Nỗi Nhớ Trong Mưa - Khôi Tiểu Thường

Chương 47

Ngoài cửa sổ, những tiếng sấm ầm ầm vang lên, mưa rơi đập trên kính như những viên bi lăn lách cách, cành cây rung rẩy trong cơn gió bão. Trong phòng bệnh lại yên tĩnh đến lạ, nguồn sáng duy nhất là chiếc laptop đặt trên đùi người đàn ông.

Chương Đình Quân biết tin Đào Tư Khả nhập viện, anh đã ra lệnh cho trợ lý đặt vé chuyến bay gần nhất đến thành phố C. Dù lúc đó vốn có một cuộc họp do anh chủ trì, anh cũng đã chuyển sang họp qua video.

Sau khi hết thuốc gây mê, Đào Tư Khả không ngờ người cô nhìn thấy khi tỉnh dậy lại là Chương Đình Quân. Cô có chút ngạc nhiên, nhìn anh gấp laptop lại, rồi đặt nó lên bàn trà.

Đào Tư Khả khẽ mím môi, mở miệng: "Em còn tưởng anh không muốn gặp em nữa."

"Nếu anh có thể làm được điều đó." Chương Đình Quân cười khẽ, "Vậy thì bây giờ anh sẽ không xuất hiện ở đây."

Đào Tư Khả chậm rãi "Ồ" một tiếng, lại tò mò hỏi: "Sao anh biết em nằm viện?"

"Anh đã gọi điện cho em." Anh đứng dậy khỏi ghế sofa, nhẹ nhàng giải thích, "Bạn cùng phòng của em nghe máy, nói với anh rằng em đang phẫu thuật."

"Kiều Kiều sao?" Đào Tư Khả đoán.

"Anh không hỏi tên cô ấy." Chương Đình Quân nhíu mày, nói, "Nhưng anh nghĩ chắc là một cô gái tóc ngắn."

"Là Kiều Kiều." Đào Tư Khả nói, rồi có vẻ như nhớ ra gì đó, lại than thở lầm bầm: "Hôm đó sau khi anh đi, em và bạn cùng phòng đã cãi nhau."

Chương Đình Quân có chút bất ngờ, anh rót một ly nước đưa cho cô: "Sao vậy?"

Đào Tư Khả thoáng chột dạ, cô cụp mắt, hút một ngụm từ ống hút: "Cô ấy muốn có phương thức liên lạc của anh, em từ chối, em bảo là anh không thích cô ấy."

Lời nói của cô dường như đã làm anh vui, anh giãn chân mày, khen ngợi: "Cô gái ngoan."

Đào Tư Khả không có phản ứng gì với lời khen của anh, cô bĩu môi hừ khẽ như trẻ con. Sau đó cô uống hết ly nước, ngước mắt nhìn anh, thử hỏi: "Vậy hôm đó anh giận em thật à?"

"Đúng vậy." Anh thẳng thắn thừa nhận.

"Vậy một tuần nay anh không liên lạc với em, là cố tình không để ý em, coi như hình phạt nhỏ?" Cô nhìn thẳng vào mắt anh.

"Anh muốn chờ em nhận ra lỗi, chủ động gọi điện xin lỗi anh." Chương Đình Quân giơ tay, ra hiệu cô đưa cho anh chiếc cốc nhựa đã uống hết.

Cô làm theo, đưa chiếc cốc trong tay cho anh, rồi nghe anh chậm rãi nói: "Nhưng thực tế chứng minh, hình như điều này có chút khó khăn."

Đào Tư Khả cắn môi, khẽ lầm bầm: "Em từng nghĩ đến việc gọi điện cho anh."

"Nhưng em đã không gọi cho anh, Tư Khả." Anh liếc nhìn cô, nói, "Có lẽ anh nên hỏi em, tại sao không đưa phương thức liên lạc của anh cho bạn cùng phòng của em?"

Đào Tư Khả lật người, nhắm mắt, quay lưng về phía anh, né tránh nói: "Em mệt rồi, cần nghỉ ngơi."

"Bây giờ em giống như một đứa trẻ chơi xấu." Giọng anh lộ chút ý cười, Đào Tư Khả nghe thấy anh nói, "Anh sẽ cho em thời gian để nói cho anh câu trả lời, Tư Khả."

Trong phòng bệnh im lặng một lúc, Đào Tư Khả không chịu nổi nữa, lén mở mắt, nhìn thấy anh vẫn đứng trước giường, mỉm cười nhìn cô. Cô không còn giả vờ ngủ nữa, trực tiếp hỏi: "Tối nay anh nghỉ ngơi ở đâu?"

Chương Đình Quân bật đèn tường, đứng yên nhìn cô, cố tình hỏi: "Ở đây, hay em muốn anh rời đi?"

