Đào Tư Khả siết chặt ngón tay buông thõng bên người, cô bước lên phía trước, có chút lo lắng bối rối: "Mẹ, sao mẹ lại ở đây?"
"Mẹ ra ngoài đổ rác, nói chuyện mấy câu với cô Ngô." Lâm Hải Thanh nhìn Đào Tư Khả, nói, "Lúc nãy về nhà không thấy con, tưởng con chạy đi đâu rồi. Không phải nói là ở nhà làm bài sao, sao lại ra ngoài thế này?"
"Bạn cấp hai gọi điện hẹn gặp nên con ra ngoài một chút." Đào Tư Khả cụp mắt, có chút chột dạ, không biết Lâm Hải Thanh có nhìn thấy Tiêu Tư Bạch trên xe không.
Sắc mặt Lâm Hải Thanh không chút thay đổi, quay người đi vào trong, nói: "Sau này buổi tối đừng chạy lung tung, không an toàn."
"Con biết rồi." Đào Tư Khả ngoan ngoãn đáp.
Sau khi về đến phòng ngủ, Đào Tư Khả nằm trên giường, cảm thấy có lẽ mình lo lắng quá rồi. Cô lấy điện thoại ra nhắn cho Tiêu Tư Bạch, hỏi anh đã về nhà chưa?
Chờ một phút, Tiêu Tư Bạch không trả lời. Đào Tư Khả xuống giường, úp điện thoại trên bàn học, mở tủ quần áo lấy đồ đi tắm.
Lâm Hải Thanh ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, nhìn Đào Tư Khả vào phòng tắm, đến khi nghe thấy tiếng nước chảy. Lâm Hải Thanh mới đứng dậy, mở cửa phòng ngủ của Đào Tư Khả.
Mặc dù Lâm Hải Thanh không quản quá khắt khe Đào Tư Khả, nhưng bà luôn cảm thấy con gái mình là người ngoan ngoãn dễ bảo. Tuy bà và Đào Thành Văn có mối quan hệ không tốt, nhưng cô con gái này là niềm an ủi của bà. Thế nhưng cảnh tượng bất ngờ hôm nay khiến Lâm Hải Thanh sinh ra một cảm giác phản bội, giống như khi bà phát hiện Đào Thành Văn ngoại tình, hoặc có thể nói, cảm giác phản bội lần này còn càng mạnh mẽ hơn.
Đào Tư Khả tắt vòi hoa sen, lấy khăn tắm lau người, mặc bộ đồ ngủ vào. Cô lau tóc, bước đến cửa phòng ngủ của mình, phát hiện cửa phòng mở hé, Lâm Hải Thanh đang đứng trước bàn học, tay cầm điện thoại của cô.
Đào Tư Khả bất giác rùng mình, vội vàng bước vào trong, nói: "Mẹ, mẹ lấy điện thoại của con làm gì vậy?"
Lâm Hải Thanh quăng điện thoại xuống bàn, quay mặt nhìn Đào Tư Khả, giọng điệu nghiêm nghị: "Tiêu Tư Bạch là ai? Có phải đứa con trai ăn lẩu với con ở trung tâm thương mại hôm nay không? Con đang yêu sớm đúng không?"
Đào Tư Khả siết chặt khăn mặt trong tay, hít một hơi thật sâu, nói chắc chắn: "Đúng, con đang yêu sớm, nhưng không ảnh hưởng đến việc học của con, sao mẹ phải phản ứng quá mức như vậy?"
"Không ảnh hưởng đến việc học? Đợi đến khi ảnh hưởng thì muộn rồi, con đang học lớp 12, chỉ còn chưa đầy một năm nữa là thi Đại học, con không biết à?" Lâm Hải Thanh nhìn chằm chằm Đào Tư Khả, giọng nói cứng rắn, "Nếu cậu ta muốn tốt cho con, thì không nên yêu đương với con vào lúc này. Từ nay về sau con không được gặp cậu ta nữa, bây giờ lấy điện thoại nhắn tin cho cậu ta nói chia tay ngay."
