Nỗi Nhớ Trong Mưa - Khôi Tiểu Thường

Chương 46

Giang Thanh Oánh gắp một miếng bò bít tết bỏ vào miệng. Cô ấy nhai mấy cái rồi nuốt xuống, nói: "Tư Khả, sao chú cậu vẫn chưa quay lại vậy?"

Đào Tư Khả cắn ống hút, giọng điệu bình thản: "Chú ấy đi rồi."

"Hả? Sao lại đi rồi?" Giang Thanh Oánh nhíu mày, thấp giọng oán trách: "Mình còn chưa kịp xin cách liên lạc của chú ấy mà."

Đào Tư Khả nghĩ, lần này Chương Đình Quân đã thật sự tức giận. Nếu như lần trước khi cô hỏi liệu anh có muốn cô làm tình nhân của anh, cô vẫn chưa chắc chắn anh có giận hay không, vậy thì lần này cô có thể khẳng định anh đã tức giận rồi.

Dù sao món tráng miệng vẫn chưa được mang lên, anh đã bỏ lại cô và Giang Thanh Oánh mà đi. Với sự điềm đạm của anh, nếu không phải là thật sự tức giận, anh chắc chắn sẽ không làm ra hành động thiếu phong độ như vậy. Đào Tư Khả nghĩ, lần này cô quả thật có hơi quá đáng.

Giang Thanh Oánh lại nhìn sang Đào Tư Khả, cô ấy chợt nghĩ ra gì đó, nói: "Tư Khả, hay cậu chuyển WeChat của chú ấy cho mình đi."

"Chú ấy không dùng WeChat." Đào Tư Khả đáp.

Sắc mặt Giang Thanh Oánh thay đổi, bĩu môi nói: "Tư Khả, nếu cậu không muốn chuyển WeChat của chú ấy cho mình thì cứ nói thẳng là không muốn. Làm gì phải nói dối vụng về như thế, cậu đúng là vô vị."

Đào Tư Khả chống hai tay lên má, nhìn Giang Thanh Oánh với vẻ ngây thơ vô tội, nói: "Đúng vậy, mình không muốn chuyển cho cậu. Hơn nữa, anh ấy cũng không phải là chú của mình."

"Ban nãy lên xe mình đã nhìn ra rồi. Anh ấy đang theo đuổi cậu đúng không? Nhưng Tư Khả à, cậu với anh ấy sẽ không có kết quả đâu. Loại người như họ, mình gặp nhiều rồi, chẳng qua là thích cơ thể của mấy cô gái trẻ thôi, không có gì đáng để đắc ý đâu." Nói xong, Giang Thanh Oánh tức tối đẩy ghế rời đi.

Mười phút sau, Đào Tư Khả bước ra khỏi nhà hàng, cô nhận được một cuộc gọi từ số lạ.

Đào Tư Khả nhấn nút nghe, nghe thấy giọng nam chuẩn mực từ đầu dây bên kia nói: "Cô Đào, anh Chương bảo tôi đưa cô về trường." Sau đó, tài xế chỉ rõ vị trí anh ta đang đỗ xe.

Đào Tư Khả đi theo hướng vị trí mà tài xế nói, nhìn thấy một chiếc Porsche màu đen. Cô mở cửa ghế sau chui vào trong.

Đào Tư Khả nhìn tài xế đang ngồi ở ghế lái, câu đầu tiên cô nói là: "Chào anh, anh có thuốc lá không?"

Tài xế rõ ràng hơi sững người, một lát sau, anh ta đáp, giọng mang theo chút áy náy: "Tôi không thể đưa thuốc lá cho cô. Nếu anh Chương biết, có lẽ tôi sẽ mất việc mất."

Đào Tư Khả nhún vai, không làm khó anh ta. Cô ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đào Tư Khả cảm thấy cô đã phá hỏng mọi thứ. Sở dĩ cô đồng ý giúp Giang Thanh Oánh hoàn toàn không đơn thuần là để giúp cô ấy. Cô là một cô gái xấu xa, gian xảo bỉ ổi. Nghĩ đến đây, cô thấy bản thân thật ra cũng có đôi nét giống anh.

Cô không rõ suy nghĩ của chính mình, vừa phức tạp vừa mâu thuẫn, như một cuộn len rối bời. Có lẽ một phần là thử thách, một phần là nhân cơ hội đẩy anh ra xa, cũng có một phần muốn trả đũa anh một chút. Ai bảo ngay từ đầu anh đã mang theo ý đồ không trong sáng? Cô là một cô gái xấu xa có thù ắt báo.

Cô cảm thấy Chương Đình Quân tức giận đến vậy có lẽ vì đã đoán ra tâm tư của cô.

