Nỗi Nhớ Trong Mưa - Khôi Tiểu Thường

Chương 48

Chương Đình Quân nhìn cô gái tinh nghịch chớp mắt trước mặt, rồi anh nghe thấy cô nói: "Anh muốn hôn em đúng không, anh Chương?"

Chương Đình Quân chưa lên tiếng, Đào Tư Khả đã cụp mắt, ngây thơ lại thẳng thắn nói, "Nhưng em muốn hôn anh."

Sau đó cô nắm lấy tay áo anh, chạm nhẹ môi mình lên môi anh. Chương Đình Quân ngả người ra sofa, khuôn mặt thoáng ngẩn ngơ. Anh còn chưa kịp cảm nhận sự ẩm ướt của đôi môi thì cô gái đã kéo giãn khoảng cách giữa họ.

Đây là một nụ hôn phớt như chuồn chuồn đạp nước.

Cô thản nhiên ngồi lại về giường, chống hai tay xuống đệm phía sau, đôi chân trần vẽ những vòng tròn nhỏ trong không khí. Chương Đình Quân nghiêng đầu nhìn cô, nét mặt hiếm khi lộ vẻ bối rối, anh nói: "Ý em là sao, Tư Khả?"

"Không có ý gì." Đào Tư Khả nhìn anh, rồi lại giả vờ không quan tâm quay đi, cố gắng tỏ ra thoải mái nói, "Chỉ là một nụ hôn thôi mà, em nghĩ chắc sẽ không gây rắc rối cho anh đâu."

"Thực tế nụ hôn này đúng là đã gây rắc rối cho anh." Anh nhíu mày, nhẹ nhàng nói, "Nói cho anh biết suy nghĩ của em, Tư Khả."

Đào Tư Khả nhíu mày, do dự không biết có nên nói cho anh biết không. Một lúc sau, cô thở dài đầu hàng, nói thật: "Em có chút thích anh, nhưng em vẫn chưa rõ liệu có nên ở bên anh hay không. Thanh Oánh nói, người như anh cô ấy đã gặp nhiều rồi, chẳng qua chỉ muốn ngủ với các cô gái trẻ thôi."

Chương Đình Quân cười nói: "Em nghĩ vậy sao?"

"Nhưng đúng là anh muốn lên giường với em, không phải ư?" Cô ngước mắt, nhìn chằm chằm vào anh.

"Ừm, đây là sự thật. Nhưng anh cũng nói rồi, em đã bỏ bùa anh." Chương Đình Quân từ tốn nói, "Em rất thông minh, anh nghĩ chắc em hiểu ý nghĩa ẩn sau từ này là gì."

"Em cần thời gian." Đào Tư Khả cắn môi, cuối cùng nói.

"Được." Anh như chợt nghĩ tới gì đó, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô, trêu đùa, "Cho đến lúc đó, không được quyến rũ bác sĩ nam."

"Chỉ bác sĩ nam thôi à?" Cô cố ý hỏi.

"Còn mấy cậu nhóc ở trường của em nữa." Anh cũng phối hợp trả lời.

Đào Tư Khả chuyển chủ đề, nói: "Tối nay em muốn ăn món gì đó cay cay, anh có thể nói với cô điều dưỡng giúp em không?"

"Em vẫn cần kiêng cữ." Anh lắc đầu không đồng ý.

Đào Tư Khả nhắc nhở anh: "Lúc đi xem phim anh còn mua cho em ly cola đá mà. Em tưởng anh là một trưởng bối sáng suốt thoải mái."

"Đó là chuyện khác, sau khi em ra viện, muốn ăn gì cũng được." Anh dựa lưng vào ghế sofa, thái độ kiên quyết.

Đào Tư Khả bĩu môi, nhìn anh rồi thử hỏi: "Vậy nếu em hôn anh lần nữa thì sao?"

Anh lắc đầu, cười khẽ: "Mỹ nhân kế không hiệu quả đâu, Tư Khả."

Đào Tư Khả nằm xuống giường bệnh, lười biếng nói: "Anh đúng là có nguyên tắc." Nhưng cô không tiếp tục ép buộc, vì cô cũng biết mình hiện tại vẫn cần kiêng cữ.

Chương Đình Quân cười cười, điện thoại anh đổ chuông, nhưng anh không tránh cô mà nghe máy luôn trong phòng bệnh. Đào Tư Khả nằm trên giường, lật xem truyện tranh, nghe anh nói chuyện, có vẻ như đó là cuộc gọi từ gia đình anh.

Sau khi anh cúp máy, Đào Tư Khả tùy ý hỏi: "Là người nhà anh à?"

Anh gật đầu một cái.

Đào Tư Khả nằm sấp trên giường, một tay chống cằm, buồn chán lật một trang truyện tranh. Điện thoại để trên giường bỗng đổ chuông, cô liếc nhìn màn hình, là cuộc gọi từ Nhiếp Kiều Kiều.

Đào Tư Khả ấn nút nghe máy, đưa điện thoại lên tai. Nhiếp Kiều Kiều ở đầu bên kia nói: "Tư Khả, lớp trưởng muốn đến thăm cậu, cậu có tiện không?"

Đào Tư Khả ngạc nhiên hỏi: "Tại sao cậu ấy lại đến thăm mình?"

"Nghe nói cậu bị nhập viện, đại diện cho cả lớp đến thăm cậu."

Đào Tư Khả "Ồ" một tiếng, không quan tâm nói: "Mình cũng đâu thiếu tay thiếu chân, chỉ là một ca phẫu thuật ruột thừa thôi mà, cần thiết phải long trọng thế này không?"

Hình như Nhiếp Kiều Kiều đã đi ra xa, hạ giọng nói: "Người ta đến dưới tòa nhà nội trú rồi."