Lâm Hải Thanh ấn điện thoại vào tay Đào Tư Khả, nhưng cô nhất quyết không nhận. Lâm Hải Thanh gật đầu liên tục, tức giận không kìm được, bà giơ tay chỉ vào con gái, nói: "Được, con không nhắn phải không? Vậy để mẹ làm."
Nói đoạn, Lâm Hải Thanh lấy điện thoại, mở danh bạ chuẩn bị gọi điện cho Tiêu Tư Bạch. Đào Tư Khả lập tức giơ tay ra cướp lại, nhưng Lâm Hải Thanh không chịu buông, hai người giằng co, cuối cùng Đào Tư Khả giành lại được điện thoại, tức giận ném vào tường.
Máu dồn lên não, Lâm Hải Thanh nhất thời không kìm chế được, giơ tay tát vào mặt Đào Tư Khả.
Một tiếng "bốp" vang lên rõ ràng, Đào Tư Khả bị tát lệch mặt, Lâm Hải Thanh nhìn cô, hốc mắt đỏ ửng, bàn tay đang lơ lửng trong không trung thoáng run rẩy.
Đào Tư Khả khịt khịt mũi, quay người chạy ra khỏi phòng, ngay sau đó là tiếng cửa chính bị đập mạnh.
Đêm khuya, đường phố vẫn đông đúc, ánh đèn mờ ảo.
Một chiếc xe sedan màu xanh lam đậm từ từ dừng lại bên đường. Châu Lâm đột nhiên nói muốn ăn KFC, làm nũng đòi Lương Thu Phảng đi mua. Mặc dù Lương Thu Phảng thường xuyên thay bạn gái, nhưng khi đang trong mối quan hệ, anh ấy thật sự rất tốt với bạn gái. Rất nhiều lần người qua đường chụp được cảnh anh dỗ bạn gái ăn đồ ngọt hoặc đi dạo cùng bạn gái, từ đó châm chọc rằng mặc dù anh thay bạn gái mỗi tháng, nhưng anh thật sự rất giỏi thể hiện tình cảm.
Mặc dù Lương Thu Phảng ngoài miệng nói "Cái đó có gì ngon đâu", nhưng anh ấy vẫn tháo dây an toàn, định xuống xe đi mua đồ ăn cho Châu Lâm.
"Em muốn ăn mà." Châu Lâmtựa vào ghế lái phụ, cúi đầu nghịch điện thoại.
Lương Thu Phảng cầm lấy điện thoại trên trung tâm tay vịn, nói: "Chiều ý em." Rồi mở cửa xe bước xuống.
Lương Thu Phảng không ngờ xuống xe mua đồ ăn cho Châu Lâm lại gặp phải Đào Tư Khả. Lương Thu Phảng suy nghĩ một chút, đây có lẽ là lần thứ ba họ gặp nhau, mặc dù anh ấy không có ấn tượng tốt về bạn học Tiểu Đào này. Nhưng lúc này, mắt cô đỏ ngầu, mặc một chiếc váy mỏng manh, có vẻ như tâm trạng không được tốt.
Lương Thu Phảng cảm thấy là một nửa người quen, anh ấy vẫn nên qua hỏi thăm. Lương Thu Phảng giơ tay gõ lên mặt bàn, Đào Tư Khả ngẩng đầu, thấy là Lương Thu Phảng thì lại lặng lẽ cúi đầu xuống.
Lương Thu Phảng đụng phải cô nhóc cứng đầu, anh khẽ sờ vào mũi mình, nói: "Đào Tư Khả?"
Đào Tư Khả vùi đầu vào cánh tay, nói: "Không cần anh lo."
