Nỗi Nhớ Trong Mưa - Khôi Tiểu Thường

Chương 44

"Anh nghĩ em sẽ tin à?" Cô nói.

Chương Đình Quân cười cười, ý của anh chẳng qua là cô là người đầu tiên dám ngồi lên đùi anh trêu đùa anh, hiển nhiên cô đã hiểu nhầm. Nhưng Chương Đình Quân không giải thích, anh cầm chiếc áo khoác vắt trên tay ghế sofa, chuẩn bị về phòng mình.

Đào Tư Khả cầm một miếng gà Nuggets, cố tình nói: "Hy vọng sẽ không có người thứ hai, nếu có, em sẽ trực tiếp để cô ấy vào đây."

"Em có thể thử, Tư Khả." Anh liếc nhìn cô rồi đi vào phòng.

Đào Tư Khả ngây ngô chớp mắt, không nói gì nữa. Cô cảm thấy, xét về những gì xảy ra trước đó, tối nay vẫn nên ít gây sự với anh thì hơn.

Chương Đình Quân tắm xong bước ra, anh mặc một chiếc áo phông trắng và quần thể thao màu xám. Dường như đây là lần đầu tiên Đào Tư Khả thấy anh mặc như vậy, trông anh trẻ ra khá nhiều. Lọn tóc trên trán anh còn hơi ướt, anh ngồi xuống ghế sofa, giơ tay lấy một miếng khoai tây chiên trên bàn trà, anh cắn hai miếng, sau đó hơi nhíu mày.

Khoai tây chiên để lâu như vậy nên đã mất vị và mềm nhũn. Đào Tư Khả vừa cắn một miếng đã ném đi. Nhưng có lẽ vì được dạy dỗ tốt, Chương Đình Quân không làm vậy. Anh tiếp tục ăn hết miếng khoai tây chiên còn lại.

Đào Tư Khả nghiêng đầu hỏi anh: "Khi nào anh về thành phố Dương Giang?"

"Ngày kia." Anh lấy điện thoại trong túi quần, vừa xem tin nhắn vừa trả lời câu hỏi của cô.

Đào Tư Khả ồ một tiếng, quay đầu nhìn vào màn hình TV. Bộ phim này hơi nhàm chán, cô không muốn xem nữa. Một lúc sau, dường như nhớ ra gì đó, lại nhìn về phía anh, tò mò hỏi: "Cái cô Lữ Khương nhận được giải Nữ diễn viên xuất sắc nhất, sau lưng thật sự có nhà đầu tư giúp đỡ sao?"

Lúc nãy cô ở trong khách sạn buồn chán, lướt Weibo thấy tin về việc nữ diễn viên Lữ Khương nhận được giải Nữ diễn viên xuất sắc nhất. Ban đầu có rất nhiều nữ diễn viên gạo cội là ứng cử viên cho giải này, nhưng Lữ Khương lại vượt qua hàng loạt tiền bối giàu kinh nghiệm để giành lấy giải thưởng, điều này đương nhiên gây ra nhiều tranh cãi.

Vì vậy ngay khi giải thưởng được trao, một làn sóng bàn tán đã bùng lên trên Weibo. Có người chế giễu Lữ Khương giành được giải thưởng này chắc chắn là vì có một "bạn trai tốt". Còn có người lời lẽ cay nghiệt nói rằng chỉ cần kỹ năng giường chiếu đủ giỏi, giải thưởng gì cũng có thể nhận được.

Đào Tư Khả co người, tựa cằm vào đầu gối, nhỏ giọng tự hỏi tự trả lời: "Không nhận ra Lương Thu Phảng lại hào phóng đến vậy."

Chương Đình Quân bật cười, nói: "Cậu ta là một người tình khá tốt."

Đào Tư Khả ồ một tiếng, ngẩng đầu nhìn anh, đáp lại: "Còn anh thì sao, anh cũng là một người tình khá tốt, hay nói cách khác, cũng là một người tình vung tay hào phóng ư?"

Chương Đình Quân ngẩn người, có vẻ không ngờ cô sẽ hỏi như vậy. Anh đặt điện thoại xuống, chuyển đề tài một cách cứng nhắc: "Ngày mai em còn phải đi học, ngủ sớm đi, Tư Khả."

"Câu chuyển đề tài của anh gượng gạo quá đấy, anh Chương." Đào Tư Khả nhìn theo bóng lưng anh, dùng câu nói của anh trước đó để trả lời: "Anh đang sợ gì vậy, anh Chương?"

