Nỗi Nhớ Trong Mưa - Khôi Tiểu Thường

Chương 49

Bạn cùng phòng mới đến ở ký túc xá của Đào Tư Khả tên Lục Đồng, là một cô gái tính cách khá hiền lành nhẹ nhàng. Thấy Đào Tư Khả bước vào, Lục Đồng ngượng ngùng nở một nụ cười xem như chào hỏi.

Đào Tư Khả cũng cười đáp lại. Cô lấy bánh ngọt và đồ uống từ trong túi ra chia cho bạn cùng phòng. Những thứ này là do Chương Đình Quân bảo tài xế mua cho cô, dặn cô chia cho bạn cùng phòng. Đào Tư Khả không hiểu lắm, liền hỏi: "Tại sao lại phải tặng?"

"Dù sao cũng phải ở chung bốn năm, không khí trong ký túc xá hòa thuận chẳng có gì bất lợi cho em." Chương Đình Quân đáp.

Đào Tư Khả đưa một miếng bánh kem Black Forest hình tam giác cho Nhiếp Kiều Kiều, cô hỏi: "Chuyện chọn bài hát vừa rồi có liên quan đến cuộc gọi của cậu không, Kiều Kiều?"

Nhiếp Kiều Kiều nhận miếng bánh từ tay cô, nghiêm túc nói: "Lớp trưởng luôn nhờ vả mình, mình nghĩ nếu cậu ấy sớm tỏ tình với cậu, cậu sớm từ chối cũng tốt, tránh sau này lên lớp gặp nhau cậu lại thấy ngại. Không thích thì cứ nói rõ ràng ra là được."

Đào Tư Khả ngẫm nghĩ, cảm thấy lời của Nhiếp Kiều Kiều cũng có phần hợp lý. Buổi tối, Thiệu Hải Dật gửi tin nhắn cho cô, nói muốn mời cô đi ăn, nhưng Đào Tư Khả từ chối.

Tối trước ngày lễ Quốc Khánh, Lâm Hải Thanh gọi điện thoại cho Đào Tư Khả. Lâm Hải Thanh thường rất ít khi gọi cho cô, nếu có liên lạc đều chủ yếu là gửi tiền sinh hoạt, nhưng hôm nay lại khác hẳn.

Đào Tư Khả vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt, trong lòng cô đầy thắc mắc. Cô nhấn nút nghe: "Mẹ ạ?"

Lâm Hải Thanh nhẹ nhàng hỏi: "Tư Khả, con ăn tối chưa?"

"Chưa ạ, lát nữa con ra ngoài ăn." Đào Tư Khả vừa trả lời vừa cầm khăn lau tóc.

Một tiếng trước, cô nhận được tin nhắn của Chương Đình Quân, nói rằng anh đang ở thành phố C. Anh sẽ đến đón cô đi ăn tối, cô đã đồng ý.

Lâm Hải Thanh ừ một tiếng: "Tư Khả, mai con bay lúc mấy giờ?"

Đào Tư Khả cảm thấy Lâm Hải Thanh hơi lạ. Cô đặt khăn lên bàn, hỏi thẳng: "Mẹ, mẹ muốn nói gì ạ?"

"Tư Khả, mẹ và bố con đã làm thủ tục ly hôn mấy ngày trước." Lâm Hải Thanh nói xong, chờ phản ứng của con gái. Một lúc sau, chỉ nghe thấy Đào Tư Khả bình thản đáp lại một tiếng: "Vâng."

Lâm Hải Thanh thở dài, nói: "Căn nhà ở thành phố Dương Giang đã chuyển sang tên con. Mẹ không ở đó nữa, mẹ tự mua một căn khác. Ngày mai con định về nhà ông bà nội hay..."

Đào Tư Khả ngắt lời bà: "Con về nhà bà nội."

Lâm Hải Thanh dường như hơi lúng túng. Bà im lặng một lúc rồi nói: "Vậy cũng được, con mau đi ăn tối đi."

Đào Tư Khả đặt úp điện thoại xuống bàn, thản nhiên cầm máy sấy ra ban công sấy tóc. Lúc cô quay vào ký túc xá, điện thoại kêu lên một tiếng. Chương Đình Quân nhắn tin cho cô, nói rằng anh đang đợi cô ở dưới lầu.

Đào Tư Khả không trả lời, chỉ mở tủ lấy một chiếc váy thay vào rồi rời khỏi ký túc xá.

