Nỗi Nhớ Trong Mưa - Khôi Tiểu Thường

Chương 53

Đào Tư Khả hỏi anh: "Tối nay anh nghỉ lại ở đây sao?"

Chương Đình Quân liếc mắt nhìn qua phòng khách, trên ghế sofa vẫn còn phủ vải chống bụi, có thể thấy căn nhà này ít nhất đã một tháng chưa có người ở. Anh nói: "Chỗ em có vẻ không thể ở được, nếu em không phiền thì đến chỗ anh?"

Đào Tư Khả gật đầu, hơi đỏ mặt, cô giải thích: "Em chưa kịp dọn dẹp vệ sinh trong nhà."

Chương Đình Quân cười cười, nói: "Ngày mai anh sẽ sắp xếp người giúp việc qua một chuyến."

Đào Tư Khả là người khá lười biếng, nghe Chương Đình Quân nói vậy, mắt cô sáng lên, nói: "Thật ư?"

"Anh không có lý do gì để lừa em, Tư Khả." Anh cảm thấy hơi khát, cầm cốc nước cô để trên bàn ăn lên uống một ngụm.

"Vậy anh nhớ nói cho em biết chi phí dịch vụ dọn dẹp nhà cửa nhé." Đào Tư Khả vào phòng ngủ, lại đẩy vali ra, cô nói, "Ngày mai em phải đến chỗ ông nội, anh có đi không?"

"Ngày mai anh phải đi công tác." Chương Đình Quân nhận lấy vali từ tay Đào Tư Khả, nói, "Đến lúc đó anh sẽ bảo tài xế đưa em về."

Đào Tư Khả "Vâng" một tiếng, đưa chìa khóa cho anh, Chương Đình Quân khóa cửa rồi nhét chìa khóa vào túi quần tây.

Lối thoát hiểm có mấy tầng không sáng đèn, Đào Tư Khả bật đèn pin trên điện thoại, một tia sáng trắng xuyên qua bóng tối yên tĩnh sâu thẳm, thấp thoáng có thể thấy được bụi bay lơ lửng trong không khí.

Hai tiếng bước chân lần lượt vang lên, Đào Tư Khả đi trước, cô nghiêng đầu nhìn Chương Đình Quân, nói: "Anh còn nhớ lần trước anh đưa em về, thang máy cũng hỏng, anh giúp em mang vali đến cửa nhà không?"

Trong bóng tối, Đào Tư Khả thấy Chương Đình Quân gật đầu, anh nói: "Nhớ."

Đào Tư Khả thở dài: "Lúc đó em chắc chắn không ngờ được mình sẽ ở bên anh."

Hai người ra khỏi lối thoát hiểm, Chương Đình Quân mở cốp xe, đặt vali vào trong. Anh vòng qua đuôi xe, mở cửa ghế lái. Đào Tư Khả bỗng nhiên nói: "Có lẽ mấy ngày nữa mẹ em sẽ gọi điện cho anh."

Chương Đình Quân nghiêng đầu nhìn cô, suy đoán một cách rõ ràng: "Có phải cô hàng xóm của em sẽ nói với mẹ em về anh không?"

"Đúng vậy, chắc mẹ em sẽ nghĩ," Cô ngừng một chút rồi nói, "Anh chỉ là kẻ xấu chơi đùa với tình cảm của con gái bà ấy."

"Em biết anh không phải như vậy." Chương Đình Quân cười, "Tư Khả, sao anh lại cảm thấy em không lo lắng lắm nhỉ?"

"Ừm, em khá hy vọng xem anh sẽ đối phó mẹ em như thế nào." Cô nói với vẻ đắc ý.

"Nếu không phải em chưa đến độ tuổi hợp pháp, có lẽ anh sẽ nói với mẹ em rằng anh rất sẵn lòng cưới em." Anh nhìn cô và nói như vậy.

"Thế thì bà ấy sẽ bị anh dọa chết mất." Đào Tư Khả nhìn Chương Đình Quân, nói: "Anh muốn dọa chết bà ấy sao?"

Chương Đình Quân lái xe ra ngoài, cười nói: "Anh không hề muốn dọa sợ mẹ vợ anh."

Đào Tư Khả tháo giày, đặt chân lên ghế ngồi, ôm đầu gối, cố ý nói: "Ai biết được sau này em chắc chắn sẽ kết hôn với anh chứ?"

Chương Đình Quân không tức giận, một tay cầm vô lăng, nghiêng đầu nhìn cô, cười hỏi ngược lại: "Vậy em muốn kết hôn với ai?"

"Ý em là ít nhất phải bốn năm nữa em mới tốt nghiệp." Đào Tư Khả đếm ngón tay, nói: "Lúc đó anh cũng ba mươi ba tuổi rồi, em nghĩ khi đó gia đình anh cũng sẽ giới thiệu đối tượng cho anh."

"Anh nhớ anh đã nói với em rồi, anh rất kiên nhẫn." Anh từ từ nói, "Vì vậy em không nên nghi ngờ sự kiên nhẫn của anh, Tư Khả."

Đào Tư Khả thừa nhận câu nói này của anh làm cô vui vẻ, cô khẽ mỉm cười, nghiêng người bật nhạc trong xe.