Chương Đình Quân dừng bước, quay đầu nhìn cô, dịu dàng nói: "Trước khi anh theo đuổi được em, anh nghĩ để an toàn, tốt hơn không nên nói về quá khứ tình cảm của mình."

Đào Tư Khả đỏ mặt, ánh mắt lúng túng, cô mím môi, bối rối trước sự thẳng thắn về việc theo đuổi cô trong lời nói của anh.

Cô đang ngại ngùng, Chương Đình Quân cười cười, trước khi quay người, anh nói câu cuối cùng: "Ngủ sớm nhé, ngủ ngon."

Đào Tư Khả nằm trên giường, không thể ngủ được. Cô trằn trọc, phát ra những âm thanh nhẹ nhàng.

Đào Tư Khả đang suy nghĩ liệu cô không ngủ được vì câu nói "Trước khi anh theo đuổi được em" của Chương Đình Quân hay vì cô có thói quen lạ giường khó ngủ. Sau một hồi suy nghĩ, Đào Tư Khả tự nhủ, chỉ là đổi sang môi trường mới nên khó ngủ mà thôi, không phải vì câu nói của anh.

Hôm sau, Đào Tư Khả tỉnh dậy vào lúc 11 giờ trưa.

Cô đang rửa mặt trong nhà vệ sinh, Chương Đình Quân từ ngoài quay về. Anh đứng ở cửa nhà vệ sinh, thảo luận với cô: "Em chuẩn bị xong, chúng ta đi ăn trưa trước rồi anh đưa em đến trường."

Đào Tư Khả đồng ý với quyết định của anh, cô rút hai tờ khăn giấy lau bọt kem đánh răng ở khóe miệng, hỏi: "Anh dậy lúc nào vậy?"

"7 giờ." Anh trả lời.

"Sớm thật đấy." Đào Tư Khả thở dài, rồi cô bước nhanh về phòng mình, bắt đầu dọn dẹp dây cáp, áo ngủ và các vật dụng cá nhân trên tủ đầu giường.

Bữa trưa của họ là mì ramen tonkotsu Nhật Bản, Đào Tư Khả nhận thấy anh có vẻ không thích hương vị này cho lắm, nhưng anh vẫn ăn hết, giống như ăn miếng khoai tây chiên nhạt nhẽo kia.

Đào Tư Khả đột nhiên buột miệng nói: "Chắc sau này anh sẽ là một người bố dạy con phải biết trân trọng thức ăn?"

Anh rút hai tờ giấy ăn lau khóe miệng, ngả người dựa vào lưng ghế, nhìn cô: "Sao lại nói vậy?"

"Mì này không hợp khẩu vị của anh, phải không?" Cô như nhớ ra gì đó, liền bổ sung thêm: "Còn miếng khoai tây chiên hôm qua nữa."

Chương Đình Quân có chút ngạc nhiên, không ngờ cô lại quan sát tỉ mỉ đến vậy. Anh nhướng mày nói: "Anh chỉ không quá kén chọn thức ăn, chỉ cần không khó ăn là được."

Ăn xong bữa trưa, Chương Đình Quân lái xe đưa cô về trường. Đào Tư Khả đóng học phí, nhận thẻ sinh viên và chìa khóa ký túc xá, làm xong một loạt thủ tục. Nửa tiếng sau, cô mới về đến ký túc xá của mình.

Cô mở cửa phòng, trong phòng có một bạn cùng phòng, cô là người đến thứ hai. Chương Đình Quân giúp cô mang vali vào trong, cửa phòng tắm ngoài ban công mở ra, một cô gái tóc xoăn sóng bước ra ngoài. Cô gái trông khá xinh đẹp, có thể thấy từ nhỏ đã là người rất được chú ý.

Ánh mắt cô ấy lặng lẽ nhìn vào khuôn mặt của Chương Đình Quân trước, rồi dần di chuyển xuống, nhìn thấy chiếc đồng hồ Patek Philippe trên tay anh. Sau đó cô mới mỉm cười với Đào Tư Khả, nở nụ cười ngọt ngào: "Chào cậu, mình là Giang Thanh Oánh, rất vui được gặp cậu."

"Chào cậu, Đào Tư Khả." Đào Tư Khả cũng cười đáp lại.

Điện thoại của Chương Đình Quân đổ chuông, anh làm động nghe điện thoại với Đào Tư Khả. Anh mở cửa kính ban công, bước ra ngoài nghe điện thoại.