Lương Thu Phảng khẽ hừ một tiếng, anh không có nhiều kiên nhẫn và cũng không có thói quen dỗ dành trẻ con. Anh đi ra xa, đến quầy gọi món, lấy điện thoại gọi cho Chương Đình Quân.
Lương Thu Phảng liếc nhìn Đào Tư Khả trước cửa sổ, nói: "Đúng, người đang ở đây, quán KFC trên đường Trung Đình."
Không biết đầu bên kia nói gì, Lương Thu Phảng có chút hối hận khi gọi cuộc điện thoại này, anh ấy nói: "Anh Đình Quân, đứa nhỏ nhà anh chạy lung tung, em còn phải trông giúp sao? Hai mươi phút, nếu anh không đến, em đi luôn đấy."
Lúc Chương Đình Quân đến nơi, vừa đúng hai mươi phút.
Lương Thu Phảng cầm điện thoại xem giờ, nói: "Đúng giờ đấy, em đi đây."
Chương Đình Quân đặt chiếc áo khoác trên tay xuống bàn. Anh kéo ghế ngồi xuống đối diện Đào Tư Khả, ánh mắt dừng lại trên người Đào Tư Khả vẫn đang úp mặt vào cánh tay. Một lúc sau, anh hơi cong ngón tay, gõ nhẹ lên mặt bàn: "Tư Khả?"
Đào Tư Khả ngẩng đầu, Chương Đình Quân chú ý thấy má trái của cô hơi sưng. Anh nhíu mày, hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Em cãi nhau với mẹ." Đào Tư Khả ngẩng đầu, nói.
Chương Đình Quân đưa chiếc áo khoác trên bàn cho cô, nhưng Đào Tư Khả lắc đầu từ chối. Anh dịu dàng khuyên nhủ: "Tư Khả, mặc vào đi."
"Chiếc váy này của em quá thu hút sự chú ý, hơn nữa, em cũng thấy lạnh, đúng không?"
Ban nãy Đào Tư Khả nóng nảy bỏ đi, quên mất rằng cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh trên người. Đúng là cô có chút lạnh, nên lần này không bướng bỉnh nữa, cô ngoan ngoãn mặc áo khoác của Chương Đình Quân vào - một chiếc áo vest màu xám.
Chương Đình Quân ngả người ra sau tựa vào lưng ghế, đoán: "Vì chuyện em yêu sớm phải không?"
"Ừm," Đào Tư Khả đáp lí nhí.
Chương Đình Quân đặt điện thoại lên bàn rồi gọi phục vụ: "Làm phiền cho tôi ít đá, cảm ơn."
Anh lại nhìn sang Đào Tư Khả, hỏi: "Đây là một vấn đề khó. Em đã nghĩ cách giải quyết chưa?"
"Em sẽ không chia tay đâu." Đào Tư Khả bướng bỉnh đáp.
Chương Đình Quân lấy ra một bao thuốc, cười khẽ: "Thích cậu ấy đến vậy sao?"
Đào Tư Khả mím môi im lặng. Một lúc sau, cô chìa tay ra, không hề khách sáo: "Cho em một điếu thuốc, anh Chương."
Chương Đình Quân bỏ điếu thuốc khỏi miệng, nói: "Trả lời câu hỏi của anh trước đã, Tư Khả."
Đào Tư Khả gật đầu: "Anh ấy là người đầu tiên em thích."
Chương Đình Quân khẽ cười, anh vân vê điếu thuốc trong tay: "Tư Khả, đây là nơi công cộng. Anh không thể hút thuốc, em cũng không thể."
Đào Tư Khả tỏ vẻ bực bội, nhìn anh hỏi: "Anh đang trêu em đấy à, anh Chương?"
"Không có." Anh giơ tay ra hiệu xoa dịu, rồi nhướng mày nói: "Bây giờ mẹ em chắc đang tìm em, cần anh đưa em về không?"
"Em không muốn gặp bà ấy, ít nhất là tối nay không muốn."
