Nỗi Nhớ Trong Mưa - Khôi Tiểu Thường

Chương 55

Nhưng Chương Đình Quân chỉ dọa cô mà thôi, dù sao cũng đang ở nhà thầy Đào, anh có chừng mực. Huống hồ anh cũng không còn là cậu thanh niên mười bảy mười tám tuổi bồng bột nữa.

Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cộc cộc. Đào Tư Khả giật mình, tiếp theo là giọng của bà nội Đào vọng qua cánh cửa gỗ: "Tư Khả, sao cháu lại khóa cửa vậy?"

Đào Tư Khả hắng giọng, viện một lý do: "Cháu đang thay đồ ạ."

Bà nội Đào "ồ" một tiếng, không gõ cửa nữa, rồi nói thêm: "Vậy cháu thay xong thì xuống ăn sáng nhé."

Đào Tư Khả đáp lời, vẫn ngồi trên đùi của Chương Đình Quân. Cô nghiêng đầu, nín thở lắng nghe một lúc. Tiếng bước chân ngoài cửa đã xa dần, cô mới thở phào nhẹ nhõm, nói: "Nếu bà nội em thật sự đẩy cửa bước vào, chúng ta tiêu đời là cái chắc."

Giọng nói mang theo ý cười của Chương Đình Quân vang lên trên đỉnh đầu cô: "Đáng sợ đến vậy ư?"

"Đúng vậy." Đào Tư Khả đứng dậy khỏi đùi anh, nằm dài trên giường, nói, "Trước mặt ông bà, em luôn là một cô gái ngoan, anh hiểu không?"

Chương Đình Quân nhìn cô với vẻ buồn cười. Anh chống một tay xuống bên cạnh đầu cô. Trên người cô là chiếc váy ngủ lụa màu xanh bạc hà mỏng. Cô không mặc nội y, đường nét cơ thể lờ mờ hiện ra, như một búp sen còn chưa nở. Bất chợt, cô gái nằm trên giường nghiêng đầu nhìn anh, giọng nói nhỏ nhẹ cất lên: "Anh Chương, mấy ngày nay anh có nhớ em không?"

Cửa sổ trong phòng ngủ vẫn mở, ánh nắng xuyên qua chiếu lên mặt bàn, rèm cửa màu trắng thỉnh thoảng bị gió thổi bay phấp phới.

Ánh mắt Chương Đình Quân dừng lại trên gương mặt cô, anh nhìn cô chăm chú rất lâu. Cho đến khi bàn tay đeo chiếc đồng hồ nam của cô kéo tay anh đặt lên phần bụng phẳng lì của mình. Sau đó cô thấp giọng nói: "Hai ngày nay em mơ thấy anh."

Ý của cô là gì, Chương Đình Quân đương nhiên hiểu rõ. Đây không chỉ là một giấc mơ đơn giản.

Tiếp đó, cô bò dậy quỳ ngồi trên giường, khuôn mặt ngây thơ vô tội nhìn anh, nói: "Em hơi muốn anh. Thật kỳ lạ, anh nói xem có phải em bị bệnh rồi không?"

Chương Đình Quân cảm thấy cô đang cố tình hành hạ anh. Anh chăm chú quan sát vẻ mặt của cô, trong đôi mắt ấy hiện lên chút bối rối và hoang mang, chứ không phải đang cố ý quyến rũ anh.

Mỗi hành động của cô đều nằm ngoài dự đoán của anh. Nếu không phải vì địa điểm không thích hợp, Chương Đình Quân nghĩ có lẽ anh sẽ nói một câu thế này: Anh muốn em quay mặt vào tường, vén váy của em lên, vì anh muốn đánh vào mông em.

Thực tế, anh cũng rất muốn làm vậy.

Khi câu nói này thoáng qua trong đầu, Chương Đình Quân bỗng thấy có chút quen thuộc. Sau đó, anh nhớ ra đây là lời thoại trong một bộ phim mà anh từng xem khi du học nước ngoài, một bộ phim có phong cách khá lạ và táo bạo.