Mười phút sau, Chương Đình Quân quay lại, anh bỏ điện thoại vào túi quần tây, nói: "Tư Khả, anh có chút việc phải giải quyết, tối nay anh đến đón em đi ăn tối nhé?"

Đào Tư Khả gật đầu.

Giang Thanh Oánh nhìn Chương Đình Quân rời đi, tò mò hỏi: "Anh vừa rồi là ai vậy? Người nhà của cậu à?"

Đào Tư Khả ậm ừ đáp lại, rồi lấy quần áo trong vali ra treo vào tủ. Trước khi họ đến ký túc xá, các chị khóa trên đã đặc biệt đến dọn dẹp từng phòng.

Hai người bạn cùng phòng còn lại thì gần ba giờ chiều mới tới. Một người tên Nhiếp Kiều Kiều, người kia tên là Trần Khê. Tính cách của Nhiếp Kiều Kiều khá giống với Thẩm Tiểu Địch, Đào Tư Khả cảm thấy cô ấy khá dễ mến và có cảm giác họ sẽ trở thành bạn tốt của nhau.

Câu nói đầu tiên của Nhiếp Kiều Kiều khi nhìn thấy Đào Tư Khả là "Mẹ kiếp, mỹ nữ hả". Sau đó cô ấy ôm Đào Tư Khả một cái, kèm theo một nụ hôn lên má cô.

Giang Thanh Oánh trêu chọc: "Kiều Kiều, kiểu chào hỏi này của nước nào vậy?"

Nhiếp Kiều Kiều chẳng để ý, nói: "Không phải đang tranh thủ chiếm hời của mỹ nữ sao?"

Năm giờ, Chương Đình Quân gọi điện cho Đào Tư Khả, nói anh đã đợi dưới tòa nhà ký túc xá. Đào Tư Khả cúp máy, Giang Thanh Oánh đang đắp mặt nạ, quay đầu hỏi: "Chú cậu tới đón cậu đi ăn à?"

Trần Khê đến muộn, không nhìn thấy Chương Đình Quân, cô ấy buột miệng hỏi: "Ồ, chú của Tư Khả cũng đến rồi à?"

Đào Tư Khả chưa kịp lên tiếng, Giang Thanh Oánh đã chen vào: "Chú của Tư Khả đẹp trai lắm, khí chất chẳng kém gì mấy ngôi sao nam, quá tuyệt vời."

Trần Khê trêu: "Cậu thích à? Vậy để Tư Khả giới thiệu hai người với nhau đi, phù sa không chảy ruộng ngoài mà."

Đào Tư Khả không để tâm, cầm túi xách bước ra khỏi ký túc xá.

Xe của Chương Đình Quân đậu dưới tòa nhà ký túc xá, Đào Tư Khả mở cửa ghế lái phụ, chui vào trong, nói: "Chúng ta ăn gì vậy?"

Vừa dứt lời, điện thoại của Chương Đình Quân đổ chuông. Anh lấy điện thoại từ trên trung tâm tay vịn, nhấn nút nghe. Là điện thoại của Lương Thu Phảng, mấy hôm nay anh ấy ở thành phố C. Bạn gái mới của anh ấy là diễn viên, cũng chính là Lữ Khương đã nhận được giải Nữ diễn viên xuất sắc nhất. Lương Thu Phảng đặc biệt theo cô ấy đến thành phố C nhận giải thưởng, đồng thời chơi ở đây vài ngày.

Ngay khi cuộc gọi được kết nối, Lương Thu Phảng liền cười cợt: "Cuối cùng cũng kết nối rồi. Ra ngoài chơi đi, anh Đình Quân?"

"Không đi." Chương Đình Quân chẳng mấy hứng thú.

Đào Tư Khả có thể nghe thấy giọng của Lương Thu Phảng ở đầu bên kia, mắt cô sáng lên, nhỏ giọng nói: "Đi đi, em cũng muốn đi."

Lương Thu Phảng tự nhiên nghe thấy giọng Đào Tư Khả, anh ấy vừa định trêu đùa vài câu. Chương Đình Quân như đoán được trước nên nhanh chóng tắt cuộc gọi. Anh quay đầu nhìn Đào Tư Khả, hỏi: "Muốn đi thật sao?"

"Dù sao lát nữa em cũng không có việc gì." Đào Tư Khả hào hứng nói.

