Nỗi Nhớ Trong Mưa - Khôi Tiểu Thường

Chương 50

Đào Tư Khả và Chương Đình Quân ăn tối xong, điện thoại của cô nhận được một cuộc gọi từ số lạ. Đào Tư Khả do dự một lát rồi nhấn nút nghe máy, đầu dây bên kia lại là giọng nói của Lương Thu Phảng.

Đào Tư Khả có chút ngạc nhiên, Lương Thu Phảng hỏi thẳng: "Em Đào, anh Đình Quân có ở chỗ em không? Sao gọi anh ấy mãi mà không bắt máy?"

Đào Tư Khả "Hả" một tiếng, ngơ ngác quay đầu nhìn sang người đàn ông ở ghế lái. Chương Đình Quân bắt gặp ánh mắt của cô, nhướng mày hỏi: "Ai gọi vậy?"

Điện thoại vẫn áp bên tai, Đào Tư Khả bối rối đáp: "Lương Thu Phảng."

Chương Đình Quân giơ tay ra, tỏ ý cô đưa điện thoại cho anh.

Đào Tư Khả ngoan ngoãn đưa điện thoại cho anh, không biết đầu bên kia Lương Thu Phảng nói gì, chỉ nghe Chương Đình Quân đáp: "Được rồi, bọn anh đang lái xe tới." Sau đó anh cúp máy, trả điện thoại lại cho Đào Tư Khả.

"Lương Thu Phảng tìm anh có việc gì vậy?"

"Có tài liệu dự án muốn anh xem qua." Chương Đình Quân liếc nhìn cô, rồi hỏi ý kiến: "Nếu em không muốn lên trên, lát nữa anh bảo Thu Phảng mang tài liệu xuống."

"Không cần đâu." Đào Tư Khả lắc đầu, cúi xuống nghịch điện thoại, nói: "Em sẽ lên, dù sao hôm nay cũng không muốn về ký túc xá sớm."

Địa điểm lần này khá yên tĩnh, không có nhiều nam nữ ồn ào như trước. Trong phòng riêng có bàn mạt chược, Lương Thu Phảng ngồi ở bàn đánh bài. Đào Tư Khả đi theo sau Chương Đình Quân bước vào, nghe thấy Lương Thu Phảng chào một tiếng: "Anh Đình Quân."

Lương Thu Phảng đứng dậy đưa tập tài liệu đựng trong phong bì giấy da bò cho Chương Đình Quân, lại bảo phục vụ mang một ly nước cam đến cho Đào Tư Khả.

Nghe vậy, Đào Tư Khả nhíu mày, nói: "Anh gọi cho em ly sữa có lẽ sẽ tốt hơn đấy."

Lương Thu Phảng châm điếu thuốc, cười nhạt một tiếng, rồi hất cằm về phía Chương Đình Quân: "Anh Đình Quân đang ở đây, chẳng lẽ anh dám gọi rượu cho em trước mặt anh ấy sao?"

"Anh ấy chẳng để ý chuyện này đâu, anh ấy còn dạy em hút thuốc cơ mà." Cô nói.

Lương Thu Phảng nhướng mày, có chút ngạc nhiên liếc nhìn Chương Đình Quân. Ánh mắt của Đào Tư Khả dừng lại trên bàn chơi bài, cô hỏi: "Các anh đang chơi mạt chược?"

Chương Đình Quân mở phong bì tài liệu, liếc qua Đào Tư Khả, hỏi: "Muốn chơi thử không?"

Đôi mắt của Đào Tư Khả sáng lên, tỏ vẻ rất hào hứng, nhưng lại ngập ngừng: "Nhưng mà kỹ thuật chơi bài của em không được tốt lắm."

"Thua thì tính cho anh." Chương Đình Quân đặt tập tài liệu lên bàn, thản nhiên nói.

Nghe Chương Đình Quân nói vậy, Lương Thu Phảng chỉ vào một chàng trai tóc vuốt ngược gọn gàng ngồi ở bàn chơi bài, nói: "Tiêu Tử, cậu nhường chỗ để cô em này chơi hai ván."

Đào Tư Khả không do dự thêm, dù sao cô cũng thật sự muốn chơi vài ván. Cô ngồi xuống bàn, thật ra những người ở bàn không mấy hào hứng khi phải chơi với một cô nhóc, chỉ đơn giản là nể mặt Chương Đình Quân mà thôi.

