cậu giúp mình rót một cốc nước nóng được không?"
"Được chứ." Đào Tư Khả nhận lấy, đi ra khỏi lớp để lấy nước nóng cho Tiêu Gia Gia.
Đào Tư Khả buồn chán nhìn vào trong cốc, theo dõi mực nước từ từ dâng lên, nghe thấy tiếng bước chân ở phía cầu thang. Cô vô thức ngiêng mặt nhìn, cho đến khi tiếng bước chân sát gần, Đào Tư Khả mới nhìn rõ người đến là Tiêu Tư Bạch, anh đang ôm một quả bóng rổ, nở một nụ cười với cô.
Đào Tư Khả lên tiếng hỏi: "Tiết đầu tiên của các anh cũng là thể dục sao?"
"Đã điều chỉnh giờ học rồi." Tiêu Tư Bạch bước đến gần, cúi đầu nhìn cốc giữ nhiệt màu hồng trong tay cô, nói: "Đây chẳng phải là cốc của Gia Gia sao?"
"Đúng vậy, cậu ấy đau bụng, nhờ em lấy nước giúp cậu ấy." Đào Tư Khả thấp giọng giải thích.
Tiêu Tư Bạch vừa chơi bóng rổ xong, người đổ chút mồ hôi. Thấy Đào Tư Khả nhăn mũi, anh lại lùi xa hơn một chút. Tiêu Tư Bạch nhìn Đào Tư Khả, hỏi: "Hôm nay em xin nghỉ à?"
Đào Tư Khả vặn chặt nắp cốc giữ nhiệt, ngẩng đầu nhìn anh: "Anh nhìn thấy em?"
Tiêu Tư Bạch "Ừm" một tiếng, nói: "Lúc đang chơi bóng rổ ở sân, Lý Hạo thấy em bước xuống từ một chiếc xe. Người đó là ai vậy?"
"Anh ấy là học trò của ông nội em. Em đến bệnh viện thăm ông nội, anh ấy cũng ở đó, nên tiện đường đưa em về trường."
Tiêu Tư Bạch gật đầu, mấp máy môi định nói gì đó, sau lưng vang lên giọng của Tiêu Gia Gia: "Tư Khả."
Đào Tư Khả quay đầu, Tiêu Gia Gia nhìn thấy Tiêu Tư Bạch đứng cạnh Đào Tư Khả thì ngạc nhiên, cô ấy trợn mắt hỏi với vẻ nghi hoặc: "Anh, sao anh cũng ở đây?"
Tiêu Tư Bạch không trả lời, Đào Tư Khả giải thích: "Đàn anh Tiêu vừa học thể dục xong, thấy cốc giữ nhiệt trong tay mình, nên hỏi xem có phải của Gia Gia không."
"Có gì mà phải hỏi chứ." Tiêu Gia Gia lườm một cái, cầm lấy cốc trong tay Đào Tư Khả, vặn nắp cốc ra, uống một ngụm nước. Sau đó, cô ấy lại che mũi, chê bai: "Tiêu Tư Bạch, anh chơi bóng mồ hôi đầy người, hôi quá đi."
Tiêu Tư Bạch không để tâm đến lời Tiêu Gia Gia, chỉ nói với Đào Tư Khả: "Đi đây." Rồi anh quay lưng đi lên cầu thang, lớp 12 ở tầng trên lớp 11.
Đào Tư Khả và Tiêu Gia Gia quay lại lớp, Tiêu Gia Gia nhỏ giọng phàn nàn: "Anh mình đúng là nhàm chán, lại đi tới hỏi cậu cốc này có phải của mình không, có gì đâu mà hỏi. Cậu đâu có khả năng ăn cắp cốc giữ nhiệt của mình, hay anh ấy muốn bắt chuyện với cậu?"
Đào Tư Khả không đáp lại, khéo léo chuyển chủ đề, hỏi: "Gia Gia, bây giờ cậu còn đau không?"
"Ừm, mình đỡ nhiều rồi." Tiêu Gia Gia bĩu môi, ôm lấy cánh tay Đào Tư Khả, nói: "Bà dì ghé thăm đúng là khổ chết đi được, mình đau tới mức suýt nôn mửa đấy."
Ông nội Đào nằm viện gần nửa tháng mới được xuất viện. Ngày xuất viện là thứ Bảy, Đào Tư Khả không đi học nên đi cùng Đào Thành Văn đến bệnh viện để làm thủ tục xuất viện cho ông nội.
Khi Đào Thành Văn và Đào Tư Khả bước vào phòng bệnh, bà nội Đào đã thu dọn quần áo của ông nội vào một chiếc túi du lịch. Bà nội Đào nhìn thấy hai người, nói: "Đến rồi à."
Đào Thành Văn không thấy ông nội đâu, liền hỏi: "Bố đâu rồi?"
"Ông ấy đang trong nhà vệ sinh." Bà nội Đào chỉ tay về phía nhà vệ sinh trong phòng bệnh, tiếp tục cúi đầu sắp xếp quần áo trên giường.
Đào Thành Văn đút một tay vào túi quần, nói: "Mẹ, vậy con đi làm thủ tục xuất viện trước. Lát bố ra ngoài, mọi người ở phòng bệnh đợi con một lát."
