Nỗi Nhớ Trong Mưa - Khôi Tiểu Thường

Chương 45

Đào Tư Khả nằm trên giường, mắt dán chặt vào trần nhà tối đen, lại một lần nữa mất ngủ.

Ba tiếng trước, trên xe của Chương Đình Quân, cô hỏi anh: "Anh Chương, anh muốn em làm tình nhân của anh sao?" Thật ra câu nói này không có ý gì sâu xa, chỉ là cô đã quen nghĩ gì nói nấy ở trước mặt anh. Nhưng Đào Tư Khả thừa nhận rằng, có lẽ trong lòng cô cũng có một chút cảm giác đang trút giận lên anh. Cô tự nhận bản thân có đôi chút vô lý gây sự.

Thế nhưng Chương Đình Quân lại nhìn cô với vẻ mặt khá nghiêm túc. Anh thấp giọng nói: "Tư Khả, nếu anh muốn tìm tình nhân, thật sự không cần phải phí tâm sức với em như vậy." Ý anh là nếu anh thật sự muốn tìm tình nhân, chẳng việc gì phải chọn cô.

Đào Tư Khả cảm thấy dường như anh có chút giận, dù ngoài mặt vẫn rất tự nhiên, không để lộ bất kỳ điều gì bất thường. Cô nhìn anh với ánh mắt hơi oan ức, mím môi khẽ nói: "Anh giận sao?"

Chương Đình Quân lắc đầu, nói: "Không."

Sau đó anh lái xe đi, suốt đoạn đường không ai nói gì, cho đến khi xe dừng trước khu ký túc xá. Đào Tư Khả lặng lẽ mở cửa xuống xe, chỉ nói một câu tạm biệt với anh. Anh ngồi ở ghế lái, khẽ gật đầu với cô qua cửa sổ.

Đào Tư Khả trở mình trên giường, quay mặt vào tường. Cô biết rõ những lời anh nói là có lý. Nhưng nghĩ đến việc từ ngày anh tiếp cận mình đã mang theo ý đồ riêng, trong lòng cô vẫn còn chút khúc mắc khó gỡ bỏ.

Cô thích anh sao? Ý nghĩ này bất chợt hiện lên trong đầu Đào Tư Khả. Nhưng rất nhanh, cô lắc đầu, xua đi suy nghĩ đó. Cô không muốn nghĩ nhiều, dù sự thật là cô có hơi phụ thuộc vào anh.

Cô cảm thấy mình không phải đối thủ của anh, cũng không thể chơi lại anh. Anh là tay lão luyện trên tình trường, còn cô chẳng khác gì một tờ giấy trắng. Cô lại nghĩ mình cần phải tránh xa anh, bởi nhìn cách anh đối xử với những người phụ nữ anh từng hẹn hò, rõ ràng anh chẳng hề để tâm. Đào Tư Khả tự thôi miên bản thân rằng anh chẳng qua chỉ là nhất thời hứng thú với bản thân, có thể ngày nào đó chán rồi, anh cũng sẽ vứt cô sang một bên không thương tiếc.

Đào Tư Khả cảm thấy bản thân phải giữ vững tỉnh táo, giảm thiểu cơ hội tiếp xúc với anh, không được rơi vào bẫy của anh.

Đào Tư Khả mãi đến hai giờ sáng mới chợp mắt được. Ngày hôm sau, cô bị đánh thức bởi tiếng động do Giang Thanh Oánh gây ra. Cô mò điện thoại dưới gối ra liếc nhìn thời gian, mới sáu giờ. Cô nhíu mày khó chịu.

Tiếng phàn nàn của Nhiếp Kiều Kiều vọng ra từ sau rèm, cô ấy kéo dài giọng: "Thanh Oánh, cậu dậy sớm quá rồi đấy."

"Xin lỗi nha, làm phiền các cậu rồi." Giang Thanh Oánh đáp lại bằng giọng nhẹ nhàng, nhưng nghe chẳng thấy chút thành ý nào.

