Nỗi Nhớ Trong Mưa - Khôi Tiểu Thường

Chương 56

Đào Tư Khả đột nhiên trở nên giận dữ, cô mím chặt môi, gọi thẳng tên anh: "Em không muốn cãi nhau với anh, Chương Đình Quân."

Chương Đình Quân mỉm cười, giơ tay làm động tác xoa dịu, nói: "Tư Khả, anh không có ý muốn cãi nhau với em. Anh chỉ nghĩ rằng chúng ta cần nghiêm túc nói chuyện."

Đào Tư Khả quay mặt đi, hơi cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm ra cửa sổ, giọng điệu lạnh lùng: "Bây giờ em không muốn nói chuyện."

Chương Đình Quân nhìn thoáng qua khuôn mặt nghiêng của cô, anh không ép buộc cô, hiểu rằng cô đang tức giận, lúc này không phải thời điểm thích hợp để nói chuyện. Anh lặng lẽ lái xe quay về.

Nửa tiếng sau, xe dừng lại ở bãi đỗ xe ngầm. Người ngồi bên ghế lái phụ không nói một lời, mở cửa xe bước xuống. Chương Đình Quân cũng không cảm thấy khó chịu, ngược lại, dáng vẻ hờn dỗi của cô khiến anh cảm thấy có chút thú vị.

Đào Tư Khả đá đôi dép khỏi chân, cuộn mình trên ghế sofa, tay cầm điện thoại chơi game. Chương Đình Quân đặt chìa khóa lên tủ giày, đi dép vào rồi bước về phía cô. Anh ngồi xuống cạnh chân cô, dừng mắt trên khuôn mặt cô, hỏi: "Vẫn còn giận à, Tư Khả?"

Đào Tư Khả làm ngơ, vẫn dán chặt mắt vào màn hình điện thoại.

Chương Đình Quân vươn tay lấy điện thoại khỏi tay cô. Đào Tư Khả "Ơ" một tiếng, bật người dậy định giành lại. Nhưng anh đã đặt điện thoại lên bàn trà, nhìn cô với ánh mắt bình tĩnh, giọng nói dịu dàng: "Chúng ta nói chuyện đi, Tư Khả."

Đào Tư Khả ngước mắt nhìn thẳng vào anh, khiêu khích hỏi: "Nói chuyện gì, chia tay sao?"

"Chuyện tại sao em muốn làm tình với anh?" Anh đáp, "Đó không chỉ đơn giản là vì em muốn anh, đúng không?"

Đào Tư Khả chột dạ, né ánh mắt đi nơi khác. Rồi cô nghe anh chậm rãi nói: "Không thể phủ nhận là có yếu tố này, nhưng mặt khác, em muốn thử xem sau khi làm chuyện đó, thái độ của anh với em có thay đổi không, hoặc là anh có bỏ rơi em hay không?"

Đào Tư Khả không phản bác, cô mím môi, khẽ nói: "Anh đoán đúng rồi. Em biết suy nghĩ đó của em hơi ngu ngốc."

"Đúng là hơi ngu ngốc." Anh nói thẳng thắn.

Đào Tư Khả tức giận nhìn anh, Chương Đình Quân khẽ cười, nói: "Em có suy nghĩ như vậy, suy cho cùng vẫn là vấn đề ở anh. Dù sao anh lớn hơn em mười tuổi, điều này có nghĩa là về trải nghiệm và tình cảm, giữa chúng ta không hề cân bằng."

Đào Tư Khả cắn môi, vẻ khó chịu hiện rõ trên gương mặt. Cô cau mày, nghịch ngón tay mình, rồi nói: "Thật ra em cũng muốn mình thoải mái hơn, hoặc nói đúng hơn là vô tâm một chút. Như cách anh từng đối xử với những người phụ nữ trước đây của anh, chơi xong rồi thôi. Nhưng có những lúc em vẫn nghĩ ngợi lung tung. Anh đối xử với em quá tốt, và anh quá giỏi trong việc làm điều đó."

Nghe vậy, Chương Đình Quân cười đùa: "Vậy anh nên cảm thấy may mắn, vì em không định chơi đùa với anh. Tư Khả, em biết đấy, anh không thể để một cô gái nhỏ tuổi hơn "chơi" mình được, điều đó không tốt cho danh tiếng của anh."

Đào Tư Khả ngả người nằm dài trên ghế sofa, không kiêng dè mà gác chân lên đầu gối anh. Cô hỏi ngược lại: "Anh nghĩ em có thể "chơi" được anh sao?"

"Nếu em muốn, thì em có thể." Chương Đình Quân nhẹ nhàng xoa ngón chân cô, chậm rãi đáp.

Đào Tư Khả đắc ý nói: "Vậy anh phải đối xử với em tốt hơn đấy."