Chương Đình Quân đến thành phố C với Lương Thu Phảng. Hôm nay người bạn thân từ nhỏ của Lương Thu Phảng về nước, mọi người tổ chức một buổi gặp mặt. Khi cả hai vừa xuống máy bay, Lương Thu Phảng thuận miệng bảo Chương Đình Quân lát nữa đưa Đào Tư Khả cùng đến.

Chương Đình Quân từ chối, nhưng giờ đây anh lại xuất hiện một mình, trông sắc mặt không ổn lắm. Lương Thu Phảng đang ngồi ở bàn đánh bài, ngẩng đầu liếc ra sau Chương Đình Quân, hỏi: "Em Đào đâu?"

Chương Đình Quân không trả lời, đi thẳng đến sofa ngồi xuống. Anh đặt điện thoại lên bàn, tự rót cho mình một ly whisky.

Lương Thu Phảng rời bàn đánh bài, cầm bao thuốc lá và bật lửa. Sau khi đưa thuốc lá cho Chương Đình Quân, anh ấy tự ngậm một điếu, châm lửa rồi nói: "Anh à, em thật không hiểu nổi. Cô nhóc Đào Tư Khả đó rốt cuộc có gì hay ho chứ?"

Chương Đình Quân rít một hơi thuốc, cũng không rõ cô có gì hay ho. Chẳng qua chỉ là một nhóc con vô ơn không biết điều. Lúc này, điện thoại đặt trên bàn trà sáng màn hình, Chương Đình Quân liếc nhìn.

Là tin nhắn từ tài xế, báo rằng đã đưa Đào Tư Khả về trường an toàn.

Lương Thu Phảng cũng nhìn thấy tin nhắn đó, nhả một hớp khói, cười cười: "Anh, chẳng phải anh nói cô ấy là đồ vô ơn sao? Thế giờ anh đang làm gì vậy?"

Chương Đình Quân cầm điện thoại lên, nhắn lại một tin cho tài xế. Gương mặt anh không có biểu cảm gì, chỉ hờ hững nói: "Nuôi một nhóc con vô ơn không bao giờ biết thân biết phận."

Lương Thu Phảng bật cười, nói: "Em thấy em Đào chắc bỏ bùa anh rồi đấy?"

Đào Tư Khả về đến ký túc xá, bầu không khí trong phòng có chút kỳ lạ. Cô làm như không có chuyện gì, đặt chiếc túi nhỏ lên tủ quần áo, sau đó ngồi xuống ghế, đá đôi giày cao gót ra.

Giang Thanh Oánh cầm quần áo sạch bước vào phòng tắm, đóng cửa rầm một tiếng, như cố tình thị uy với Đào Tư Khả.

Nhiếp Kiều Kiều đi tới hạ giọng nói nhỏ: "Vừa nãy Thanh Oánh về nói xấu cậu đủ điều."

Đào Tư Khả hờ hững ồ một tiếng, sau đó hỏi: "Kiều Kiều, cậu có thuốc lá không?"

Hai người đi lên tầng thượng ký túc xá, một khoảng không rộng lớn, nơi vẫn còn phơi những chiếc ga giường trắng của sinh viên. Gió đêm thoảng qua, mang theo hương thơm nhàn nhạt của bột giặt mùi chanh trên những tấm ga.

Nhiếp Kiều Kiều tựa người vào tường lan can, nghiêng đầu nhìn Đào Tư Khả, hỏi: "Sao cậu biết mình có thuốc lá?"

"Mình không biết, chỉ tiện miệng hỏi thôi." Đào Tư Khả đáp.

"Cậu với Giang Thanh Oánh làm sao vậy? Cô ấy về cứ không ngừng nói xấu cậu, bảo cậu giả tạo, lại bảo cô ấy nhìn lầm người." Nhiếp Kiều Kiều nhướng mày, nói thêm: "Mình nghi ngờ cậu và cô ấy có thù giết cha luôn ấy."

"Ồ, cô ấy nhờ mình giới thiệu anh Chương với cô ấy, nên mình dẫn cô ấy đi. Sau đó cô ấy muốn mình chuyển phương thức liên lạc của anh Chương cho cô ấy, mình từ chối và bảo cô ấy rằng anh Chương không thích cô ấy." Đào Tư Khả rít một hơi thuốc.

Nhiếp Kiều Kiều tò mò hỏi: "Anh Chương là ai vậy?"

"Là người đã đưa mình đến trường làm thủ tục nhập học." Đào Tư Khả giải thích, "Anh ấy không phải chú mình, mình đã nói dối."

Dường như lúc này Nhiếp Kiều Kiều mới nắm được trọng điểm. Cô ấy cũng rít một hơi thuốc, nhìn Đào Tư Khả: "Vậy anh Chương thích ai?"

"Anh Chương thích mình." Đào Tư Khả nhả khói, chớp mắt đầy tinh nghịch.