Tuy nhiên lúc này, Chương Đình Quân cảm thấy anh cần một điếu thuốc để chuyển hướng sự chú ý. Nhưng đây lại không phải là nơi thích hợp để hút thuốc, nên anh đành phải kiềm chế và nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Điều này rất bình thường, Tư Khả à. Việc các cặp đôi có ham muốn với nhau là chuyện hết sức tự nhiên."

Đào Tư Khả cụp mắt, dường như bây giờ mới ý thức được hành động vừa rồi của mình. Cô khẽ mím môi, có chút ngượng ngùng nói: "Anh có thấy em hơi kỳ lạ không?"

"Không." Chương Đình Quân mỉm cười, lắc đầu nói, "Ngược lại, anh thấy em rất đáng yêu, Tư Khả. Chuyện này không có gì kỳ lạ cả."

Dường như lời của anh đã làm cô lay động. Anh lại hỏi: "Em có muốn thử một chút không, Tư Khả?"

Đào Tư Khả gật đầu, rồi ngẩng lên nhìn anh, cắn môi, giọng nhỏ nhẹ rụt rè: "Nhưng em vẫn hơi sợ."

Anh dịu dàng trấn an: "Nếu em sợ, anh sẽ dừng lại."

Lúc này, dưới lầu lại vang lên giọng của bà nội gọi cô xuống ăn sáng. Đào Tư Khả lớn tiếng đáp lại, sau đó cô quay đầu nhìn Chương Đình Quân, ra lệnh tiễn khách: "Bây giờ em cần thay đồ, anh Chương."

Chương Đình Quân cũng cảm thấy mình ở đây không thích hợp, anh cần ra ngoài hút một điếu thuốc. Anh đứng dậy khỏi giường, đặt tay lên nắm cửa, nghe thấy cô gái ở sau lưng tinh nghịch nói: "Nếu anh muốn ở lại xem em thay đồ, em cũng không ngại đâu."

Chương Đình Quân quay đầu nhìn cô, cười đầy ẩn ý nói: "Nếu bây giờ anh ở lại nhìn em cởi hết quần áo, chúng ta sẽ chẳng cần đợi đến tối nữa đâu, Tư Khả."

Nói đoạn, anh vặn nắm cửa, bước ra ngoài, tiện tay khép cửa lại giúp cô.

Đào Tư Khả đứng trước tấm gương sát sàn trong phòng ngủ, cởi hết quần áo trên người. Cô ngắm nhìn cơ thể trần trụi của mình. Kỳ thực dù cô hơi gầy, nhưng dáng người của cô cũng không đến nỗi tệ. Được rồi, cô thừa nhận... chỉ là ngực hơi nhỏ mà thôi.

Sau khi thay đồ xong, Đào Tư Khả chậm rãi xuống lầu, trong đầu đang suy nghĩ xem nên viện lý do gì để giải thích với bà nội rằng tối nay cô sẽ không về nhà.

Vì quá tập trung suy nghĩ, cô suýt trượt chân ở bậc cầu thang, may mà kịp bám lấy tay vịn nên không ngã xuống. Ở dưới lầu, Chương Đình Quân và ông nội Đào đang ngồi trong phòng khách đánh cờ. Nghe thấy tiếng động, cả hai cùng ngước mắt nhìn lên. Ông nội Đào quan tâm hỏi: "Có trật chân không đấy?"

Đào Tư Khả lắc đầu, trả lời: "Không ạ."

Cô bước vào phòng ăn, bà nội Đào từ trong bếp đi ra, nói: "Bà nấu một bát hoành thánh nhỏ, cháu ăn lót dạ một chút rồi lát nữa hãy ăn trưa."

Đào Tư Khả khẽ "vâng" một tiếng, kéo ghế ngồi xuống. Cô nhìn bà nội bước vào bếp rồi nói: "Bà ơi, hôm nay cháu phải về thành phố một chuyến."

Bà nội Đào quay đầu hỏi: "Buổi tối có quay lại không?"

"Không ạ." Đào Tư Khả cụp mắt, múc một viên hoành thánh cho vào miệng, vừa ăn vừa nói lúng búng: "Cháu hẹn Tiểu Địch tối nay đi xem phim rồi."