"Anh nghĩ mình đã rất tốt với em rồi." Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cô, nói tiếp: "Dù sao thì em muốn anh, anh sẽ để em muốn."

Đào Tư Khả chớp chớp mắt, hỏi: "Vậy tối nay chúng ta còn làm nữa không?"

"Đương nhiên rồi." Anh cười, lại bổ sung thêm: "Nhưng để tránh đêm dài lắm mộng, anh nghĩ chúng ta nên làm ngay bây giờ."

Đào Tư Khả quấn một lọn tóc trên vai quanh ngón tay, ngước mặt ngây thơ hỏi: "Có đau không?"

"Có thể chịu được." Giọng anh thoáng chút do dự.

Đào Tư Khả để điện thoại trên bàn trà, lúc này điện thoại rung lên. Cô dùng chân đá nhẹ vào tay anh, ra vẻ sai khiến: "Làm ơn lấy giúp em điện thoại."

Chương Đình Quân cười khẽ, chiều theo ý cô, vươn tay lấy điện thoại từ bàn trà đưa cho cô. Đào Tư Khả bật màn hình, thấy tin nhắn của Thẩm Tiểu Địch hẹn cô đi xem phim cùng.

Đào Tư Khả ngước mắt nhìn Chương Đình Quân, nói: "Tiểu Địch rủ em đi xem phim."

"Lúc nào?" Anh rõ ràng đã nhíu mày.

"Hôm nay."

Chương Đình Quân đứng dậy khỏi ghế sofa, liếc nhìn cô rồi từ từ nói: "Em biết phải làm thế nào mà, Tư Khả."

"Em nên đồng ý với cô ấy à?" Cô nhìn theo bóng lưng anh, cố tình nói, "Dù sao em cũng đã nói với bà là đi xem phim với Tiểu Địch, em không thể nói dối được."

"Anh không ngại em nói dối một lần vì anh." Anh đáp.

"Lúc nãy anh còn nói là nói dối không giải quyết được vấn đề." Lần này đến lượt Đào Tư Khả trêu chọc anh, "Nguyên tắc của anh không mạnh mẽ lắm nhỉ, anh Chương."

"Anh thừa nhận."

Đào Tư Khả lại nói: "Nếu em kiên quyết ra ngoài thì anh sẽ làm gì?"

"Vậy anh sẽ đánh mông em." Anh lấy một chai rượu vang trong tủ rượu, nhìn cô nói, "Hôm nay em quyến rũ anh trong phòng em, anh đã muốn làm vậy rồi."

"Em không có quyến rũ anh." Đào Tư Khả phản bác, mặt đỏ bừng, lẩm bẩm, "Anh là tên biến thái."

"Đó là sở thích." Anh lắc đầu, sửa lại cách dùng từ của cô, "Có lẽ tối nay chúng ta có thể thử một chút."

Đào Tư Khả bịt tai lại, tức giận nói: "Em không nghe thấy, em điếc rồi."

Chương Đình Quân cười cười, mở chai rượu vang, nhìn về phía người trên sofa, hỏi: "Em thích món Tây Ban Nha không?"

"Cũng được." Cô cầm điện thoại trả lời tin nhắn cho Thẩm Tiểu Địch.

Đào Tư Khả trả lời xong tin nhắn, ném điện thoại lên sofa, ngồi trên ghế cao, tay chống cằm, nhìn Chương Đình Quân nấu ăn với vẻ thích thú. Chương Đình Quân mở ngăn đá, lấy ra hai nguyên liệu trông giống thịt bò, anh đặt chúng vào bồn rửa để rã đông. Đào Tư Khả lấy tay chạm vào một miếng, tò mò hỏi: "Đây là thịt bò sao?"

"Chính xác là thịt má bò." Chương Đình Quân trả lời.

Đào Tư Khả không mấy quan tâm, chỉ "Ồ" một tiếng rồi chỉ vào đĩa trắng chứa con vẹm vỏ xanh, hỏi tiếp: "Vậy món này làm như thế nào?"

"Rượu vang hầm vẹm vỏ xanh." Anh giải thích.

Đào Tư Khả nghịch chiếc đồng hồ đeo tay của Chương Đình Quân, dây đeo đã hơi cũ, rõ ràng không phải là món đồ mới mua, cô hỏi: "Chiếc đồng hồ này đã mua từ lâu rồi phải không?"

Chương Đình Quân quay đầu liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ trên tay cô, anh hơi nhíu mày như đang cố nhớ lại, rồi nói: "Anh mua nó hồi ở nước ngoài."

Nửa tiếng sau, Chương Đình Quân đã làm xong bữa tối, gồm món vẹm vỏ xanh hầm rượu vang và thịt má bò hầm rượu vang. Anh cũng làm thêm một phần salad Caesar, món mà Đào Tư Khả đã yêu cầu.

