Một chiếc máy bay màu trắng nhấp nháy đèn hiệu, chầm chậm hạ cánh xuống sân bay của thành phố C trong đêm sương mờ. Chiếc máy bay lướt đi một đoạn rồi dừng lại vững vàng.
Khoảnh khắc Đào Tư Khả bước ra khỏi khoang máy bay, điện thoại trong túi liền rung lên như thể có sự cảm ứng nào đó, báo hiệu tin nhắn mới. Không cần mở điện thoại cô cũng biết là ai gửi đến.
Vào đến nhà ga sân bay, Đào Tư Khả nhìn thấy người đàn ông ấy. Anh ngồi trên dãy ghế nối liền, đang cúi đầu nghịch điện thoại, mặc bộ vest xám, không đeo cà vạt, cổ áo cởi bung một cúc. Anh dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, ngước mắt nhìn lên, hướng về phía cô.
Sau đó anh đứng dậy, nhét điện thoại vào túi quần. Anh bước đến cạnh cô, vươn tay cầm lấy chiếc vali bên cạnh cô, dịu dàng hỏi: "Không thấy tin nhắn của anh à?"
"Không rảnh tay." Cô nói dối.
Chương Đình Quân như thể nhận ra cô nói dối, nhưng anh không vạch trần. Anh chỉ mỉm cười, nâng tay xem đồng hồ, nói: "Đi thôi, lát nữa anh còn phải đến Liên hoan phim."
Đào Tư Khả bước chậm một nhịp, cô bĩu môi, nhìn bóng lưng của anh, cố ý nói: "Nếu anh bận thật thì không cần phải đến đón em đâu. Anh biết mà, em chẳng mấy vui khi anh đến đón."
Chương Đình Quân bất ngờ dừng bước. Đào Tư Khả không kịp phản ứng, va ngay vào tấm lưng cứng rắn của anh. Cô giơ tay bịt mũi, mắt ngân ngấn nước, giận dữ trừng mắt nhìn anh. Song Chương Đình Quân không hề bực tức trước lời thẳng thừng của cô, anh nhìn cô như đang chiều chuộng một đứa trẻ ương bướng, dịu dàng hỏi: "Đụng đau không?"
Từ hôm anh say rượu đưa cô về, thái độ của cô trở nên thất thường. Chương Đình Quân không rõ lý do nhưng cũng chẳng để tâm. Với cô, anh luôn có sự nhẫn nại vô tận.
Đào Tư Khả trẻ con mở cửa ghế sau chui vào bên trong. Chương Đình Quân ngồi ở ghế lái, liếc cô qua gương chiếu hậu, chầm chậm lái xe đi, nói: "Tư Khả, em như đang giận dỗi với anh vậy."
"Anh tưởng em đã hết giận lâu rồi." Anh nói thêm.
Đào Tư Khả thu lại ánh mắt ngoài cửa sổ, nhìn bóng lưng anh trên ghế lái. Gần đây cô đúng là cư xử có phần thất thường với anh. Đôi lúc cô cũng thấy chính mình có chút phiền phức, nhưng trong lòng cô hiểu rõ nguyên nhân là vì giấc mơ xuân đẹp đẽ khó nói ấy.
Cô "Ồ" một tiếng, nhìn bóng lưng anh, hỏi: "Vậy nên anh thấy hơi phiền rồi, đúng không?"
"Không." Anh đáp. Một lát sau, anh lại nói: "Quên mất chưa nói, hôm nay em rất xinh, son môi cũng rất hợp với em."
Hôm nay Đào Tư Khả mặc một chiếc áo len hai dây màu trắng, bên trên thêu nổi hình trái anh đào, cùng chiếc váy dài màu đỏ vintage chạm mắt cá chân. Mái tóc dài của cô đã được uốn xoăn, bồng bềnh quyến rũ. Cô luôn biết cách ăn mặc, có phong cách rất riêng.
Cô dường như đã quen với việc thoải mái trong xe của anh, lúc này đang tháo đôi sandal màu đỏ. Cô ngồi co chân trên ghế, chơi trò chơi trên điện thoại. Tà váy rộng che đi mắt cá, chỉ để lộ những ngón chân sơn màu đỏ lấp lánh.
Đúng lúc gặp đèn đỏ, Chương Đình Quân chầm chậm dừng xe, quay đầu nhìn cô hỏi: "Tư Khả, em muốn đi cùng anh đến Liên hoan phim không?"