Chương Đình Quân xem xong tài liệu, nói vài câu rồi tùy ý đặt tập tài liệu lên bàn trà. Anh kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh Đào Tư Khả, xem cô đánh mạt chược.

Đào Tư Khả không yên tâm, nhắc nhở anh: "Em không may mắn lắm đâu, có thể sẽ thua rất nhiều đấy."

"Thua bao nhiêu cũng được." Chương Đình Quân mỉm cười.

"Ồ, anh sẽ hối hận cho mà xem." Cô khẳng định chắc nịch.

Đào Tư Khả chơi một ván, thua mất của Chương Đình Quân một chiếc xe. Khi Chương Đình Quân ném chìa khóa xe cho Lương Thu Phảng, Đào Tư Khả vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, bối rối hỏi: "Anh đưa chìa khóa xe cho anh ấy làm gì?"

Chàng trai tên Tiêu Tử ngồi trên sofa lên tiếng: "Cô em à, tiền cược của bọn anh chính là xe hơi đấy."

Lương Thu Phảng khi không được tặng một chiếc xe, tất nhiên vui mừng ra mặt. Anh ấy cười nói: "Anh không ngại lát nữa lái xe của anh Đình Quân... à không, lái xe của anh đưa hai người về đâu."

Chương Đình Quân không mượn Lương Thu Phảng đưa về. Sau khi ra khỏi câu lạc bộ, trong lúc đứng chờ taxi ở bên đường, Đào Tư Khả nhìn Chương Đình Quân, vẻ không dám tin: "Chiếc xe đó thật sự đưa cho Lương Thu Phảng rồi sao?"

"Chẳng lẽ còn giả được à, Tư Khả?" Chương Đình Quân nói.

Đào Tư Khả mím môi, định nói gì đó thì điện thoại bỗng rung lên. Lâm Hải Thanh gửi cho cô một tin nhắn, Đào Tư Khả bật màn hình điện thoại lên xem.

Lâm Hải Thanh: Chìa khóa để ở chỗ cũ.

Đào Tư Khả đọc tin nhắn, nhưng không trả lời Lâm Hải Thanh. Cô im lặng cất điện thoại vào túi xách nhỏ.

Lúc này, chiếc xe mà Chương Đình Quân gọi đã đến, một chiếc sedan màu đen dừng lại trước mặt hai người. Chương Đình Quân mở cửa xe cho cô, Đào Tư Khả chui vào trong.

Chương Đình Quân đóng cửa xe lại, vừa ngồi xuống thì nghe thấy cô gái nhỏ bên cạnh nói: "Tối nay em không về ký túc nữa."

Chương Đình Quân nhìn cô chằm chằm, cười nói: "Tư Khả, em biết mình đang nói gì không?"

"Em biết." Đào Tư Khả bổ sung, "Em tin anh, dù chúng ta có nằm trên cùng một giường, anh cũng sẽ không làm gì em."

Chương Đình Quân có chút bất đắc dĩ, anh cảm thấy cô gái trước mặt tin tưởng anh quá mức, không biết đây là chuyện tốt hay xấu nữa. Anh mỉm cười nhẹ nhàng, nói: "Tư Khả, không chỉ có em là người mơ thấy giấc mơ đó đâu."

Đào Tư Khả ngẩng đầu nhìn anh, sau đó bình thản "Ồ" một tiếng, lại cúi đầu chơi game trên điện thoại.

Chương Đình Quân cảm nhận được, sau khi cô lên xe đọc xong tin nhắn, tâm trạng có vẻ không ổn lắm. Nhưng anh cũng không nói gì, anh đưa Đào Tư Khả về khách sạn nơi anh đang lưu trú.

Chương Đình Quân mở tủ lạnh lấy một chai nước khoáng, nhìn Đào Tư Khả cầm lấy bao thuốc lá và bật lửa trên bàn trà. Anh cảm thấy mình phải tìm cơ hội nói chuyện nghiêm túc với cô về việc bỏ thuốc, nhưng hiện tại không phải là thời điểm thích hợp để nói chuyện đó.

Cô đẩy cửa kính, bước ra ban công.

