Nỗi Nhớ Trong Mưa - Khôi Tiểu Thường

Chương 52

Đào Tư Khả ngồi xổm xuống đất, trên mặt đất trải một chiếc thảm cửa màu đỏ, trên thảm có bốn chữ "ra vào bình an" màu vàng, bên trên phủ một lớp bụi mỏng.

Đào Tư Khả nhấc một góc thảm, lấy chìa khóa từ dưới lên, sau lưng truyền đến tiếng cửa kêu cót két, rồi một giọng nói hơi chói tai vang lên: "Tư Khả?"

Đào Tư Khả ngoảnh mặt, là cô Từ hàng xóm, bà nhìn Đào Tư Khả ngồi xổm trên đất, giọng điệu thân thiện: "Cháu về rồi à?"

Đào Tư Khả đứng dậy gật đầu, lại nghe cô Từ nói với giọng thăm dò: "Mẹ cháu đã lâu không về đây ở. Bố mẹ cháu ly hôn, nghe nói mẹ cháu mua một căn nhà riêng. Sao cháu không sang ở với mẹ, có phải mẹ cháu lại có người yêu mới rồi không?"

Đào Tư Khả vô thức nhíu mày, cắm chìa khóa vào ổ khóa, xoay hai lần, cánh cửa liền mở ra.

Đào Tư Khả làm như không nghe thấy. Cô Từ gượng gạo, lập tức lộ vẻ khó chịu, bà lẩm bẩm: "Không biết mẹ nó dạy dỗ kiểu gì, sao mà chẳng có chút lễ phép nào cả."

Đáp lại cô Từ là tiếng sập cửa nặng nề của Đào Tư Khả.

Đào Tư Khả đá đôi giày bệt ra, điện thoại đổ chuông. Là cuộc gọi từ bà nội Đào. Đào Tư Khả nhấn nút nghe, đầu dây bên kia, bà nội hỏi: "Tư Khả, cháu đến Dương Giang rồi chứ?"

"Cháu đến rồi, vừa về tới nhà." Đào Tư Khả áp điện thoại lên tai, tay còn lại kéo vali vào phòng.

"Chắc mẹ cháu nói với cháu rồi nhỉ?" Bà nội Đào đột nhiên nói.

Đào Tư Khả cụp mắt, thờ ơ đáp một tiếng. Bà nội Đào thở dài, nói: "Ly hôn cũng tốt, hai người cứ sống như vậy cũng không phải cách, bà chỉ lo cho cháu thôi."

Lúc mới biết Lâm Hải Thanh và Đào Thành Văn ly hôn, Đào Tư Khả quả thật có chút ảnh hưởng, nhưng sau khi được Chương Đình Quân khuyên nhủ ngày hôm qua, cô đã có thể bình thản chấp nhận sự việc này: "Bà nội, cháu vẫn luôn hy vọng họ ly hôn, bà cũng biết mà, nên bà đừng lo cho cháu."

Nghe vậy, bà nội Đào mới yên lòng, liền hỏi: "Khi nào cháu qua chỗ bà? Bà sẽ nấu món ngon cho cháu ăn."

"Ngày mai ạ." Đào Tư Khả ngồi trên bàn học, đẩy một cánh cửa sổ ra, nhìn thoáng qua bên ngoài, nói: "Hôm nay cháu hẹn đi ăn với Tiểu Địch."

Đào Tư Khả vừa cúp điện thoại của bà nội Đào thì chuông cửa ở lối vào vang lên. Cô nhảy xuống khỏi bàn học, đi ra ngoài mở cửa.

Thẩm Tiểu Địch lao đến ôm chặt lấy cô, hưng phấn nói: "Nhớ cậu chết đi được, Đào Đào!"

Đào Tư Khả dùng mũi chân khép cửa lại. Thẩm Tiểu Địch buông cô ra, tò mò thò đầu nhìn vào phòng khách, thấp giọng hỏi: "Mẹ cậu đâu?"