"Anh biết câu trả lời của em mà." Cô đáp lấp lửng.

"Đứa trẻ biết khóc mới có kẹo ăn." Anh khuyên nhủ, "Vậy nên nói cho anh biết, em muốn anh ở lại hay rời đi, Tư Khả?"

"Em sợ ma." Cô nói.

Đây là câu trả lời của cô, Chương Đình Quân không ép cô phải nói rõ. Anh lấy điện thoại từ túi quần tây, nhìn qua một chút rồi nói nhẹ nhàng: "Ngày mai anh phải quay lại thành phố Dương Giang một chuyến, sáng mai sẽ có điều dưỡng đến chăm sóc em. Nếu có yêu cầu gì, em có thể nói với bà ấy. Có thể ngày kia anh mới tới thăm em được."

Cô không có ý kiến gì về sự sắp xếp của anh, cô bổ sung thêm: "Em không có khả năng chi trả chi phí của điều dưỡng đâu."

"Anh sẽ trả khoản tiền đó." Chương Đình Quân cười nói.

"Ồ, anh đừng nói với ông nội em về chuyện em nằm viện nhé." Cô dặn dò anh.

Khi Nhiếp Kiều Kiều đến, trong phòng bệnh chỉ có Đào Tư Khả và một điều dưỡng trông có vẻ ngoài 40 tuổi. Nhiếp Kiều Kiều ngồi xuống sofa, hỏi: "Anh Chương kia đâu rồi?"

"Anh ấy còn có việc phải xử lý nên về rồi." Đào Tư Khả nằm trên giường bệnh, chơi trò chơi trên điện thoại, nói một cách thờ ơ.

Nhiếp Kiều Kiều thò tay lấy một quả nho trên bàn trà bỏ vào miệng, nói: "Giang Thanh Oánh nói đúng, anh Chương này thật sự rất đẹp trai. Cậu không biết đâu, tối qua mình nhìn thấy anh ấy, bất ngờ đến mức tưởng cậu quen một ngôi sao lớn nào đó."

Đào Tư Khả trả lời một cách bình thản: "Anh ấy đúng là đẹp trai."

Lúc này, cô điều dưỡng bước vào, nói rằng bữa trưa đã nấu cháo cho Đào Tư Khả. Đào Tư Khả nhíu mày, nói: "Cô ơi, có thể ăn món gì khác không?"

Cô điều dưỡng cười, nói: "Đào Đào, anh Chương nói là trong mấy ngày này cháu chỉ có thể ăn đồ lỏng thôi."

"Vầng ạ." Được rồi." Đào Tư Khả nhượng bộ, dù sao thì Chương Đình Quân mới là người trả tiền cho cô điều dưỡng, cô là một cô gái hiểu chuyện, nên không thể để cô điều dưỡng khó xử.

Nhiếp Kiều Kiều nói: "Đồ trang điểm cậu cần mình đã mang đến rồi."

"Cảm ơn cậu, Kiều Kiều." Đào Tư Khả nở một nụ cười, "Đợi mình xuất viện, mình sẽ mời cậu và Trần Khê đi ăn."

Nhiếp Kiều Kiều nghĩ đến một chuyện, cô ấy thần bí nói: "Có một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe cái nào trước?"

"Tin tốt."

"Đó là Giang Thanh Oánh chủ động tìm giáo viên phụ đạo nói muốn chuyển ra khỏi ký túc xá của chúng ta. Mình đoán là khi cậu xuất viện về ký túc, sẽ không còn thấy cô ấy nữa."

"Đúng là một tin tốt." Đào Tư Khả nhìn Nhiếp Kiều Kiều, hỏi: "Vậy tin xấu là gì?"

"Tin xấu là không biết bạn cùng phòng mới có dễ hòa hợp hay không."

Đào Tư Khả không quá để tâm, cô có linh cảm rằng bạn cùng phòng mới sẽ không khó gần.

"Hy vọng là vậy." Nhiếp Kiều Kiều lại nói, "Thật ra mình và Giang Thanh Oánh học chung một trường cấp ba."

"Nhưng hình như các cậu không quen nhau." Đào Tư Khả thắc mắc.

"Làm ơn đi, học sinh lớp 12 bọn mình gần 500 người đấy." Nhiếp Kiều Kiều khẳng định, "Tư Khả, chắc cậu cũng không dám nói cậu quen tất cả các bạn cùng khóa đâu nhỉ?"

"Đúng là vậy, hơn nữa mình cũng không có trí nhớ tốt lắm." Đào Tư Khả ném điện thoại sang một bên, "Giang Thanh Oánh ở trường các cậu có tiếng xấu đúng không?"

"Đúng vậy, lúc đó mình cũng nghe được một số chuyện về Giang Thanh Oánh. Gia đình cô ấy không khá giả lắm, nên cô ấy thường làm ra một số chuyện quá giới hạn."