"Vậy à, cháu nhớ chú ý an toàn nhé." Bà nội Đào mở vòi nước, xả nước vào chiếc khăn lau đang cầm trong tay.

"Lát nữa bà đừng nấu cơm trưa cho cháu. Ăn xong bát hoành thánh này là cháu đi ngay." Cô nói.

Đào Tư Khả ăn xong bát hoành thánh lại chạy lên lầu lấy chiếc túi xách nhỏ của mình. Lúc cô xuống lầu, Chương Đình Quân đã không còn ở phòng khách nữa. Đào Tư Khả cũng không thấy thất vọng, cô đoán chắc anh đang ngồi trong xe, vừa hút thuốc vừa đợi mình.

Cảm giác này khiến cô thấy thật kỳ lạ khó tả. Bước ra khỏi cổng, cô nhìn thấy một chiếc Porsche màu đen đang đỗ dưới bức tường cách đó vài bước chân.

Chương Đình Quân ngồi trong xe, đang hút một điếu thuốc. Khi cô mở cửa ghế lái phụ, anh quay đầu, ánh mắt rơi vào khuôn mặt cô.

Cô chui vào trong, đầu gối quỳ trên ghế, hai tay vòng qua cổ anh. Cô cúi xuống hôn lên môi anh, có mùi thuốc lá nhè nhẹ. Chương Đình Quân dùng tay còn lại giữ gáy cô, kéo cô lại gần, khiến nụ hôn sâu hơn. Hai người hôn nhau khoảng một phút, Chương Đình Quân mới buông tay khỏi gáy cô.

Đào Tư Khả ngồi lại về ghế lái phụ, lấy son trong túi xách ra thoa trước gương chiếu hậu. Chương Đình Quân hạ cửa sổ xuống một chút, vừa hút thuốc vừa im lặng nhìn cô thoa son.

Đợi cô thoa xong son, anh cũng dập tắt điếu thuốc, từ từ lái xe ra ngoài.

Đào Tư Khả lấy điện thoại ra, nhìn anh nói: "Chỉ ở một ngày thôi, ngày mai em sẽ về."

"Anh hy vọng những ngày nghỉ tiếp theo, em đều có thể ở bên anh." Chương Đình Quân lái xe chậm rãi xuống dốc, nói.

Khi xe đi được nửa đường, điện thoại của Đào Tư Khả đổ chuông. Là Lâm Hải Thanh gọi đến. Đào Tư Khả mơ hồ có cảm giác cuộc gọi này có liên quan đến Chương Đình Quân, nhưng trong cuộc gọi, Lâm Hải Thanh chỉ nói buổi chiều sẽ đến đón cô ở nhà bà nội, đồng thời đưa cô đi ăn trưa.

Đào Tư Khả liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu cứng nhắc nói: "Mẹ không cần đến đón con, mẹ cứ gửi địa chỉ cho con, con sẽ bắt taxi đi tìm mẹ."

Cô cúp máy, quay sang nói với người đàn ông ngồi ở ghế lái: "Chiều nay em không thể ăn cơm với anh rồi, mẹ em đến tìm em. Em đoán có lẽ cô Từ đã gọi cho bà ấy, và nói với mẹ em rằng em là tình nhân mà anh bao nuôi."

Chương Đình Quân liếc nhìn cô, nói: "Nếu em cần, anh có thể đi cùng em. Anh không ngại gặp mẹ em, em biết mà."

Đào Tư Khả nhíu mày, nói với vẻ khó xử: "Đợi thêm chút đã, mẹ em còn chưa bao giờ dẫn bạn trai về cho em gặp, em cảm thấy không cần phải dẫn anh đi gặp bà ấy, anh không thể mất giá được."

Chương Đình Quân dở khóc dở cười về việc mất giá mà cô nói, nhưng anh không ép buộc: "Anh đưa em qua đó?"

"Được." Đào Tư Khả gật đầu.