Chương Đình Quân lấy hai chiếc ly chân cao và một chai rượu vang. Đào Tư Khả dùng nĩa gắp một muỗng salad đưa lên miệng, cô đánh giá: "Hương vị khá giống với nhà hàng Âu mà chiều nay mẹ con em đi ăn."

Chương Đình Quân rót cho cô một phần ba ly rượu vang, còn tự mình rót nửa ly. Anh kéo ghế ra, vừa định ngồi xuống thì Đào Tư Khả đã giơ tay lấy ly rượu của anh. Cô nhướng mày, nói: "Đừng hòng qua mặt em."

Chương Đình Quân không ngăn cản, chỉ cười cười, nhẹ nhàng khuyên cô: "Đừng uống say, anh không muốn phải phục vụ một người say rượu đâu."

Đào Tư Khả khẽ nhấp một ngụm, cảm nhận vị rượu mượt mà, cô đặt ly xuống, hiểu ý nói: "Anh chỉ không muốn lên giường với một người say rượu thôi."

Chương Đình Quân mỉm cười, lấy đĩa của cô, cắt thịt má bò thành những miếng vuông đều đặn rồi đưa lại cho cô. Đào Tư Khả nhận lấy đĩa, nói: "Cảm ơn anh."

Miếng thịt má bò trong đĩa Chương Đình Quân chỉ được nấu chín khoảng ba phần, vẫn còn lẫn chút máu. Khi bữa tối gần kết thúc, Đào Tư Khả bỗng nhớ ra một việc, nói: "Chi phí cho dịch vụ giúp việc là bao nhiêu vậy, em sẽ chuyển tiền cho anh."

Chương Đình Quân lấy hai tờ khăn giấy lau miệng, ngước mắt nhìn cô nói: "Giữa chúng ta không cần phân biệt rõ ràng như thế, Tư Khả."

"Ồ, em quên mất, anh là một người tình rộng rãi mà." Đào Tư Khả trêu chọc anh.

Sau bữa tối, Chương Đình Quân dọn dẹp xong chén đĩa, ngồi trong phòng khách xem phim cùng Đào Tư Khả. Giữa chừng, Chương Đình Quân nhận được một cuộc gọi, có lẽ là từ cấp dưới trong công ty, biểu cảm trên khuôn mặt anh có vẻ nghiêm túc.

Đào Tư Khả đặc biệt giảm âm lượng tivi xuống, khi anh nói chuyện điện thoại với cấp dưới, cảm giác khác hẳn lúc ở bên cạnh cô. Cô cảm thấy như có một khoảng cách nào đó khó mà lại gần được.

Chương Đình Quân cúp điện thoại, quay người thấy Đào Tư Khả đang nhìn anh ngẩn ngơ. Anh bước lại gần, nhướng mày hỏi: "Sao lại nhìn anh như thế?"

Đào Tư Khả hoàn hồn, nói: "Anh có phải là một ông chủ dễ gần không?"

"Vì sao lại hỏi vậy?" Anh suy nghĩ một lúc rồi cười nói, "Câu hỏi này có lẽ em phải đi hỏi Lý Phương."

Đào Tư Khả "Ồ" một tiếng, nói: "Hôm khác em sẽ hỏi anh ấy trên WeChat."

Chương Đình Quân ngồi xuống sofa, anh chạm tay vào tay cô, hỏi: "Em kết bạn WeChat với cậu ấy khi nào vậy?"

"Hôm anh ấy đưa em về nhà ông nội." Đào Tư Khả bổ sung, "Cũng chính là ngày anh đi công tác."

"Là vì hai người cùng chia sẻ bữa sáng à?" Anh bật cười.

"Anh biết hả?" Đào Tư Khả có chút ngạc nhiên, cô ngồi vắt chéo chân trên đùi anh, hỏi tiếp, "Là Lý Phương nói cho anh biết sao?"

"Dạ dày em không tốt, làm sao ăn hết một tô cháo hải sản lớn như thế?" Anh nhắc nhở cô, rồi lại dùng ngón tay chạm nhẹ vào môi cô, "Vì sao buổi tối mà em cũng phải tô son vậy, Tư Khả?"

"Quyến rũ anh đó." Cô dùng hai tay ôm lấy mặt anh, nhìn anh rồi hôn lên môi anh, "Vì chuyện tiếp theo chúng ta sẽ làm."

Chương Đình Quân cầm điều khiển từ xa tắt tivi trong phút chốc, phòng khách chìm vào bóng tối. Đào Tư Khả nghe thấy anh nói: "Sofa không thích hợp, Tư Khả."
Bình Luận (0)
Comment