"Những chuyện quá giới hạn gì?" Đào Tư Khả nghe rất chăm chú.

"Thì là quen biết một số người trong xã hội ấy, họ sẽ cho cô ấy tiền, cậu hiểu chứ?" Nhiếp Kiều Kiều nói lấp lửng.

Đào Tư Khả gật đầu, sau đó họ không tiếp tục nói về Giang Thanh Oánh nữa. Dù Đào Tư Khả không thích Giang Thanh Oánh, nhưng đó là cuộc sống của cô ấy, cô cảm thấy mình không nên chỉ trích sau lưng Giang Thanh Oánh. Trên thế giới này có quá nhiều người không tỉnh táo, tự cho mình là người đại diện của chính nghĩa, phán xét hành động của người khác một cách tự cao, đạo đức giả. Đào Tư Khả không thích những người như vậy, cũng không muốn trở thành họ.

Chương Đình Quân trở lại vào ngày thứ tư Đào Tư Khả nằm viện, anh không giữ lời hứa, đến muộn một ngày. Lúc đó Đào Tư Khả phục hồi khá tốt, cô nằm trên giường, hai chân dài vắt ở cuối giường đung đưa.

Chương Đình Quân mở cửa đi vào, nhìn thấy cô đang nằm trên giường trong một tư thế kỳ lạ. Các ngón chân vắt ở cuối giường được sơn nhiều màu sắc. Anh đóng cửa lại, nói: "Cơ thể hồi phục thế nào rồi?"

"Em nghĩ cô Lâm đã nói với anh rồi." Cô Lâm chính là cô điều dưỡng chăm sóc cô.

"Đúng thế." Chương Đình Quân cười cười, nói, "Nhưng anh muốn nghe chính miệng em nói em hiện tại thế nào rồi?"

Đào Tư Khả xuống giường, cô đi chân trần, lấy một quả táo trên bàn trà. Cô lại ngồi xuống giường, Chương Đình Quân dừng mắt trên đôi môi cô, nói: "Tư Khả, tại sao ở bệnh viện mà em cũng phải thoa son môi?"

Đào Tư Khả chống tay lên giường, nhìn anh, cố tình nói: "Để quyến rũ bác sĩ."

"Bác sĩ nữ?" Anh đùa một câu.

Đào Tư Khả cắn mấy miếng táo, cô cảm thấy hơi mềm, Đào Tư Khả thích ăn táo giòn, cô không phải bà lão có răng yếu. Cô đặt quả táo lên tủ đầu giường, ánh mắt Chương Đình Quân rơi vào quả táo, thấy trên miếng thịt táo vàng còn dính một chút son môi.

Cô cố tình nói ngược lại với anh: "Bác sĩ nam."

"Có vẻ như vài ngày tới anh phải ở bên cạnh em không rời nửa bước, phòng khi em quyến rũ bác sĩ nam." Anh nhìn vào mắt cô, trêu chọc cô.

Khi Đào Tư Khả ngủ trưa, Chương Đình Quân ngồi trên ghế sofa xử lý công việc. Chương Đình Quân phát hiện tư thế ngủ của cô không được tốt, đây là lần thứ ba cô đá gối xuống sàn rồi.

Khi Đào Tư Khả thức dậy sau giấc ngủ trưa, cô bị tiếng ve ngoài cửa sổ làm ồn ào đánh thức. Cô nhíu mày một chút, rồi nhìn thấy Chương Đình Quân trên ghế sofa, cô ngáp một cái, nói: "Lúc em ngủ, anh vẫn luôn ở đây à?"

Chương Đình Quân gật đầu, còn nhận xét về tư thế ngủ của cô.

Đào Tư Khả vén chăn ra xuống giường. Cô lấy cốc nước trên tủ đầu giường, uống cạn một hơi, rồi nhận ra quả táo mà cô để trên tủ đầu giường trước khi ngủ đã không còn nữa.

Cô quay mặt lại nhìn Chương Đình Quân, thắc mắc: "Quả táo của em đâu rồi?"

Vừa nói dứt lời, cô đã nhìn thấy lõi táo trong thùng rác bên cạnh bàn trà, Đào Tư Khả dường như hiểu ra điều gì. Trong phút chốc, bản tính trẻ con của cô nổi lên. Cô quỳ gối trên ghế sofa, ghé sát mặt lại gần anh, nói: "Anh ăn rồi đúng không, anh Chương?"

"Đúng vậy." Ánh mắt anh dừng lại trên đôi môi cô, nơi vẫn còn vương chút son môi.

Sau đó Chương Đình Quân nhìn thấy cô gái trước mặt tinh nghịch chớp mắt, cô nói: "Anh muốn hôn em đúng không, anh Chương?"
Bình Luận (0)
Comment