Chương Đình Quân gật đầu, không nhắc gì thêm về việc đưa cô về. Đào Tư Khả chống cằm, quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính.
Trên con phố rộng lớn, đèn đường mờ nhạt trong màn sương đêm mỏng.
Đào Tư Khả lại ngoảnh mặt nhìn Chương Đình Quân, tìm kiếm lời khuyên: "Anh Chương, anh nghĩ em nên làm gì?"
"Em có thể để cậu bạn trai nhỏ của em chờ em một năm, năm nay hai người tạm dừng liên lạc. Dù sao em cũng đang học lớp 12, mẹ em lo lắng ảnh hưởng đến việc học của em là chuyện dễ hiểu." Chương Đình Quân nghiêm túc đưa ra lời khuyên.
Chương Đình Quân nghĩ, có lẽ là anh đang ghen tị. Ghen tị khi nãy anh hỏi cô rằng cô thích tên nhóc đó vậy sao, cô đã đưa ra câu trả lời chắc chắn.
Nhân viên phục vụ mang đá Chương Đình Quân gọi lên, cùng với một chiếc khăn trắng sạch sẽ. Anh đổ đá vào khăn, cẩn thận bọc lại, rồi vươn tay qua, một tay giữ cằm cô, nói: "Tư Khả, ngẩng đầu."
Đào Tư Khả nghe lời làm theo, chiếc khăn mềm áp lên mặt cô, đá lạnh bên trong tạo ra cảm giác mát lạnh trên da. Nhưng nổi bật hơn cả là cảm giác những ngón tay của anh giữ lấy cằm cô, đầu ngón tay chạm vào da môi dưới, rất ấm áp. Nhưng rất nhanh, anh chợt nhận ra điều gì đó, liền rút tay về.
Tối hôm đó, Đào Tư Khả ở lại quán KFC cả đêm, Chương Đình Quân cũng thức cùng cô.
Trong lúc Đào Tư Khả ngủ gục trên bàn, Chương Đình Quân ra ngoài hút một điếu thuốc. Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen mỏng, đút một tay vào túi quần. Anh vừa hút thuốc vừa nhìn qua bức tường kính vào bên trong, ngắm Đào Tư Khả đang ngủ say gục trên bàn.
Khi trời hửng sáng, Đào Tư Khả tỉnh dậy, Chương Đình Quân lại hỏi có cần anh đưa về không, cô không từ chối nữa.
Khi xe dừng lại dưới khu chung cư, Chương Đình Quân đặt tay trên vô lăng, quay đầu nhìn Đào Tư Khả, hỏi: "Cần anh đưa em lên không?"
Đào Tư Khả lắc đầu, cô cụp mắt, miệng khẽ nhếch lên tự giễu: "Nếu anh đưa em lên, có lẽ bà ấy lại suy diễn, cho rằng em với anh có gì đó mờ ám."
Giọng của Chương Đình Quân nghe như có chút bất lực, anh cười nói: "Tư Khả, từ mờ ám không dùng như vậy đâu."
"Dù sao thì bà ấy cũng sẽ nghĩ vậy." Đào Tư Khả bĩu môi, đẩy cửa xe, lại nhớ ra mình vẫn đang mặc áo khoác của anh. Cô cúi đầu cởi cúc áo rồi đưa lại cho anh.
Chương Đình Quân nhận lấy áo khoác, tiện tay ném ra ghế sau.
Đào Tư Khả mở cửa làm Lâm Hải Thanh nằm trên ghế sofa giật mình tỉnh dậy. Có vẻ bà cũng thức trắng đêm, vẻ mặt lộ rõ mệt mỏi, đôi mắt thâm quầng, trông lại già đi vài tuổi.
Đào Tư Khả đóng cửa lại, thay dép, rồi nhìn về phía Lâm Hải Thanh trên sofa, nói: "Con sẽ chia tay với anh ấy."