Hai mươi phút sau, Giang Thanh Oánh rời khỏi ký túc xá, kèm theo một tiếng đóng cửa nặng nề. Căn phòng cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh. Đào Tư Khả nằm thêm một lát, rồi lại ngủ thiếp đi. Tỉnh dậy lần nữa đã là buổi trưa.

Buổi tối, Đào Tư Khả tắm trong phòng vệ sinh, cô nghe thấy giọng của Trần Khê từ ban công, mang theo chút hào hứng xen lẫn tò mò. Trần Khê gọi Nhiếp Kiều Kiều:

"Này, Kiều Kiều, mau ra đây xem, có phải người kia là Thanh Oánh không?"

Nhiếp Kiều Kiều vừa ăn kem vừa bước ra từ phòng ký túc, tiện tay bám lên lan can ban công, nói: "Đúng là Thanh Oánh rồi. Người đàn ông ngồi ở ghế lái kia là bạn trai cô ấy à?"

"Không biết nữa, nhưng nhìn có vẻ giàu đấy. Đi xe thể thao Maybach cơ mà." Trần Khê chợt reo lên, "Chắc là bạn trai rồi, Thanh Oánh hôn anh ta rồi kìa."

Đào Tư Khả ra khỏi phòng tắm, nghe thấy Trần Khê hỏi Giang Thanh Oánh rằng người đàn ông vừa đưa cô ấy về ký túc có phải bạn trai cô ấy không. Giang Thanh Oánh cúi người tháo giày cao gót, nói: "Không phải đâu, chỉ là bạn bình thường thôi."

Trần Khê nói: "Bạn bình thường thôi á? Thế sao cậu còn..." Nhiếp Kiều Kiều liền huých nhẹ vào tay Trần Khê, nháy mắt ra hiệu với cô ấy. Trần Khê hiểu ý lập tức im bặt.

Những ngày đầu khai giảng thực ra cũng không có gì đặc biệt, chỉ là giáo viên chủ nhiệm tổ chức một buổi họp chung để thông báo về các công việc sắp tới. Đào Tư Khả học chuyên ngành Báo chí Truyền thông, Chương Đình Quân mới đầu biết cô chọn chuyên ngành này thì có chút ngạc nhiên, sau đó tò mò hỏi cô về lý do.

Đào Tư Khả vốn không phải kiểu người làm theo lẽ thường, cô ngồi ở ghế lái phụ, vừa chơi game trên điện thoại vừa đáp: "Em điền bừa thôi."

Chương Đình Quân dường như không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy. Anh ngẩn người, bất đắc dĩ cười cười. Đào Tư Khả thật sự điền bừa, cô không có chuyên ngành mình yêu thích, xem ra cô có vẻ không có tinh thần thăng tiến lắm, Đào Tư Khả nghĩ.

Sau đó là hai tuần huấn luyện quân sự, điều này khiến họ khó mà chịu nổi. Mỗi ngày họ phải dậy từ năm giờ sáng, đứng dưới nắng gắt để luyện tư thế chào cờ và luyện đội hình. Đào Tư Khả mỗi ngày đều phải thoa hai lớp kem chống nắng, cô và Nhiếp Kiều Kiều thay phiên nhau thoa kem cho đối phương.

Không biết Giang Thanh Oánh lấy đâu ra một giấy chứng nhận từ bệnh viện, nhờ đó được miễn tham gia huấn luyện quân sự hai tuần. Ba người còn lại trong ký túc xá mỗi ngày đều mệt mỏi quay về, mồ hôi đầm đìa, chỉ thấy Giang Thanh Oánh ngồi trong phòng bật điều hòa, ung dung xem phim, khiến ai ai cũng phải ghen tị.

Nhiếp Kiều Kiều ngồi trên ghế, tháo giày quân đội, thở dài nói: "Chắc mình cũng phải đi làm một giấy chứng nhận bệnh viện thôi, nếu cứ tiếp tục đứng như vậy, mình không chịu nổi mất!"