"Có những ai vậy?" Cô rời mắt khỏi trò chơi trên điện thoại, cuối cùng nhìn về phía anh.
"Nhiều người lắm." Anh nhíu mày, dường như không thể nhớ hết từng cái tên, anh cười cười, "Toàn là các diễn viên trong giới giải trí."
Trong đầu Đào Tư Khả chợt hiện lên một cái tên. Cô hạ chân xuống khỏi ghế, cầm điện thoại, hỏi anh: "Có Mạnh Hàn Chu không?" Gần đây cô xem một bộ phim do anh ấy đóng vai chính. Có lẽ vì bị cuốn hút bởi hình tượng nhân vật trong phim nên cô hơi mê mẩn.
Chương Đình Quân nhướng mày, liếc qua gương chiếu hậu nhìn Đào Tư Khả, hỏi: "Em thích anh ta à?"
"Cũng không hẳn, chỉ là gần đây xem phim của anh ấy thôi. Nếu có ai hỏi em thích diễn viên nào, thì hiện giờ câu trả lời của em sẽ là anh ấy." Cô đáp.
Chương Đình Quân dẫn Đào Tư Khả đến hậu trường, giới thiệu cô với Mạnh Hàn Chu. Sau khi thành công xin được ảnh có chữ ký, anh lại lái xe đưa cô về khách sạn. Đến khi Chương Đình Quân quẹt thẻ phòng, hai người cùng bước vào, Đào Tư Khả ngạc nhiên hỏi: "Sao lại là phòng suite?"
"Anh cũng ở đây." Chương Đình Quân mở cửa một phòng, đặt hành lý của cô vào bên trong.
Nghe vậy, Đào Tư Khả lập tức bật dậy khỏi ghế sofa, hoặc phải nói là nhảy dựng lên. Phản ứng của cô có phần hơi quá, khiến Chương Đình Quân cười khẽ, giơ tay ra hiệu trấn an. Anh nói: "Nghe anh giải thích, Tư Khả. Phòng ở đây đều đã kín, đây là phòng duy nhất anh đặt được."
Đào Tư Khả thoáng do dự, cân nhắc xem có nên đổi sang khách sạn khác hay không. Dường như đoán được suy nghĩ của cô, anh hỏi: "Em đang sợ cái gì? Tư Khả?"
"Em không có." Cô bướng bỉnh đáp.
Chương Đình Quân không tranh cãi với cô về vấn đề này. Cuối cùng, anh nhìn cô rồi nói: "Anh sẽ không làm gì em, tin anh, Tư Khả."
"Anh phải đi rồi, em cứ nghỉ ngơi ở đây nhé."
Đào Tư Khả nhìn anh bước ra khỏi phòng, sau đó nghe thấy tiếng cửa nhẹ nhàng khép lại. Cô ngồi xuống, chống hai tay lên đầu gối, tựa cằm vào lòng bàn tay, suy nghĩ xem có nên đổi khách sạn hay không.
Trên thực tế Đào Tư Khả là người ngại phiền. Chỉ cần nghĩ đến việc phải kéo hành lý đi tìm khách sạn khác, cô đã thấy mệt mỏi như phải vượt qua nghìn núi vạn sông. Cô vốn lười, và có lẽ trong tiềm thức cô cũng hiểu rằng Chương Đình Quân sẽ không làm gì mình, nên chẳng cần phải phản ứng thái quá như vậy.
Lúc này, màn hình điện thoại đặt trên bàn kính màu trà bật sáng. Đào Tư Khả cầm lên xem, là tin nhắn từ Chương Đình Quân:
Nếu em thật sự lo lắng, em có thể khóa cửa, Tư Khả.Anh dường như luôn đoán được cô đang nghĩ gì. Đào Tư Khả ngẩng đầu nhìn cánh cửa phòng đang khép hờ, cuối cùng quyết định không đổi khách sạn nữa, đến đâu hay đến đó.
Gần mười giờ, Chương Đình Quân mới trở về. Đào Tư Khả đang ngồi trên sàn, cầm một ly coca uống, thư thái xem phim.
Ánh mắt anh dừng lại ở hộp gà rán và khoai tây chiên trên bàn kính màu trà. Đóng cửa lại, anh trêu: "Anh cứ tưởng lúc anh về, có thể em đã không còn ở đây nữa."