Khi Giang Thanh Oánh nhìn thấy một chiếc Porsche đậu dưới tòa ký túc xá, cô cảm thấy có chút quen mắt, cho đến khi thấy người đàn ông ngồi ở ghế lái. Mắt Giang Thanh Oánh sáng lên, sau một hồi do dự, quyết định lấy hết can đảm tiến lại gần. Cô dừng lại bên cánh cửa ghế lái, cố ý nở một nụ cười ngọt ngào, giọng nói nhẹ nhàng: "Anh Chương, anh đang đợi Tư Khả ạ?"

Ánh mắt Chương Đình Quân lướt qua cô gái ngoài cửa sổ, mục đích của cô ta rất rõ ràng. Chương Đình Quân đã tiếp xúc với quá nhiều kiểu người như thế này, nhưng cô gái tên Giang Thanh Oánh trước mặt dường như nghĩ anh là một kẻ ngốc. Chương Đình Quân vừa định mở miệng đuổi cô ta đi, cửa ghế lái phụ được mở ra.

Chương Đình Quân nhìn Đào Tư Khả, hoặc đúng hơn là mái tóc buông xõa trên vai của cô. Anh hơi nhíu mày, hỏi: "Sao không sấy khô tóc?"

Đào Tư Khả không trả lời. Cô chống một tay lên bệ tì tay trung tâm, mái tóc dài của cô lướt qua cánh tay anh. Chương Đình Quân ngửi thấy một mùi hương hoa dành dành thoang thoảng. Ngay sau đó, cô đặt một nụ hôn lên mặt anh.

Rồi cô thản nhiên ngồi về ghế lái phụ, cúi đầu nghịch điện thoại, nói: "Lái xe đi."

Chương Đình Quân bật cười, đóng cửa sổ ghế lái. Qua gương chiếu hậu, anh nhìn thấy dấu son môi trên má trái của mình. Đào Tư Khả rút hai tờ giấy từ bệ tì tay đưa cho anh, hỏi: "Cô ấy nói gì với anh vậy?"

"Thực tế là anh còn chưa nói chuyện với cô ấy thì em đã đến rồi." Chương Đình Quân cầm giấy lau dấu son môi trên mặt.

Đào Tư Khả bĩu môi, nói: "Cô ấy rất có hứng thú với anh."

Chương Đình Quân chầm chậm lái xe ra khỏi trường, liếc nhìn cô rồi nói: "Nhưng em biết anh không có ý gì với cô ấy mà, Tư Khả."

"Em biết chứ." Đào Tư Khả hạ cửa kính ghế lái phụ xuống, nằm dựa vào cửa sổ, giọng hơi chán nản: "Nhưng xung quanh anh sẽ có rất nhiều người như Giang Thanh Oánh, đúng không?"

Chương Đình Quân không phủ nhận: "Đây là sự thật, anh không chối cãi. Nhưng em nên có chút niềm tin vào anh. Anh không phải cậu bạn trai trẻ con hồi em yêu sớm."

Đào Tư Khả giống như một đứa trẻ đang giận dỗi, cô đưa tay bịt tai lại, nói: "Em không muốn nghe tên anh ta."

"Được, anh không nhắc nữa." Anh cười, giọng điệu chiều chuộng.

Đào Tư Khả hạ tay xuống, cô cầm chiếc bật lửa anh để trên bệ tì tay, nói: "Em muốn hút một điếu."

"Tuỳ em." Anh không ngăn cản.

Đào Tư Khả ngạc nhiên vì hôm nay anh dễ tính như vậy. Ánh mắt cô lướt qua bệ tì tay, không thấy bao thuốc lá đâu, liền hỏi: "Thuốc lá đâu?"

Chương Đình Quân lấy bao thuốc lá đặt trên bảng điều khiển đưa cho cô. Đào Tư Khả mở bao rút ra một điếu thuốc, nhưng ngay sau đó lại thấy chẳng thú vị gì, liền đặt điếu thuốc trở lại.

Chương Đình Quân thấy vậy cũng không nói gì.

Đào Tư Khả cởi đôi giày cao gót, ôm lấy đầu gối, dựa vào cửa sổ xe, nhìn người đàn ông ở ghế lái, nhíu mày nói: "Anh có biết không?"

"Biết gì?"

"Em đã mơ một giấc mộng xuân." Đào Tư Khả nhàm chán xé khăn giấy thành từng mảnh, nói, "Đó là làm tình với anh trên chiếc xe này."