Đào Tư Khả đi tắm trước, cô tắm xong ra ngoài, Giang Thanh Oánh đưa cho cô một tuýp kem chống nắng, nói: "Cái này là cô mình mang từ nước ngoài về cho mình, hiệu quả chống nắng rất tốt, dù sao mình cũng không tham gia huấn luyện quân sự, cho cậu dùng đấy."

Đào Tư Khả đảo mắt, nói: "Thanh Oánh, cậu có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi."

"Được rồi." Giang Thanh Oánh có vẻ hơi ngượng ngùng, cô ấy hắng giọng, nói bóng gió: "Tư Khả, chú của cậu... còn độc thân chứ?"

Đào Tư Khả ngẩn người, chậm rãi gật đầu. Sau đó cô thấy mắt Giang Thanh Oánh sáng lên, cô ấy cười nói: "Tư Khả, vậy cậu giúp mình một việc nhé, có thể giới thiệu mình với chú cậu được không?"

Đào Tư Khả có vẻ do dự, nói: "Mình không biết khi nào chú ấy mới quay lại thành phố C." Đào Tư Khả nói thật, cô thật sự không biết khi nào Chương Đình Quân sẽ quay lại thành phố C.

Giang Thanh Oánh không để tâm, cười nói: "Chắc chắn sẽ có ngày quay lại, đến lúc đó cậu giúp mình giới thiệu nhé, được không?"

Đào Tư Khả suy nghĩ một lúc rồi gật đầu. Giang Thanh Oánh sáng mắt, vừa kích động vừa vui mừng nói: "Cảm ơn cậu, Tư Khả."

"Cậu thích chú ấy sao?" Đào Tư Khả tò mò hỏi, dẫu sao hôm Chương Đình Quân đưa cô đến trường, Giang Thanh Oánh hoàn toàn không nói một câu nào với anh.

"Ừm." Giang Thanh Oánh cúi đầu, khuôn mặt cô ấy đỏ lên, thẹn thùng đáp: "Mình yêu chú ấy từ cái nhìn đầu tiên."

"Chú ấy không phải người tốt đâu." Đào Tư Khả nhắc nhở Giang Thanh Oánh.

"Không vấn đề gì." Giang Thanh Oánh đáp.

Ngày Chương Đình Quân đến thành phố C đã là nửa tháng sau. Hôm đó là thứ Sáu, Đào Tư Khả vừa tan học, cô nhận được cuộc gọi của Chương Đình Quân. Anh nói anh đang ở ngay trước cổng trường của cô.

Lúc Đào Tư Khả nhận cuộc gọi, Giang Thanh Oánh đang ở bên cạnh. Ngay khi cô cúp máy, Giang Thanh Oánh lập tức nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sáng rực: "Chú cậu đến thành phố C rồi, đúng không?"

Đào Tư Khả gật đầu, Giang Thanh Oánh liền nói:

"Vậy hôm nay cậu giới thiệu mình với chú cậu đi, chọn ngày chi bằng gặp ngày."

Đào Tư Khả đồng ý, cô và Giang Thanh Oánh ra ngoài cổng trường.

Chương Đình Quân đỗ xe dưới một cây long não bên phải cổng trường, anh đang ngồi trong xe nói chuyện điện thoại.

Đào Tư Khả lại gần, giơ tay gõ nhẹ lên cửa sổ xe. Chương Đình Quân hạ cửa sổ xuống, Đào Tư Khả mím môi, đặt tay lên cửa sổ, nói: "Chú ơi, bạn cùng phòng của cháu có thể đi ăn cơm với chúng ta được không?"

Nghe vậy, ánh mắt của Chương Đình Quân liếc về phía Giang Thanh Oánh đang đứng sau lưng Đào Tư Khả. Giang Thanh Oánh thấy ánh mắt anh hướng về mình, cô ấy mỉm cười ngọt ngào, cũng gọi "Chú" giống như Đào Tư Khả.