"Bà ấy không ở đây." Đào Tư Khả đi vào bếp, mở tủ lạnh. Bên trong trống không, sạch sẽ như thể một chiếc tủ lạnh vừa mới mua.

Thẩm Tiểu Địch thắc mắc: "Mẹ cậu không ở đây vậy ở đâu?"

Đào Tư Khả đóng cửa tủ lạnh lại, bình thản nói: "Bố mẹ mình ly hôn rồi."

Thẩm Tiểu Địch "Hả" một tiếng, có vẻ hơi ngạc nhiên. Cô ấy khoa trương đến mức lấy tay che miệng, cẩn thận quan sát Đào Tư Khả một lượt rồi hỏi: "Vậy cậu không sao chứ?"

"Mình ổn mà." Đào Tư Khả nhún vai.

Thẩm Tiểu Địch nhìn kỹ Đào Tư Khả vài lần, thấy cô có vẻ bình thường, liền khoác tay cô nói: "Lát nữa Gia Gia cũng sẽ đi ăn cùng chúng ta, có được không?"

"Có gì mà không được?" Đào Tư Khả ngước mắt nhìn Thẩm Tiểu Địch, nói với vẻ kỳ lạ, "Mình chỉ chia tay anh trai cô ấy, chứ đâu có tuyệt giao với Gia Gia."

Thẩm Tiểu Địch nghiêng đầu lẩm bẩm: "Cũng đúng, dù sao Gia Gia cũng đâu biết cậu từng hẹn hò với anh trai cô ấy."

Tuy nhiên, khi Đào Tư Khả và Thẩm Tiểu Địch gặp Tiêu Gia Gia tại một quán lẩu, câu đầu tiên Tiêu Gia Gia nói khi nhìn thấy Đào Tư Khả là: "Tư Khả, chán cậu thật đấy, cậu từng hẹn hò với anh trai mình, sao không nói cho mình biết?"

"Lý Hạo lỡ miệng nói ra nên mình mới biết." Tiêu Gia Gia bĩu môi, tự nói một mình: "Bảo sao lúc đó mình cứ cảm thấy anh mình có gì đó khác thường với cậu. Tư Khả, có phải cậu nghĩ mình ngốc lắm không, nên mới không nói cho mình biết?"

"Sao lại thế được, mình không có ý đó." Đào Tư Khả hơi áy náy, nhẹ giọng giải thích: "Xin lỗi, Gia Gia, mình không cố ý giấu cậu đâu. Lúc đó mình nghĩ đợi mọi chuyện ổn định rồi mới nói, dù sao hồi đó mình cũng xem như yêu sớm. Nhưng sau này mình với anh cậu chia tay, mình nghĩ cũng chẳng cần phải nhắc đến nữa."

Thẩm Tiểu Địch ở bên cạnh phụ họa: "Đúng vậy, Gia Gia, Tư Khả không cố tình giấu cậu đâu."

Tiêu Gia Gia dường như đã được hai người thuyết phục, cô ấy chống cằm, như vừa nhớ ra gì đó, nhìn Đào Tư Khả hỏi: "Vậy cậu với anh mình chia tay, chắc không phải là vì mình nói với cậu rằng anh mình đang hẹn hò với Phùng Nghiên đấy chứ?"

"Đương nhiên không phải." Đào Tư Khả phủ nhận, "Là vấn đề giữa bọn mình."

Tiêu Gia Gia thở phào một hơi, lại nở nụ cười, nói: "Vậy thì tốt. Chúng ta gọi món đi. Mình vẫn thích ở bên các cậu hơn, chứ mấy bạn cùng phòng của mình thật sự rất khó hòa hợp..."

...

Sau khi tạm biệt ở sân bay Dương Giang, Chương Đình Quân đã bảo tài xế đưa Đào Tư Khả về, còn mình lái xe về nhà cũ một chuyến. Bà cụ Chương gọi điện cho anh, bảo anh quay về nhà cũ, Chương Đình Quân nghĩ chắc lại muốn giới thiệu một cô cháu gái nào đó cho anh.