Chiếc xe đột nhiên rẽ ngoặt, suýt nữa lao lên vỉa hè. Đào Tư Khả giật mình, nhưng may là anh lái xe rất điêu luyện, từ từ đỗ xe tấp vào lề. Chương Đình Quân nhìn cô gái co ro ở ghế phụ, ôm đầu gối với vẻ mặt vô tội. Cô còn trêu chọc: "Anh Chương, tay lái của anh tệ quá."

"Tư Khả, đây là một chủ đề nguy hiểm." Giọng Chương Đình Quân nghe có vẻ bất lực.

Đào Tư Khả không mấy quan tâm, cô nhìn anh, thẳng thắn nói: "Nhưng giấc mơ này đã làm em bận tâm suốt một thời gian dài. Em tự hỏi liệu có phải em cũng có ham muốn với anh không."

Cô nói với giọng điệu ngây thơ, giống như một viên ngọc trong suốt, không tạp chất. Cô giống như một học sinh ham học hỏi, dường như đang tìm kiếm câu trả lời từ anh. Nhưng lúc này, Chương Đình Quân không phải là một người thầy tốt. Anh hạ cửa sổ xe xuống, lấy bao thuốc và bật lửa cô vừa để trên bệ tì tay, châm một điếu thuốc.

Anh rít một hơi sâu, Đào Tư Khả cảm thấy bối rối về hành động đột ngột của anh. Cô tò mò sát lại gần anh, hỏi: "Sao anh lại hút thuốc?"

Anh búng nhẹ điếu thuốc, giọng điệu có chút khổ tâm, nói: "Anh nghi ngờ em đang cố tình tra tấn anh, Tư Khả."

Đào Tư Khả tức giận biện hộ: "Anh đang vu khống em."

Chương Đình Quân cười khẽ, anh nói nhẹ nhàng: "Đừng nói chuyện, Tư Khả, để anh yên tĩnh một lúc."

Cô giống như một con mèo nhạy cảm ngửi thấy mùi cá, cô nói: "Bây giờ anh muốn hôn em đúng không?"

"Đúng, em cũng biết ngoài hôn em ra, anh còn muốn làm nhiều chuyện khác nữa." Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, "Nhưng anh nghĩ anh nên để em ghi nhớ lâu hơn."

"Gì chứ?" Đào Tư Khả ngẩng đầu, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Giọng cô đột ngột dừng lại vì anh hôn cô, anh áp lòng bàn tay vào gáy cô, nụ hôn thoang thoảng mùi thuốc lá, hơi đăng đắng. Răng của Đào Tư Khả bị anh tách ra dễ dàng, cô nếm được mùi thuốc lá rõ rệt trên đầu lưỡi anh, có chút tê tê nhưng cũng có chút ngọt ngào.

Chương Đình Quân không kéo dài nụ hôn quá lâu, anh ngồi lại vào ghế lái, điếu thuốc trong tay đã tích tụ một đoạn tàn thuốc dài. Chương Đình Quân gạt tàn thuốc vào gạt tàn trong xe, Đào Tư Khả co ro trên ghế phụ, hơi thở dồn dập.

Chương Đình Quân giơ tay đặt đầu ngón tay lên môi cô, lau đi vết son bị lem bên khóe môi do nụ hôn vừa nãy. Cô có thể ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng trên đầu ngón tay anh nơi chóp mũi, sau khi lau vết son bên môi cô, anh nhìn cô nói: "Ngốc rồi à?"

Đào Tư Khả hoàn hồn, cô đưa tay chỉnh lại mái tóc rối, điều chỉnh tư thế ngồi, khẽ chu môi chuẩn bị nói gì đó.

Bỗng cửa sổ xe phía ghế lái vang lên tiếng gõ cửa, Chương Đình Quân quay đầu, hạ cửa sổ xe xuống.

Ngoài xe là một cảnh sát giao thông với vẻ mặt nghiêm túc, trên tay cầm một biên bản phạt, nói: "Thưa anh, nơi này không được phép đậu xe."

"Xin lỗi." Chương Đình Quân nói thản nhiên, song giọng điệu của anh không có vẻ gì là xin lỗi cả.

Cảnh sát giao thông dường như cũng không để tâm đến thái độ lạnh nhạt của anh, anh ta xé một biên bản phạt đưa cho Chương Đình Quân. Chương Đình Quân nhận lấy, Đào Tư Khả tò mò sát lại gần, hỏi: "Phạt bao nhiêu tiền?"

Chương Đình Quân cất biên bản đi, không cho cô xem, anh cười nói: "Một biên bản phạt đổi lấy một nụ hôn. Đây là trải nghiệm không tồi, Tư Khả."
Bình Luận (0)
Comment