Lâm Hải Thanh hẹn gặp ở một nhà hàng Âu trong trung tâm thành phố Dương Giang. Bà đặc biệt chọn một vị trí gần cửa sổ để có thể dễ dàng nhìn thấy người đưa con gái đến, liệu có phải là người đàn ông đã có gia đình mà Từ Huệ Phương đã nhắc đến hay không.

Thật ra Lâm Hải Thanh khá bất ngờ khi nhận được cuộc gọi từ Từ Huệ Phương. Vì công việc bận rộn, bà không thường xuyên giao tiếp với hàng xóm. Chỉ có quan hệ với Từ Huệ Phương là khá gần gũi, nhưng cũng không thể nói là thân thiết. Chẳng qua chỉ vì Từ Huệ Phương đã từng nói với bà về việc Đào Tư Khả yêu sớm.

Từ Huệ Phương ở đầu dây bên kia cứ lắp bắp, luyên thuyên vài chuyện trong suốt mười phút, cho đến khi Lâm Hải Thanh trực tiếp hỏi: "Huệ Phương, cô gọi cho tôi có chuyện gì, cứ nói thẳng đi."

Lúc này, Từ Huệ Phương mới lên tiếng: "Chuyện này thật ra cũng không nên là tôi nói với cô. Tư Khả biết rồi chắc lại cho rằng tôi lắm điều. Nhưng tôi nghĩ chúng ta cũng đã là hàng xóm nhiều năm, Tư Khả cũng là đứa trẻ tôi tận mắt chứng kiến trưởng thành, cũng coi như con gái của tôi. Tôi cũng chỉ lo nó nhất thời không hiểu chuyện bị người ta lừa dối..."

Sau khi Từ Huệ Phương nói xong, Lâm Hải Thanh cảm thấy lo lắng trong lòng. Bà không nghĩ ngợi nhiều mà lập tức gọi điện cho Đào Tư Khả. Bà phải hỏi cho rõ ràng, không thể để con gái mắc phải sai lầm.

Hai mươi phút sau, Lâm Hải Thanh nhìn qua tường kính, thấy Đào Tư Khả bước xuống từ một chiếc Porsche màu đen. Lâm Hải Thanh muốn thử nhìn kỹ mặt người đàn ông ngồi ở ghế lái, nhưng khoảng cách quá xa, thật khó để nhìn rõ. Bà thu lại tầm mắt, cầm cốc thủy tinh trên bàn lên uống một ngụm, chờ con gái đi vào.

Đào Tư Khả đẩy cửa kính bước vào, nhìn thấy Lâm Hải Thanh ngồi ở phía bên phải. Cô gọi một tiếng "Mẹ", rồi kéo ghế ngồi xuống, đặt điện thoại úp mặt xuống bàn ăn.

Nhân viên phục vụ tiến lại gần, hỏi hai người muốn gọi món gì.

Lâm Hải Thanh khéo léo chuyển ánh mắt từ chiếc đồng hồ nam trên cổ tay trái của Đào Tư Khả sang nơi khác. Bà mỉm cười nhận lấy thực đơn từ tay nhân viên phục vụ, đưa cho Đào Tư Khả và nhẹ nhàng nói: "Tư Khả, con muốn ăn gì thì gọi món đấy."

Thật ra Đào Tư Khả không cảm thấy đói, vì cô đã ăn một bát hoành thánh trước đó. Nhưng cô vẫn gọi vài món cho có lệ, một bát súp kem nấm, một đĩa sườn cừu áp chảo kiểu Pháp và một đĩa salad Caesar.

Lâm Hải Thanh nhìn thực đơn rồi hỏi: "Chỉ gọi những món này thôi à? Không gọi thêm sao?"

"Con không đói." Đào Tư Khả lắc đầu.

Lâm Hải Thanh lại gọi thêm hai món nữa, mì tôm hùm Boston và gà nướng chanh thơm, sau đó bà đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ: "Cho tôi mấy món này, cảm ơn."

Đào Tư Khả chống cằm, suy nghĩ xem lúc nào Lâm Hải Thanh sẽ hỏi về Chương Đình Quân, nhưng ngay giây tiếp theo, Lâm Hải Thanh đã lên tiếng: "Người đưa con đến lúc nãy là bạn trai con phải không?"