Ban công có hai chiếc ghế sofa màu xám và một chiếc bàn tròn nhỏ kiểu Âu.

Đào Tư Khả ngồi khoanh chân trên sofa, cô mở bao thuốc lá, châm một điếu. Chương Đình Quân ngồi xuống ghế sofa đối diện cô, đặt chai nước khoáng lên bàn rồi hỏi: "Tư Khả, tâm trạng em không tốt sao?"

Đào Tư Khả ngước mắt nhìn anh, cô đặt điếu thuốc đã rít một hơi vào trong gạt tàn. Cô nhíu mày, vẻ mặt có chút buồn bã, nói: "Mẹ em và bố em đã ly hôn. Thật kỳ lạ, trước đây em luôn hy vọng họ sẽ ly hôn. Nhưng khi họ thật sự làm vậy, em lại cảm thấy lòng mình trống rỗng, em không hiểu mình đang cảm thấy gì nữa."

Chương Đình Quân nhìn vào khuôn mặt cô, hỏi: "Có lẽ bây giờ em cần một cái ôm từ anh?"

Đào Tư Khả do dự một lúc, cô đứng dậy khỏi sofa, bước qua đó. Cô co hai chân lại, ngồi vào lòng Chương Đình Quân, áp mặt lên ngực anh như một đứa trẻ. Chương Đình Quân choàng một tay qua vai cô, đặt lòng bàn tay lên cổ tay cô, nhẹ nhàng vỗ hai cái, cúi đầu nhìn người trong lòng: "Vậy suy nghĩ thật sự của em có muốn họ ly hôn không?"

"Em không hiểu vì sao họ lại cần duy trì cuộc hôn nhân này." Đào Tư Khả khẽ nói, giọng đầy buồn bã.

"Dù sao họ cũng là bố mẹ em, dù thế nào em cũng có tình cảm với họ." Anh kiên nhẫn khuyên cô, "Chỉ là em chưa thể chấp nhận được thôi, có thể cho em thêm vài ngày, em sẽ dễ dàng tiếp nhận chuyện này."

Đào Tư Khả ngẩng đầu, hỏi: "Lúc trước anh cho bố em vay bao nhiêu tiền?"

Anh khẽ thở dài, lắc đầu đáp: "Tư Khả, đây không phải là chủ đề để trò chuyện, em biết mà."

Đào Tư Khả đứng dậy, cô ngồi lên bàn tròn đối diện với anh. Cô giẫm cả hai chân lên đầu gối anh, gõ theo nhịp cái được cái không. Móng chân của cô được sơn màu đỏ, chiếc áo vest màu xám của anh hơi nhăn nhúm. Chương Đình Quân không nói gì, mặc cô tự do làm theo ý mình.

Đào Tư Khả nhìn anh, ngây thơ hỏi: "Chương Đình Quân, nếu em đi theo anh, anh sẽ luôn đối xử tốt với em như vậy chứ?"

"Tư Khả, trông anh giống loại người khi đã tán được rồi thì không trân trọng lắm à?" Chương Đình Quân cười dịu dàng.

"Nhưng đời sống tình cảm trước kia của anh cho thấy anh không phải là người nghiêm túc với tình yêu." Đào Tư Khả chống cằm, chớp chớp mắt, nói thật lòng, "Em cũng sẽ sợ đó, Chương Đình Quân."

"Tư Khả, lời hứa không phải lúc nào cũng đáng tin, em biết mà. Bố mẹ em khi kết hôn chắc cũng đã nói những lời thề sẽ ở bên nhau suốt đời trong lễ cưới." Chương Đình Quân nhìn thẳng vào mắt cô, từ từ nói, "Còn anh chỉ có thể nói với em rằng, anh nghiêm túc với em, tuyệt đối không phải chơi đùa."

Đào Tư Khả nhìn anh chằm chằm, như thể đang phân biệt tính chân thật trong lời anh nói. Một lúc lâu sau, cô nghiêng người sát lại gần anh, chạm nhẹ môi mình vào môi anh, nói: "Hy vọng anh sẽ không khiến em phải hối hận, anh Chương."

"Tin tưởng một chút vào anh, Tư Khả." Anh nói, "Anh vẫn chưa tồi tệ đến mức ấy."
Bình Luận (0)
Comment