Đào Tư Khả bỏ một miếng khoai tây chiên vào miệng, mắt vẫn nhìn chăm chú vào màn hình TV, khẽ nói: "Người đổi khách sạn phải là anh mới đúng."
"Smart girl." Anh tháo đồng hồ, tiện tay đặt lên quầy bar, "Thà để người khác phiền còn hơn là tự làm khổ mình."
Cô vẫn nhai khoai tây chiên, lầm bầm nói: "Hơn nữa em tin anh sẽ không làm gì em."
Chương Đình Quân cởi áo khoác vắt lên tay vịn ghế sofa. Anh ngồi xuống mở một chai nước khoáng, nói đùa: "Chỉ cần em không làm gì anh, em sẽ luôn an toàn."
Nghe vậy, Đào Tư Khả quay đầu nhìn anh chằm chằm, ánh mắt có chút chăm chú. Trong đầu cô đột nhiên nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ, rồi cô bị ý nghĩ đó chi phối. Về sau nghĩ lại, cô cảm thấy chắc mình điên thật rồi, đáng lẽ cô không nên thách thức anh như thế.
Song lúc này cô lại dang chân, ngang nhiên ngồi lên đùi anh. Một ít sốt cà chua dính bên môi, cô không hề hay biết. Cô nhếch mắt, giọng điệu vừa ngây thơ vừa khiêu khích: "Như thế này, em vẫn an toàn chứ?"
Chương Đình Quân đặt chai nước khoáng xuống sàn, đáy chai chạm vào tấm thảm dày mềm, không phát ra tiếng động nào. Anh cụp mắt nhìn xuống đùi, chiếc váy đỏ kiểu dáng vintage của cô phủ lên chiếc quần âu màu xám của anh, tạo thành một sự tương phản giữa hai sắc màu nồng đậm và u tối. Đào Tư Khả dường như nhận ra gì đó, gương mặt lập tức đỏ bừng.
Đào Tư Khả muốn đứng dậy, hối hận vì đã khiêu khích anh, cảm thấy hành động của mình thật ngu ngốc. Nhưng Chương Đình Quân lại giữ lấy eo cô, không để cô rời đi. Giọng cô gần như sắp khóc, vừa xấu hổ vừa nôn nóng nói: "Chương Đình Quân, em chỉ đùa thôi."
Chương Đình Quân giơ tay lau vết sốt cà chua trên khóe môi cô, anh nhìn vào mắt cô, dịu dàng nói: "Tư Khả, em không cần phải làm thế này để chứng minh sức hấp dẫn của mình." Rồi anh buông tay, thả lỏng vòng tay nơi eo cô.
Đào Tư Khả lập tức nhảy khỏi đùi anh, ngồi lại vào vị trí cũ, cố gắng tạo khoảng cách xa nhất có thể.
Chuông cửa bên ngoài vang lên. Đào Tư Khả nhìn anh, thấy anh không có ý định mở cửa, thế là cô đứng dậy, giữ vẻ mặt bình thản ra mở cửa. Chương Đình Quân thu lại ánh mắt trên người cô, anh rút hai tờ khăn giấy, chậm rãi lau sạch sốt cà chua trên tay mình.
Một nữ diễn viên đứng ngoài cửa, mặc chiếc váy trắng trễ vai. Khi thấy người mở cửa là Đào Tư Khả, cô ấy có vẻ hơi bất ngờ, ngẩn người một chút rồi hỏi: "Xin hỏi, anh Chương có ở đây không?"
Đào Tư Khả quay đầu nhìn về phía người đang ngồi trên sofa, nói: "Có người tìm anh."
Chương Đình Quân đứng dậy bước lại gần. Đào Tư Khả tưởng anh định nói gì đó, không ngờ anh đặt tay lên tay nắm cửa, không nói lời nào đã lập tức đóng cửa lại.
Đào Tư Khả ngơ ngác một lúc, sau đó như hiểu ra, cô hắng giọng, nói: "Có rất nhiều nữ minh tinh đến gõ cửa phòng anh đúng không?"
Chương Đình Quân quay đầu nhìn cô, thấy vẻ mặt cô vừa phấn khích vừa tò mò, mặc dù cô đã cố gắng che giấu. Chương Đình Quân không trả lời câu hỏi này, anh nhìn cô, cười nói: "Người đầu tiên ngồi lên đùi anh chỉ có mình em thôi, Tư Khả."