Nửa tiếng sau, xe từ từ dừng lại trong gara, Đào Tư Khả và Chương Đình Quân xuống xe, hai người cùng đi vào thang máy. Đào Tư Khả hỏi ý kiến anh: "Em nghĩ kỳ nghỉ đông này em phải đi thi bằng lái xe, anh thấy sao?"

"Có thời gian thì có thể đi học." Anh trả lời, "Dù sao đây cũng được coi là một kỹ năng."

Đào Tư Khả chưa từng đến nhà của Chương Đình Quân nên cô có chút tò mò về phong cách trang trí trong nhà anh. Nhưng khi nhìn thấy thiết kế trong nhà, cô lại cảm thấy đó là một phong cách rất phù hợp với con người của Chương Đình Quân.

Nói thật, Đào Tư Khả có chút thất vọng, cô cảm thấy mình lại như bước vào một khách sạn khác. Chương Đình Quân không nhận ra suy nghĩ của cô, anh mở tủ lạnh, hỏi: "Em muốn uống gì không?"

"Em muốn tắm trước." Đào Tư Khả nói.

"Được, anh lấy khăn tắm sạch cho em." Chương Đình Quân đóng tủ lạnh lại, chuẩn bị đi lấy khăn tắm mới cho cô.

Đào Tư Khả không để ý, nói: "Em có thể dùng của anh."

Cô mở vali lấy đồ ngủ để thay, bước vào phòng tắm một cách tự nhiên. Chương Đình Quân cũng không kiên trì phải lấy khăn tắm mới cho cô, anh lấy một chai whisky và một chiếc ly thủy tinh từ tủ rượu ra, rót một ly whisky Scotland.

Mười lăm phút sau, Đào Tư Khả bước ra khỏi phòng tắm.

Cô mặc một chiếc váy ngủ màu xanh bạc hà, hai dây váy trên vai mong manh như chỉ cần một động tác nhẹ là có thể đứt rời. Đào Tư Khả chống tay lên quầy bar, nhìn ly whisky màu vàng hổ phách trong tay Chương Đình Quân, hỏi thử: "Em có thể nếm thử một ngụm không?"

Chương Đình Quân cầm ly rượu, đưa đến bên miệng cô. Đào Tư Khả cụp mắt uống một ngụm. Cô lập tức nhăn mặt, thè lưỡi, nói với vẻ mặt trẻ con: "Thật khó uống."

Cảnh tượng này dường như làm anh vui vẻ, Chương Đình Quân cười khẽ, anh trêu chọc: "Anh không hy vọng bạn gái nhỏ của anh là một cô nàng nghiện rượu."

"Vậy cô nàng nghiện thuốc lá thì sao?" Cô khiêu khích.

Chương Đình Quân sát lại gần cô, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô, nói: "Tạm chấp nhận được."

Hai người hôn nhau một lúc, Đào Tư Khả trở lại phòng ngủ, còn Chương Đình Quân đi vào phòng tắm. Đào Tư Khả nằm úp trên giường, cầm điện thoại trả lời tin nhắn của Nhiếp Kiều Kiều.

Đào Tư Khả trò chuyện với Nhiếp Kiều Kiều một lúc thì Nhiếp Kiều Kiều phải đi tắm. Đào Tư Khả cảm thấy hơi chán, đăng nhập vào Weibo lướt đọc các hot search.

Cửa phòng tắm mở ra, Đào Tư Khả quay đầu nhìn, Chương Đình Quân mặc một chiếc áo thun trắng và quần thể thao đen.

Đệm giường hơi lún xuống, Chương Đình Quân tựa lên giường, châm một điếu thuốc.

Đào Tư Khả ném điện thoại lên chăn, một tay chống cằm nhìn anh, tò mò hỏi: "Anh đã từng cùng người phụ nữ khác làm chuyện đó ở trên chiếc giường này chưa?"

Chương Đình Quân cười nói: "Tư Khả, em chắc chắn muốn nói về chủ đề này bây giờ à?"

Đào Tư Khả bĩu môi, chôn mặt vào gối, giả vờ ngây thơ hỏi: "Vậy em đổi câu hỏi nhé? Nếu em nằm cạnh anh, anh có cảm giác gì không?"

Lần trước ở thành phố C, Chương Đình Quân không ngủ chung giường với cô, anh rất lịch thiệp nằm trên sofa chịu đựng một đêm không thoải mái. Đào Tư Khả biết đêm đó anh ngủ không được ngon.

Chương Đình Quân vẫn chưa trả lời, cô nhìn anh với ánh mắt ngây thơ. Sau đó, Chương Đình Quân nhận ra cô đã lén thọc tay vào trong chăn. Anh nắm lấy tay cô qua lớp chăn, ngăn cô lại, lắc đầu không tán đồng: "Đừng nghịch ngợm, Tư Khả."

Bàn tay cô rất nhỏ, rất mềm mại.

Thật ra Chương Đình Quân đã từng tưởng tượng ra khung cảnh này. Anh tựa vào đầu giường, nhắm mắt lại, tiếng rên rỉ của anh vang lên trong căn phòng, trầm thấp, khó chịu, giống như mật ong tan chảy.

Một lúc sau, điếu thuốc trong tay anh hơi run lên, tàn thuốc rơi lả tả xuống chiếc chăn xám.
Bình Luận (0)
Comment