Nhiếp Kiều Kiều nói: "Tư Khả, cậu có biết không? Cậu hơi giống nữ chính trong các bộ phim về mối quan hệ giữa ông chú và cô gái trẻ. Mình không phải nói về ngoại hình đâu, mà là khí chất, Lolita trong Lolita, hay người con gái trong Người tình. Hoặc có thể nói, cậu vừa có sự tinh ranh và ngây thơ của Lolita, lại vừa có vẻ u sầu và yên tĩnh của người con gái kia."

"Tại sao không phải là Tilda trong Léon?" Đào Tư Khả có chút bối rối.

"Làm ơn đi, cậu không nhỏ như vậy, được không? Hơn nữa cậu cũng không biết sử dụng súng." Nhiếp Kiều Kiều dừng một chút, có vẻ hơi do dự, "Chắc cậu không biết sử dụng súng đâu nhỉ?"

Đào Tư Khả đảo mắt: "Kiều Kiều, ở Trung Quốc không được phép sở hữu súng cá nhân."

"Cũng đúng." Nhiếp Kiều Kiều có vẻ thở phào nhẹ nhõm, như thể thật sự lo lắng rằng Đào Tư Khả có mang súng theo. Bị phát hiện là phải vào tù đấy, không biết nếu cô ngồi tù rồi, Chương Đình Quân có đến cứu cô không.

Đào Tư Khả bị suy nghĩ này làm cho bật cười. Cô dập điếu thuốc lên tường bê tông, nghe thấy Nhiếp Kiều Kiều hỏi: "Vậy cậu có thích anh Chương đó không?"

Đào Tư Khả dừng động tác dập thuốc, cô cụp mắt, cắn khẽ môi dưới, ánh mắt có chút mơ hồ: "Có một chút."

Kể từ lần Đào Tư Khả đưa Giang Thanh Oánh đi gặp Chương Đình Quân, hai người chia tay không vui vẻ, mối quan hệ giữa cô và Giang Thanh Oánh ngày càng trở nên căng thẳng.

Thật ra Đào Tư Khả không quá bận tâm, dù sao mối quan hệ giữa cô và Giang Thanh Oánh cũng không quá sâu sắc. Thẩm Tiểu Địch gọi điện thoại đến hỏi thăm cuộc sống đại học của cô thế nào, có hòa hợp với bạn cùng phòng không?

Đào Tư Khả không nhắc đến sự căng thẳng giữa cô và Giang Thanh Oánh, cô chỉ nói rằng mọi người khá hòa hợp, nhân tiện nhắc đến Nhiếp Kiều Kiều. Thẩm Tiểu Địch nói: "Vậy lần sau giới thiệu bọn mình làm quen đi."

Đào Tư Khả đồng ý rồi cúp máy. Cô cảm thấy một cơn đau âm ỉ ở bụng, cầm điện thoại trèo lên giường, định nằm một chút để giảm bớt cơn đau.

Tuy nhiên, cơn đau không giảm đi mà càng lúc càng trở nên dữ dội. Đào Tư Khả cuộn mình lại trên giường, trán đẫm mồ hôi. Lúc này, cửa ký túc xá mở ra, Nhiếp Kiều Kiều vén màn bám vào đầu giường, hỏi: "Đào Đào, đi ăn cơm với mình không?"

Sau đó, Nhiếp Kiều Kiều thấy trán Đào Tư Khả đầy mồ hôi lạnh, cô ấy nhíu mày nói: "Đào Đào, cậu sao vậy? Sao sắc mặt cậu kém thế?"

Đào Tư Khả ôm bụng, giọng yếu ớt: "Mình đau bụng."

Nhiếp Kiều Kiều leo lên giường, Trần Khê cũng nghe thấy tiếng động, bước đến hỏi: "Hôm nay cậu đến tháng à?"

Đào Tư Khả lắc đầu, Nhiếp Kiều Kiều quyết đoán nói: "Đi bệnh viện thôi."

Nhiếp Kiều Kiều dùng điện thoại gọi xe, Đào Tư Khả rời giường, cô cảm thấy không đau chết ngất vào lúc này thì cũng là vào lúc khác.

Khi Chương Đình Quân gọi điện cho Đào Tư Khả, anh đoán có lẽ cô sẽ không nghe máy, nhưng điện thoại lại được kết nối. Tuy nhiên, đầu bên kia lại là giọng của một cô gái lạ, cô ấy hỏi: "Anh là anh Chương phải không?"

Chương Đình Quân rõ ràng hơi bất ngờ, không lẽ Đào Tư Khả còn quen anh Chương nào khác? Nhưng anh không bám riết vấn đề này quá lâu, anh nói: "Là tôi, Tư Khả đâu?"

"Cô ấy đang phẫu thuật." Cô gái lạ trả lời, "Cô ấy bị bệnh."
Bình Luận (0)
Comment