Nỗi Nhớ Trong Mưa - Khôi Tiểu Thường

Chương 39

Vừa dứt lời, ngoài cửa chính truyền đến tiếng mở cửa.

Đào Tư Khả và Lâm Hải Thanh quay đầu, Đào Thành Văn cầm chìa khóa xe, nói: "Tư Khả, con cãi nhau với mẹ, sao có thể chạy lung tung khắp nơi tối muộn thế chứ, may mà gặp được..." Đào Thành Văn bỗng chuyển giọng, "May mà không có chuyện gì, nếu không bố và mẹ con sẽ lo chết mất."

Đào Tư Khả mím môi, im lặng không lên tiếng.

Sắc mặt Lâm Hải Thanh không tốt: "Con bé đã về rồi, giờ anh nói những lời này có ích gì, kêu anh ra ngoài tìm, anh đi tìm ở đâu thế?"

Đào Thành Văn: "Tôi nhận được điện thoại của cô là ra ngoài tìm luôn đấy."

Lâm Hải Thanh cả đêm không ngủ, cũng chẳng có sức mà cãi nhau với Đào Thành Văn, bà nói: "Anh mau về đi, tôi và Tư Khả còn có chuyện phải nói."

Đào Thành Văn do dự hai giây, nói: "Có chuyện này, tôi cần bàn với cô."

"Chuyện gì?" Lâm Hải Thanh nhìn ông với ánh mắt không vui.

Đào Thành Văn nhìn Đào Tư Khả, hắng giọng: "Tư Khả, con về phòng trước đi, bố muốn nói vài lời với mẹ con."

Đào Tư Khả "Vâng" một tiếng rồi trở về phòng mình. Cô nằm bò trên bàn cả đêm, lúc này chỉ cảm thấy toàn thân ê ẩm. Cô nằm xuống giường, nhắm mắt lại.

Dù đã đóng cửa, cô vẫn có thể nghe được tiếng cãi vã của Đào Thành Văn và Lâm Hải Thanh, những câu rời rạc lọt vào tai. Có vẻ như công ty của Đào Thành Văn gặp khó khăn, muốn mượn Lâm Hải Thanh ít tiền để xoay sở, nhưng lại bị bà từ chối ngay trước mặt, Đào Thành Văn tức giận đập cửa bỏ đi.

Sáng hôm đó, sau bữa sáng, Đào Tư Khả nói lời chia tay với Tiêu Tư Bạch ngay trước mặt Lâm Hải Thanh. Và cũng từ hôm đó, cho đến khi kỳ nghỉ Quốc Khánh kết thúc, Đào Tư Khả không còn gặp lại Tiêu Tư Bạch nữa.

Tiêu Tư Bạch nói rằng anh sẽ chờ cô, nhưng Đào Tư Khả biết rằng quyết định này chẳng khác nào một ván cược mạo hiểm, cô không ngây thơ đến mức ấy. Lâm Hải Thanh càng quản thúc cô nghiêm khắc hơn, đưa đón cô đi học mỗi ngày.

Cuộc sống trôi qua rất bình lặng, đến khi chỉ còn ba mươi ngày là đến kỳ thi Đại học.

Một ngày nọ, sau giờ tập thể dục giữa giờ, Tiêu Gia Gia khoác tay Đào Tư Khả, nói: "Hình như anh mình yêu đương rồi."

Thẩm Tiểu Địch biết rõ chuyện giữa Đào Tư Khả và Tiêu Tư Bạch, nên lập tức cười xòa để đánh trống lảng, nhưng Tiêu Gia Gia lại ngây thơ hỏi Thẩm Tiểu Địch với vẻ lo lắng: "Tiểu Địch, cậu không khỏe à?"

Đào Tư Khả thì vẫn bình thản, cô hỏi Tiêu Gia Gia với giọng điềm tĩnh: "Anh cậu đang yêu ai vậy?"

"Phùng Nghiên chứ ai." Tiêu Gia Gia bĩu môi, "Anh mình đã đăng ký làm du học sinh trao đổi vào năm sau, nghe Lý Hạo nói Phùng Nghiên cũng sẽ đi cùng."