Nhưng bà cụ Chương cũng là người giỏi giữ kín ý nghĩ của mình, mãi đến khi ngồi vào bàn ăn, bà mới lên tiếng: "Một tháng nay cháu đến thành phố C khá thường xuyên nhỉ."

Chương Đình Quân tựa vào lưng ghế, khẽ cười một tiếng, anh đặt cốc xuống, nhìn vào mắt bà cụ Chương: "Bà cứ nói thẳng đi, không cần phải đoán đố với cháu đâu."

"Bà nghe Tiểu Thu nói gần đây cháu lại có người yêu rồi à?" Bà cụ Chương múc một thìa cháo đưa lên miệng, bình thản hỏi, "Nghe nói còn khá nhỏ, là một cô gái học năm nhất đại học?"

"Đúng vậy." Chương Đình Quân lơ đãng gật đầu, anh nghĩ đến việc sau khi hai người tạm biệt ở sân bay, cô gái về đến nhà rồi cũng chẳng nhắn cho anh một tin, cứ như thể biến mất khỏi thế giới này vậy. Anh lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Đào Tư Khả.

Bà cụ Chương nhíu mày, lại nói: "Năm nay cháu cũng hai mươi chín rồi, cháu cũng biết tình hình gia đình chúng ta đấy. Trước khi kết hôn thì có thể để cháu tự do, không can thiệp gì. Nhưng nếu thật sự quyết định, dù sao cũng phải là một cô gái tốt, xuất thân từ gia đình đàng hoàng."

Chương Đình Quân cảm thấy so với Đào Tư Khả, anh quả thật không thể gọi là đàng hoàng. Bà cụ Chương lại lạnh lùng nhắc nhở anh: "Bây giờ mấy cô gái trong trường cũng không phải người dễ coi thường, nhìn anh trai cháu xem, là người giỏi giang như vậy mà cuối cùng vẫn bị một cô gái học ở Học viện Nghệ thuật Quân đội chơi cho một vố đấy."

Bà cụ Chương đang nói về con trai của bác cả Chương Đình Quân, Chương Chi Dịch, người đã yêu một cô gái học múa tại Học viện Nghệ thuật Quân đội. Về sau cô gái đó có thai, Chương Chi Dịch đương nhiên phải cưới cô ấy. Nhưng sau khi cô ấy sinh con, chưa đến hai năm đã ngoại tình, khiến nhà họ Chương mất hết mặt mũi trước họ hàng.

Bây giờ bà cụ Chương nhắc lại chuyện này chỉ là để cảnh cáo Chương Đình Quân rằng đừng vì nhất thời mà phạm phải sai lầm, đi theo vết xe đổ của anh trai mình. Chương Đình Quân hiểu rõ điều này, anh cúi đầu cười khẽ, cất điện thoại đi rồi nói: "Vậy cũng phải xem người ta có muốn sinh con cho cháu không đã."

Nghe vậy, bà cụ Chương trừng mắt nhìn anh, Chương Đình Quân an ủi bà, nói: "Bà nghĩ nhiều rồi, cô gái ấy thật sự không muốn sinh con cho cháu đâu."

Bà cụ Chương cũng không nói thêm gì, dù sao bà cũng hiểu tính cách của cháu trai mình. Những người phụ nữ qua lại với anh trong mấy năm qua, người lâu nhất là Lư Nhĩ Dương, song cuối cùng cũng vẫn chia tay. Còn cô gái năm nhất này liệu có thể tạo ra sóng gió gì lớn? Nói nhiều rồi chỉ khiến bà và Chương Đình Quân nảy sinh mâu thuẫn, hà tất vậy chứ?

Xe dừng lại dưới khu chung cư, Đào Tư Khả trả tiền, mở cửa xe bước xuống.

Đào Tư Khả bước vào cửa chung cư, trước cửa thang máy có một tấm biển sửa chữa màu vàng. Đây là lần đầu tiên cô nghĩ đến việc liệu có nên bán căn hộ này đi không, vì thang máy cứ liên tục hỏng suốt.