Chương Đình Quân do dự một chút, Đào Tư Khả liền nói: "Anh có vẻ không muốn đưa em đi?"

"Đúng." Chương Đình Quân thừa nhận một cách thẳng thắn, anh lại nói: "Anh không muốn làm hư em, em biết mà."

"Em muốn đi." Đào Tư Khả kiên quyết nói.

"Được." Anh thỏa hiệp. Một lúc sau, anh lại tự giễu nói: "Em muốn gì, anh nghĩ mình khó có thể từ chối em."

Đào Tư Khả nói cảm ơn.

"Nếu có thể, anh không muốn nghe em nói cảm ơn. Em biết anh muốn nghe em nói gì nhất mà, Tư Khả." Anh nói với vẻ sâu xa.

Một lúc sau, anh lại giống như trưởng bối hiền từ hỏi cô chung sống với bạn cùng phòng như thế nào?

Đào Tư Khả hạ cửa sổ xe, mặc dù trong xe vẫn bật điều hòa, cô bám lên bệ cửa sổ, nói: "Cũng tạm, nhưng em thích Nhiếp Kiều Kiều hơn, chắc em có thể làm bạn được với cô ấy."

Xe dừng lại trước một câu lạc bộ, Chương Đình Quân đưa chìa khóa xe cho nhân viên đỗ xe. Đào Tư Khả đi theo anh vào trong, cô nhìn thấy Lữ Khương, cô ấy ngoài đời còn đẹp hơn trong ống kính, cùng với những ánh mắt đầy ẩn ý của cánh đàn ông đang nhìn cô.

Đào Tư Khả biết những ánh mắt mờ ám đó có ý nghĩa gì, có lẽ mỗi người phụ nữ mà Chương Đình Quân từng quen đều từng nhận những ánh mắt đầy thâm ý như vậy.

Đào Tư Khả ngồi trong phòng riêng một lúc, giờ cô có thể đoán ra lý do vì sao Chương Đình Quân không đưa cô đến đây. Vì những người đàn ông trong bàn nói chuyện không hề kiêng dè, hoặc nói đúng hơn có lẽ vì cô có mặt nên họ đã kiềm chế một chút.

Đào Tư Khả nhìn Chương Đình Quân, cô thật sự rất tò mò. Cô như một học sinh ngoan, không ngại hỏi những điều mình không biết, cô hỏi với vẻ mặt nghiêm túc: "Anh cũng sẽ nói những lời thô tục sao?"

Chương Đình Quân cười bất đắc dĩ, nói mơ hồ: "Còn phải xem tình huống."

"Ý anh là sao?" Đào Tư Khả không hiểu.

"Sau này sẽ nói cho em biết." Anh nhìn thẳng vào mắt cô, nói.

Giữa chừng, Đào Tư Khả ra ngoài đi vệ sinh, bạn gái của một người đàn ông khác trong bàn cũng đứng dậy đi ra cùng cô. Hai người vừa ra khỏi phòng riêng, cô bạn gái đó liền thẳng thắn nói: "Tư Khả, em cũng giỏi đấy, làm sao mà quen được anh Chương vậy?"

Đào Tư Khả hơi nhíu mày, cảm thấy không thoải mái với cách dùng từ của cô ta.

Cô bạn gái đó cười cười như hiểu ra, thở dài một hơi, nói: "Có không ít người muốn làm tình nhân của anh Chương. Tư Khả, em không phải tình nhân của anh Chương sao?"

Khi Đào Tư Khả quay lại từ nhà vệ sinh, Chương Đình Quân nhận thấy tâm trạng của cô có vẻ không được ổn lắm. Đến chín giờ, cô nói muốn về ký túc xá, nên Chương Đình Quân rời bàn sớm.

Hai người lên xe, Chương Đình Quân liếc nhìn Đào Tư Khả, dịu dàng hỏi: "Tư Khả, em không vui à?"

Đào Tư Khả gật đầu, sau đó cô bình thản đưa tay chạm vào dây ngọc bội treo trên xe, nói: "Vừa nãy em đi vệ sinh, anh có biết chị Miêu Miêu nói gì với em không?"

"Cô ấy đã nói gì?" Anh nhìn cô.

"Chị ấy hỏi em có phải là tình nhân của anh không, còn khen em có thủ đoạn." Đào Tư Khả ngoảnh mặt nhìn sang Chương Đình Quân, cô nói, "Vì vậy, anh Chương, anh muốn em làm tình nhân của anh sao?"
Bình Luận (0)
Comment