Đào Tư Khả gật đầu, Lâm Hải Thanh nói với giọng lấy lòng: "Sao không tiện thể đưa cậu ấy vào đây cho mẹ gặp một chút."

Đào Tư Khả nghịch khăn giấy trên bàn, thờ ơ đáp: "Mẹ cũng chưa giới thiệu bạn trai của mẹ với con mà."

Lâm Hải Thanh ngẩn người, bà uống một ngụm nước, miễn cưỡng cười nói: "Lần sau mẹ sẽ giới thiệu với con, mẹ nghĩ con không muốn gặp đâu."

Đào Tư Khả cảm thấy hơi bực bội, cô không muốn bỏ thời gian vào những chuyện này, thay vào đó, cô muốn dành thời gian ở bên Chương Đình Quân hơn. Cô nhíu mày, thẳng thắn hỏi: "Có phải cô Từ đã gọi điện cho mẹ, nói rằng con đang quen với một người đã có gia đình?"

Lâm Hải Thanh ngẩn người, rồi từ từ gật đầu, nhìn Đào Tư Khả hỏi: "Vậy nên Tư Khả, con nói cho mẹ biết, chuyện này là thật hay giả?"

"Mẹ nghĩ chuyện này là thật hay giả?" Đào Tư Khả nhìn thẳng vào Lâm Hải Thanh.

Lâm Hải Thanh mím môi, cố gắng giải thích: "Mẹ tin con, chỉ là đàn ông bây giờ..."

"Anh ấy chưa kết hôn, vẫn còn độc thân." Đào Tư Khả đột ngột nói.

Bữa trưa giữa Đào Tư Khả và Lâm Hải Thanh không mấy vui vẻ. Trong suốt bữa ăn, Lâm Hải Thanh cố gắng dò hỏi xem cô đã phát sinh quan hệ với Chương Đình Quân hay chưa, lại hỏi về chiếc đồng hồ trên tay cô, hết gián tiếp lại thẳng thắn nhắc nhở cô rằng những người như Chương Đình Quân chẳng qua chỉ chơi đùa với những cô gái trẻ, chứ không có chuyện thật lòng được.

Những lời này khiến Đào Tư Khả cảm thấy không còn hứng thú với đồ ăn trước mặt.

Chương Đình Quân nhận được cuộc gọi từ Đào Tư Khả, tâm trạng của cô gái ở đầu bên kia có vẻ không tốt lắm. Khi Chương Đình Quân lái xe đến đón cô, Đào Tư Khả vừa lên xe đã nói với anh: "Anh có muốn em không?"

Chương Đình Quân nhìn cô, khẽ gật đầu, nói: "Anh tưởng rằng em biết rất rõ điều này, Tư Khả."

Cô nói một cách trẻ con: "Chúng ta sẽ làm tình khi quay về."

Chương Đình Quân bất đắc dĩ cười, xoa xoa tay cô, nói: "Em với mẹ em nói chuyện không vui à?"

"Thật tồi tệ." Đào Tư Khả nặng nề dựa vào lưng ghế, ngơ ngác nhìn chiếc xe phía trước, "Bà ấy không ưng ý chúng ta, bà ấy cho rằng anh chỉ đang trêu đùa em, đợi lên giường với em rồi, hết cảm giác mới mẻ là anh sẽ vứt em đi như vứt rác."

"Em cũng nghĩ vậy à?" Anh hỏi.

Cô lắc đầu, tránh ánh mắt của anh, giọng điệu chột dạ: "Không có."

Chương Đình Quân nhìn chằm chằm vào cô, hơi cau mày, nói: "Nói dối không giải quyết được vấn đề, Tư Khả. Anh nghĩ em thông minh như vậy, không nên không hiểu đạo lý này."

Đào Tư Khả im lặng một lúc, ngẩng đầu nhìn anh nói: "Em chỉ nghĩ linh tinh lúc buồn chán thôi, nhưng điều đó không có nghĩa là trong lòng em cũng cho rằng như thế."

"Ít nhất vẫn có một chút, phải không?" Anh hỏi ngược lại.
Bình Luận (0)
Comment