"Được rồi, các cậu lên đi." Đào Tư Khả đáp.

Năm phút sau, Nhiếp Kiều Kiều dẫn lớp trưởng của lớp họ vào, lớp trưởng là một chàng trai miền Bắc, tên là Thiệu Hải Duật, cao lớn vạm vỡ. Lúc kiểm tra sức khỏe đầu vào, Đào Tư Khả đã hiểu lầm, tưởng cậu là đàn anh.

Khi Thiệu Hải Duật bước vào, nhìn thấy trong phòng bệnh có một người đàn ông, rõ ràng hơi bất ngờ. Dẫu sao vẫn còn trẻn, trên mặt không giấu được suy nghĩ trong lòng. Chương Đình Quân chỉ liếc nhìn một cái đã hiểu được phần nào tâm tư của nam sinh này.

Chương Đình Quân không ở lại trong phòng bệnh, anh cầm bao thuốc và bật lửa ra khu vực hút thuốc ngoài trời hút điếu thuốc.

Đợi Chương Đình Quân đi rồi, Thiệu Hải Duật thở phào nhẹ nhõm, có phần ngượng ngùng gãi đầu, nói: "Các bạn trong lớp biết cậu bị bệnh, nên tôi mua ít trái cây, coi như chút tấm lòng của các bạn trong lớp."

"Cảm ơn cậu, lớp trưởng." Đào Tư Khả cảm ơn.

Trong tay Thiệu Hải Duật vẫn cầm một bó hoa hồng đỏ thắm, cậu đặt bó hoa lên tủ đầu giường, hắng giọng nói: "Ban đầu định mua hoa bách hợp, nhưng tiệm hết mất, nên đành mua một bó hoa hồng."

Nghe vậy, Nhiếp Kiều Kiều đang ngồi trên sofa liếc mắt ra hiệu với Đào Tư Khả, tỏ ý đó rõ ràng là một lời nói dối vụng về. Đào Tư Khả tức khắc hiểu ngay.

Thiệu Hải Duật và Nhiếp Kiều Kiều không ở lại lâu, nói mấy câu rồi cả hai rời đi.

Chương Đình Quân hút xong thuốc quay vào, ánh mắt dừng lại ở bó hoa hồng đỏ trên tủ đầu giường, anh nhướng mày, nói: "Truyền thống thăm bệnh của bạn học trong chuyên ngành bọn em là tặng hoa hồng sao?"

Đào Tư Khả ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng trên người anh, nói: "Anh ra ngoài hút thuốc hả?"

Chương Đình Quân gật đầu, lại nói: "Nam sinh vừa rồi là ai vậy?"

"Lớp trưởng của em."

Chương Đình Quân nhíu mày, đánh giá: "Trông có vẻ hơi già."

"Cậu ấy chỉ có vẻ ngoài trưởng thành thôi." Cô chớp mắt, nhắc nhở, "Ít nhất cậu ấy trẻ hơn anh, anh Chương."

"Đây là sự thật." Chương Đình Quân cười, đặt bao thuốc và bật lửa lên bàn trà, hất cằm về phía bó hoa hồng trên tủ đầu giường, hỏi: "Cậu ta thích em?"

"Có lẽ vậy." Cô nhướng mày, lộ chút kiêu hãnh, "Em đã nói với anh rồi, Phương Dư không phải người cuối cùng."

Bó hoa hồng mà Thiệu Hải Duật tặng chỉ ở lại trong phòng bệnh một đêm, sáng hôm sau đã biến mất không dấu vết. Trong chiếc bình hoa màu xám trên bàn tủ giường đã được thay bằng một bó hồng Tineke trắng.

Đào Tư Khả cảm thấy người đàn ông này mặc dù trông có vẻ chín chắn nội hàm, nhưng thật ra đôi khi cũng hơi trẻ con.

Sau một tuần nằm viện, Đào Tư Khả mới xuất viện. Hôm đó, Chương Đình Quân hoàn tất thủ tục xuất viện cho cô, lái xe đưa cô về ký túc xá.

Chiếc xe hơi màu đen vừa vào khuôn viên trường, Đào Tư Khả nhận được một cuộc gọi, là Nhiếp Kiều Kiều hỏi cô đã đến trường chưa. Đào Tư Khả bối rối "Ừm" một tiếng, Nhiếp Kiều Kiều không để cô kịp hỏi gì đã cúp máy.

Đào Tư Khả đang cảm thấy khó hiểu thì nghe thấy loa phát thanh trong khuôn viên trường phát một bài nhạc, rồi bài nhạc đột ngột dừng lại, thay vào đó là giọng nữ của phát thanh viên: "Tiếp theo là bài hát Thích em do bạn lớp trưởng chuyên ngành báo chí, Thiệu Hải Duật dành tặng cho bạn Đào Tư Khả, sinh viên chuyên ngành báo chí."

Đào Tư Khả ngẩn người, có chút bất ngờ. Sau đó, cô nghe thấy người đàn ông ngồi ở ghế lái hỏi: "Thiệu Hải Duật là lớp trưởng hôm trước đến thăm em đúng không?"

"Vâng." Đào Tư Khả gật đầu, vẫn còn hơi mơ màng.

Chương Đình Quân nghiêng đầu nhìn cô, hỏi: "Em thích bài hát này?"

"Không thích." Đào Tư Khả lắc đầu, nói tiếp, "Em thích bài The Girl của Bertie Higgins hơn."

Chương Đình Quân bật cười, anh thấp giọng nói: "Cô gái ngoan."

Chiếc xe dừng lại dưới tòa nhà ký túc xá, Chương Đình Quân lại dặn dò cô: "Nhớ nói với lớp trưởng của em rằng, em không hề thích bài hát cậu ta chọn."
Bình Luận (0)
Comment