Thật ra Đào Tư Khả và Tiêu Tư Bạch chưa hoàn toàn cắt đứt liên lạc. Thỉnh thoảng cô vẫn mượn điện thoại của Tiểu Địch để gọi trò chuyện với anh. Mới đầu mọi chuyện vẫn ổn, nhưng rồi một ngày nọ, Đào Tư Khả gọi cho Tiêu Tư Bạch, song anh có vẻ không ổn lắm, hai người mới nói vài câu, Tiêu Tư Bạch đã viện cớ bận việc.

Sau đó, những lần trò chuyện của họ dần trở nên ít đi, dường như cả hai chẳng còn gì để nói, phần lớn thời gian đều im lặng. Từ gọi nhau hai, ba ngày một lần, dần dần thành nửa tháng mới gọi một lần, và bây giờ là hai tháng.

Trong lòng Đào Tư Khả hiểu rõ, cô đã thua ván cược này rồi.

Sau khi tan học, Đào Tư Khả mượn điện thoại Thẩm Tiểu Địch để chặn số của Tiêu Tư Bạch. Thẩm Tiểu Địch nhìn loạt động tác của Đào Tư Khả, mím môi hỏi dò: "Cậu không muốn hỏi lại lần nữa sao? Có thể chỉ là hiểu lầm thôi mà?"

Đào Tư Khả cụp mắt, trả lại điện thoại cho Thẩm Tiểu Địch, nói: "Đã hai tháng bọn tớ không gọi điện cho nhau rồi, còn cần phải hỏi nữa sao?"

Hôm nay Lâm Hải Thanh đi công tác, đối với Đào Tư Khả mà nói, đây là một ngày cô có thể thư giãn. Vừa về đến nhà, cô đã ném cặp sách lên giường, mở ngăn kéo lấy một bao thuốc.

Đào Tư Khả mở cửa sổ phòng ngủ, bò rạp bên bậu cửa sổ, châm một điếu thuốc. Cô cảm thấy có chút bực bội, cần tìm ai đó để tâm sự.

Đào Tư Khả đi ra phòng khách, lấy điện thoại trong nhà gọi cho Chương Đình Quân.

Điện thoại vừa được kết nốt, Đào Tư Khả đã trầm giọng nói: "Em thất tình rồi."

Từ khi Lâm Hải Thanh tịch thu điện thoại của cô, có lúc Đào Tư Khả bực bội, cô sẽ gọi điện cho Chương Đình Quân nhân lúc Lâm Hải Thanh không có nhà. Đào Tư Khả phát hiện mình có chút dựa dẫm vào anh, đây không phải là một dấu hiệu tốt, nhưng cô cũng không có cách nào ngăn chặn lại.

Chương Đình Quân dựa vào ghế sofa, cười khẽ, trêu chọc: "Vậy nên em định khóc qua điện thoại cho anh nghe à, Tư Khả?"

Đào Tư Khả rít một hơi thuốc, nói: "Còn lâu em mới khóc."

Chương Đình Quân nhíu mày, hỏi: "Tư Khả, em đang hút thuốc?"

"Ừm, để giải tỏa tâm trạng." Cô đáp với vẻ tự tin.

"Được." Anh bất lực, song vẫn nhắc nhở, "Nhưng chỉ được hút một điếu thôi."

Đào Tư Khả im lặng một lúc, mơ hồ nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Em phát hiện em có chút dựa dẫm vào anh rồi, đây không phải là một chuyện tốt."

"Sao lại nói vậy?"

"Em không biết." Đào Tư Khả nhả một hớp khói, "Dựa dẫm vào người khác chung quy chẳng phải chuyện tốt đẹp gì."

Cuối cùng, Đào Tư Khả và Chương Đình Quân nói chuyện đến tận rạng sáng mới tắt máy.

Ngày thi Đại học, trời âm u, mưa phùn lất phất.

Lâm Hải Thanh xin nghỉ hai ngày, tự lái xe đưa cô đến điểm thi. Đào Tư Khả không cảm thấy quá áp lực, đối với cô, đây cũng chỉ như một kỳ thi bình thường.

Trông Lâm Hải Thanh có vẻ còn căng thẳng hơn cả cô, bà nắm chặt tay cô, nói: "Thả lỏng, làm bài tốt nhé, mẹ tin tưởng con."

Đào Tư Khả mím môi, khẽ gật đầu.