Chương Đình Quân không có phản ứng gì rõ ràng, anh lại di chuyển ánh mắt sang khuôn mặt của Đào Tư Khả. Cô cảm thấy có chút chột dạ, cảm giác như anh sẽ từ chối cô. Tuy nhiên, anh nhìn cô vài giây rồi cuối cùng gật đầu, nói: "Nếu cháu muốn thì có thể, Tư Khả."

Lần này Đào Tư Khả không ngồi ghế lái phụ, cô và Giang Thanh Oánh cùng ngồi ở hàng ghế sau. Đào Tư Khả quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cô cảm thấy mình hơi xấu xa, mặc dù thực tế là Giang Thanh Oánh chủ động đề nghị cô giới thiệu Chương Đình Quân cho cô ấy.

Giang Thanh Oánh là người dễ bắt chuyện, hay nói chính xác hơn cô ấy là người biết cách nắm bắt cơ hội. Trên xe, cô chủ động bắt chuyện với Chương Đình Quân. Chương Đình Quân thỉnh thoảng đáp lại vài câu cho có lệ, không để không khí trở nên quá ngượng ngùng.

Xe lái đến một ngã tư, Chương Đình Quân từ từ dừng lại. Đào Tư Khả liếc thấy anh lấy điện thoại từ túi quần tây, dường như đang nhắn tin cho ai đó.

Ngay sau đó, màn hình điện thoại của Đào Tư Khả bật sáng. Cô mở WeChat, thấy tin nhắn từ Chương Đình Quân: Em đang dở trò gì vậy, Tư Khả?

Đào Tư Khả vô thức ngẩng đầu, đúng lúc Chương Đình Quân nhìn cô qua gương chiếu hậu. Hai người chạm mắt nhau, cô vội vàng cụp mắt, ngượng ngùng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, quyết định không trả lời tin nhắn của anh.

Chương Đình Quân đưa họ đến một nhà hàng Quảng Đông, nhưng không vào phòng riêng, mà chỉ chọn một bàn ở sảnh tầng dưới.

Giang Thanh Oánh có vẻ không nhận ra sự lạnh nhạt của Chương Đình Quân, hoặc là dù có nhận ra, cô ấy cũng chẳng quan tâm. Trong lúc đợi món ăn, Giang Thanh Oánh cầm điện thoại chủ động hỏi: "Chú Chương, cháu có thể kết bạn WeChat với chú không?"

Chương Đình Quân nhấp một ngụm nước, mỉm cười nhẹ nhàng đáp: "Ăn tối xong rồi nói sau."

Trong lúc ăn cơm, Chương Đình Quân rời bàn nói rằng anh ra ngoài để hút một điếu thuốc. Giang Thanh Oánh thấy anh vừa rời đi liền thất vọng cau mày, cắn ống hút trong ly, nói: "Hình như chú cậu không có hứng thú với mình."

Đào Tư Khả không đáp lại, nhưng Giang Thanh Oánh lại cười tươi, nói: "Nhưng mình không sợ, mình nhất định sẽ khiến chú ấy phải để ý đến mình."

Lúc này, màn hình điện thoại của Đào Tư Khả lại bật sáng, cô cầm điện thoại lên, thấy Chương Đình Quân gọi cho cô. Đào Tư Khả nhìn Giang Thanh Oánh đang ngồi đối diện, cô bấm nút nghe máy.

"Tư Khả, có phải anh đã quá tốt với em, quá nuông chiều em rồi không?" Anh nói, nghe giọng có vẻ không vui lắm.

Đào Tư Khả cắn môi, im lặng không trả lời, cô tự hỏi liệu có phải mình hơi quá đáng không. Dường như anh đã rít một hơi thuốc, sau đó Đào Tư Khả nghe thấy anh nói: "Tư Khả, nếu anh muốn tìm phụ nữ, cũng không cần em dẫn mối cho anh đâu."
Bình Luận (0)
Comment