"Được." Bà nội Đào trả lời.
Đợi Đào Thành Văn đi xa, bà nội Đào nhìn sang Đào Tư Khả, nói: "Sao cháu cũng theo bố cháu đến đây? Hôm nay không phải thứ Sáu à?"
"Là thứ Bảy, bà ơi, bà nhớ nhầm rồi." Đào Tư Khả ngước mắt nói: "Cháu đến để đưa bà và ông nội về nhà."
"Bố cháu đưa là được rồi, học kỳ sau cháu lên lớp 12, phải chú tâm vào học hành." Bà nội Đào cười nói.
"Điểm số của cháu không cần học hành khổ sở vẫn có thể thi tốt." Đào Tư Khả cất điện thoại, không mấy quan tâm.
"Đừng tự mãn, ông nội cháu nghe thấy câu này, chắc chắn sẽ nói cháu đấy." Bà nội Đào nhìn ra cửa, nói: "Bố cháu đi lâu như vậy vẫn chưa về, Tư Khả, cháu ra xem thử đi."
Đào Tư Khả đứng dậy khỏi ghế sofa, đi ra cửa. Đúng lúc gặp Đào Thành Văn ở hành lang, Đào Thành Văn nhìn cô, hỏi: "Sao lại ra đây? Ông nội con có chỗ nào không khỏe à?"
"Không phải." Đào Tư Khả lắc đầu, "Bà bảo con ra xem sao bố vẫn chưa lên."
"Làm thủ tục xuất viện phải xếp hàng, sao nhanh được." Sắc mặt Đào Thành Văn dịu đi, nói, "Vào đi, bà nội con thu dọn xong chưa? Thu dọn xong rồi thì đi thôi."
"Chỉ còn chờ bố nữa thôi." Đào Tư Khả tiến lại gần phòng bệnh, lầm bầm nói, "Ai mượn bố lâu thế."
Đào Thành Văn cười xòa, cũng không so đo với Đào Tư Khả, cầm lấy chiếc túi du lịch từ tay bà nội Đào, rồi chào ông nội Đào: "Bố ạ."
Ông nội Đào không để ý đến ông, đi thẳng ra khỏi phòng bệnh.
Khi xe rời khỏi bệnh viện, ông Đào nhận được một cuộc gọi. Là Chương Đình Quân gọi đến, hỏi ông đã xuất viện chưa. Ông Đào cầm điện thoại áp vào tai, trên mặt lộ ra nụ cười, nói: "Hôm nay xuất viện, con trai thầy đến đón thầy về ngoại ô, đang trên đường rồi."
Đào Tư Khả ngồi ở ghế lái phụ, dỏng tai lắng nghe một lúc, nhưng vì cô và ông Đào một người ngồi ở ghế lái phụ, một người ngồi ở ghế sau, thật sự không thể nghe rõ Chương Đình Quân nói gì. Chỉ nghe thấy ông Đào nói: "Không cần, nếu không bận thì tìm thời gian tới ngoại ô ăn bữa cơm, cô của em đích thân xuống bếp."
Sau khi ông Đào cúp điện thoại, Đào Thành Văn cười chủ động lấy lòng, như thể quên béng chuyện vừa nãy trong bệnh viện ông Đào đã tỏ thái độ với ông. Ông hỏi: "Bố, ai gọi điện cho bố vậy?"
Bà nội Đào sợ hai bố con lại cãi nhau, nên đã lên tiếng trước: "Một học trò của bố con, từ khi tốt nghiệp đến giờ thường xuyên đến thăm bố con, mối quan hệ giữa họ khá tốt."
Đào Thành Văn cười một tiếng, tâng bốc ông Đào: "Khi bố còn giữ chức ở Đại học S, rất được sinh viên yêu mến. Bố và những người trẻ tuổi này không có khoảng cách, rất dễ nói chuyện. Người gọi điện cho bố là ai vậy?"
"Chương Đình Quân." Bà nội Đào nói.
Đào Thành Văn ngẩn người, nói: "Là Chương Đình Quân của nhà họ Chương, ông nội cậu ấy là Chương Dụ đúng không?"
Bà nội Đào gật đầu: "Đúng, sao thế?"
"Đó là một gia tộc không thể nói đến, không ngờ bố lại quen biết được người như vậy." Đào Thành Văn giữ vô lăng, vẻ mặt như đang tính toán điều gì đó, nói: "Cũng tốt, sau này Đào Đào tốt nghiệp Đại học, tìm việc làm còn có thể nhờ vả người ta giúp đỡ."
Ông Đào là người có học thức, không chấp nhận nổi cách hành xử tính toán của Đào Thành Văn, nét mặt không mấy vui vẻ, nói: "Con có quan hệ gì với người ta, không biết vị trí của bản thân ở đâu, chỉ biết nghĩ đến việc dựa dẫm mối quan hệ."
Thấy ông Đào có vẻ không hài lòng, Đào Thành Văn lập tức hạ thấp giọng, cười nói: "Bố, con chỉ nói đùa thôi, không có ý đó thật. Hơn nữa, Đào Đào học giỏi như vậy, sau này dựa vào bản thân cũng có thể làm được việc, nếu không thì vẫn còn có con, đâu cần dựa dẫm vào người khác."