Vào ngày kết thúc kỳ thi, Lâm Hải Thanh trả điện thoại lại cho Đào Tư Khả, nói: "Con đừng trách mẹ, mẹ làm vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho con thôi."

Đào Tư Khả nhìn Lâm Hải Thanh, nói: "Con biết ạ."

"Lát nữa mẹ phải ra sân bay, lần này đi công tác, có thể sẽ mất khoảng một tháng. Nếu ở nhà buồn chán, con có thể qua nhà bà nội." Lâm Hải Thanh đưa chìa khóa cho Đào Tư Khả, "Mẹ phải đi gấp, không đưa con về được."

Hai ngày sau kỳ thi Đại học là buổi tiệc tốt nghiệp. Buổi tiệc này đánh dấu sự kết thúc của ba năm học cùng nhau, nên địa điểm được chọn là nhà hàng sang trọng nhất thành phố Dương Giang.

Thẩm Tiểu Địch gọi điện cho Đào Tư Khả, nói: "Lát nữa ăn tiệc xong, dì mình sẽ đưa bọn mình đến quán bar chơi, bảo bọn mình đừng ăn mặc trẻ con quá."

Đào Tư Khả "Ồ" một tiếng, mở tủ quần áo, chọn một chiếc váy hai dây màu đỏ, thoa son môi rồi ra ngoài.

Buổi tiệc tốt nghiệp cấp ba chỉ xoay quanh việc hồi tưởng lại ba năm tình bạn và cảm ơn thầy cô giáo đã dày công dạy dỗ. Có lẽ do bầu không khí, lão Trịnh thường ngày luôn nghiêm túc, nay cũng có vẻ dễ thương hơn một chút.

Đến tám giờ, Thẩm Tiểu Địch nhận được điện thoại của dì Trần Thiến Văn, Đào Tư Khả và Thẩm Tiểu Địch rời tiệc sớm.

Đào Tư Khả vừa lên xe, Trần Thiến Văn đã huýt sáo, lấy một thỏi son trong túi đưa cho Đào Tư Khả, nói: "Thoa màu son này đi, hợp với váy của cháu đấy."

Đào Tư Khả nhận lấy, khẽ nói cảm ơn: "Cảm ơn dì."

"Không cần khách sáo." Trần Thiến Văn lại căn dặn thêm, vẻ không yên tâm: "Lát nữa đừng có uống say nhé, dì chỉ đưa các cháu đến để mở mang tầm mắt thôi."

"Cháu biết rồi, dì nói nhiều quá." Thẩm Tiểu Địch trợn mắt, nói: "Lát nữa bọn cháu nhất định sẽ bám sát theo dì, không rời nửa bước."

"Dì cũng chỉ lo cho an toàn của các cháu." Trần Thiến Văn đáp.

Quán bar mà Trần Thiến Văn đưa bọn họ đến không quá lớn, nhưng cách bày trí lại rất cao cấp, toát lên một vẻ xa hoa ngầm, nhìn là biết mức chi tiêu ở đây khá cao.

Thẩm Tiểu Địch âm thầm xuýt xoa: "Chắc là đắt đỏ lắm đây."

"Chơi lớn một lần, coi như là làm lễ trưởng thành cho các cháu vậy." Trần Thiến Văn nói với vẻ thoải mái.

Trần Thiến Văn chọn một góc ghế dài cho hai người ngồi, bảo: "Đợi mấy người bạn của dì đến, chúng ta sẽ chuyển qua phòng riêng."

Bạn khác giới của Trần Thiến Văn đều rất quan tâm chăm sóc họ, hoàn toàn coi Đào Tư Khả và Thẩm Tiểu Địch như trẻ con. Có lẽ vì trước đó Trần Thiến Văn đã đùa: "Cháu gái của tôi, không được đụng đến đâu nhé. Ai mà tán tỉnh là tôi tẩn cho đấy." Thật ra Trần Thiến Văn chỉ nói đùa, vì mấy người bạn khác giới ở đây đều không thích con gái.

Đào Tư Khả yên tâm thưởng thức đồ uống. Một người bạn khác giới của Trần Thiến Văn có biệt danh là anh Khảm Khảm, thấy Đào Tư Khả uống khá nhiều liền tốt bụng nhắc nhở: "Đừng uống say, say rồi sẽ mệt lắm, chú nghĩ cháu không muốn chịu đựng đâu."