Đào Tư Khả đẩy cửa cầu thang thoát hiểm ra, cô giật bắn mình. Đợi nhìn rõ là Chương Đình Quân, cô thở phào nhẹ nhõm, vừa vỗ ngực vừa nói: "Anh làm em sợ chết khiếp."

Chương Đình Quân cười khẽ, dịu dàng nói: "Ban đầu định đợi em ở trên tầng, nhưng lại sợ em không dám đi thang bộ một mình."

Đào Tư Khả ồ một tiếng, bước đến khoác tay anh, nói:

"Sao anh lại đến đây?"

"Anh gửi tin nhắn cho em, sao em không trả lời?"

Đào Tư Khả cúi đầu lấy điện thoại trong túi, ấn màn hình nhưng vẫn đen thui. Cô lắc lắc điện thoại, nói: "Hết pin rồi."

"Em và bạn em ăn uống thế nào?" Anh hỏi.

"Cũng ổn." Đào Tư Khả vịn một tay vào lan can, nghiêng đầu nhìn Chương Đình Quân, nói: "Em đang nghĩ liệu có nên bán căn hộ này không."

"Vì sao vậy?" Anh nhướng mày hỏi.

"Vì thang máy thường xuyên hỏng hóc." Cô mím môi, suy nghĩ lan man, "Em sợ một ngày nào đó đi thang máy bị kẹt bên trong, vậy thì anh sẽ không thể gặp lại bạn gái nhỏ của anh nữa."

Chương Đình Quân cười khẽ, hai người vừa dừng lại trước cửa nhà cô, Đào Tư Khả chuẩn bị lấy chìa khóa thì cô Từ ở phía đối diện lại mở cửa. Cô thầm than trong lòng sao lần nào cũng chạm mặt bà ấy. Cô Từ liếc nhìn Chương Đình Quân, rồi lại nhìn Đào Tư Khả, ánh mắt đầy ẩn ý, sau đó chậm rãi bước xuống cầu thang.

Đào Tư Khả hắng giọng, cố tình nói với giọng khó chịu: "Em đã bảo là đừng đến tìm em rồi mà, anh đã kết hôn, em không muốn gặp anh nữa."

Chương Đình Quân dở khóc dở cười, đợi hai người bước vào trong, anh giơ tay đóng cửa, cười hỏi: "Tư Khả, em đang làm gì vậy?"

"Anh có thấy ánh mắt của hàng xóm nhà em không?" Cô quay đầu nhìn anh.

Chương Đình Quân nghi hoặc gật đầu, Đào Tư Khả đặt chìa khóa lên tủ giày, đi chân trần vào phòng khách: "Sáng nay lúc về nhà em đã cãi nhau với bà ấy. Có lẽ bà ấy nghĩ em sống bậy bạ, chắc chắn đang thầm nghĩ con gái nhà họ Đào thời đi học đã yêu sớm, lên đại học lại lăng nhăng với người khác, không phải là một cô gái tốt."

Chương Đình Quân bật cười, giả vờ nghiêm túc hỏi cô:

"Vậy phải làm sao đây, cần anh qua giải thích với bà ấy không? Anh chưa kết hôn, em cũng là một cô gái tốt."

"Thôi đi, nếu anh nói anh chưa kết hôn, bà ấy chắc chắn sẽ giới thiệu con gái bà ấy cho anh mất." Đào Tư Khả rót một cốc nước, vẻ mặt không quan tâm nói.

Anh nhìn cô, cố tình trêu chọc: "Vậy anh càng phải đi giải thích mới được."

Đào Tư Khả như một con mèo nhỏ giận dữ, cô ngước mắt nhìn anh chằm chằm: "Anh dám?"

"Không dám." Anh nhìn cô, nói: "Hiện giờ ngoài em ra, anh không hề thích ai khác, Tư Khả."
Bình Luận (0)
Comment