"Ồ, cháu muốn thử say xem sao." Đào Tư Khả đáp thản nhiên, "Cháu muốn xem tửu lượng của mình thế nào."

"Ha ha, gan to đấy!" Anh Khảm Khảm cười nói.

Đào Tư Khả ngồi một lúc, cảm thấy hơi ngột ngạt nên đi ra ngoài hít thở chút không khí. Không ngờ cô lại chạm mặt Lương Thu Phảng.

Lương Thu Phảng có vẻ rất ngạc nhiên khi thấy cô xuất hiện ở đây, anh nhướng mày hỏi: "Đào Tư Khả, sao em lại ở đây?"

Bấy giờ Đào Tư Khả đã uống say, lục phủ ngũ tạng trong bụng khó chịu như thể mọi thứ đều bị xáo trộn, giọng nói có phần thô lỗ: "Chỗ này có phải nhà anh mở đâu."

Có lẽ hôm nay tâm trạng của Lương Thu Phảng cũng không tốt, nghe xong câu đó, anh nhíu mày nói: "Cái tính khí này của em, thật không biết anh Đình Quân thích em ở điểm nào?"

"Anh đừng nói linh tinh." Đào Tư Khả tức giận trừng mắt với anh.

Lương Thu Phảng châm một điếu thuốc, cười cười tiến lại gần Đào Tư Khả, nói: "Anh nói linh tinh gì chứ? Không lẽ em thật sự không biết anh Đình Quân thích em? Em bỏ nhà ra đi, anh ấy ở KFC với em cả đêm. Công ty bố em cạn kiệt vốn, anh ấy giúp bố em lấp đầy chỗ thiếu hụt. Em thật sự cho rằng anh ấy chỉ muốn chơi trò bạn tâm giao với em thôi sao, trẻ con thật đấy."

Lương Thu Phảng nhả một làn khói thuốc vào mặt Đào Tư Khả, anh đứng thẳng người lên, nói: "Lần đầu tiên gặp em là anh ấy đã muốn lên giường với em, em thật sự không biết chuyện này à?"

Lương Thu Phảng ném ra một quả boom rồi phủi mông bỏ đi.

Đào Tư Khả cầm điện thoại, tựa vào tường, đầu óc trống rỗng. Một lúc lâu sau, cô gọi điện cho Chương Đình Quân: "Em muốn gặp anh."

Hai mươi phút sau, Đào Tư Khả nhận được tin nhắn của Chương Đình Quân, nói là anh đã đến.

Đào Tư Khả bước ra khỏi quán bar, xe của Chương Đình Quân dừng ngay trước cửa. Anh đang ngồi trong xe nói chuyện điện thoại. Đào Tư Khả mở cửa ghế lái phụ ngồi vào trong, cùng lúc đó Chương Đình Quân nói vào điện thoại: "Chuyện này cứ vậy đi, cúp máy đây."

Anh cúp máy, ném điện thoại lên trung tâm tay vịn, sau đó nhìn sang khuôn mặt cô, hỏi: "Say rồi à?"

Đào Tư Khả lắc đầu, hít một hơi thật sâu, nói: "Em có một câu hỏi cần anh trả lời, anh Chương."

Anh nhướng mày, hỏi với vẻ kiên nhẫn: "Gì vậy, Tư Khả?"

"Có phải bố em đã tìm anh không?" Đào Tư Khả nhìn anh.

"Đúng." Anh gật đầu.

"Anh đã đưa tiền cho ông ấy, vì sao vậy?"

Chương Đình Quân lấy bao thuốc, nhìn cô với ánh mắt mãnh liệt: "Vì em."

"Vì vậy ngay từ ban đầu anh Chương tiếp cận em đã có mục đích không trong sáng, em tưởng anh là người tốt." Cô nghiến răng nói.

Anh hạ cửa sổ xe, châm một điếu thuốc rồi ngậm vào trong miệng. Một lúc sau, anh lại nghiêng mặt nhìn về phía Đào Tư Khả, giơ tay chạm khẽ vào mặt cô, nói chậm rãi: "Tư Khả, anh vốn không phải người tốt."

Đào Tư Khả nhìn anh, thoáng nhếch môi, chễ giễu nói: "Vậy thì, em phải làm-tình với anh đúng không, anh Chương?"
Bình Luận (0)
Comment