Một căn phòng ngủ u ám, trên chiếc ghế sofa đơn đặt ở cuối giường có một chiếc quần lót của cô gái và một chiếc quần âu màu xám của người đàn ông. Chiếc quần lót màu vàng nhạt bằng vải cotton, cạp quần được trang trí bằng một chiếc nơ nhỏ ngây thơ. Cách hai ngón tay là chiếc quần âu màu xám, giờ đã không còn ngay ngắn, một ống quần rơi xuống sàn nhà.
Chương Đình Quân tựa người vào đầu giường, châm một điếu thuốc, nhìn cô gái nằm trên giường. Trên người cô là một chiếc váy ngủ trắng bằng vải lanh, cô cúi đầu, mái tóc dài xõa xuống che đi khuôn mặt. Chương Đình Quân nhìn cô dùng ngón tay chạm vào vết máu trên ga trải giường. Trên tấm ga màu xám, vết máu ấy thật ra không quá nổi bật, là màu nâu sẫm, trông giống như vệt socola do trẻ con lỡ làm đổ khi ăn vụng đồ ngọt trên giường.
Đào Tư Khả đưa ngón tay lên gần mũi để ngửi, sau đó cau mày. Đằng sau vang lên tiếng cười chế giễu của người đàn ông. Đào Tư Khả thẹn quá hóa giận, trèo lên đùi anh, với tay giật lấy điếu thuốc trên tay anh.
Cô thuần thục rít một hơi sâu, chống một tay ra sau giường, khẽ nheo mắt, tinh nghịch phả làn khói vào mặt anh. Chương Đình Quân nhìn cô với vẻ dung túng, giơ tay phẩy khói trước mặt.
Đào Tư Khả hút thêm hai hơi rồi mất hứng, trả điếu thuốc lại cho anh. Anh chạm tay vào cổ tay cô, dịu dàng nói: "Tư Khả, mặc đồ lót vào đi, nếu em không muốn làm thêm một lần nữa."
Mặt Đào Tư Khả đỏ bừng. Cô nhớ lại những gì vừa diễn ra trên chiếc giường này, cách anh cuồng nhiệt và mãnh liệt chiếm lấy cô, từng cái chạm của đầu ngón tay anh trên làn da cô vẫn còn rõ rệt, như thể chưa hề phai nhạt.
Cô nhảy xuống giường, cầm lấy chiếc quần lót màu vàng nhạt đặt trên ghế sofa. Quay lưng về phía Chương Đình Quân, cô gái nhỏ cúi người xuống, hai tay nắm lấy mép quần lót kéo lên gọn gàng. Sau đó, tà váy ngủ buông xuống, che đi chiếc quần lót màu vàng nhạt ấy.
Chương Đình Quân dập tắt điếu thuốc. Đào Tư Khả quay lại giường, cố tình trèo qua đùi anh. Tà váy vải lanh mềm mại, nhẹ nhàng lướt qua mặt anh theo từng động tác của cô.
Chương Đình Quân bật cười bất lực trước hành động trẻ con của cô. Đào Tư Khả nằm ngửa trên đùi anh, giơ tay lên, nhàm chán nghịch chiếc đồng hồ đeo tay, rồi buột miệng hỏi: "Anh đã từng tặng đồng hồ nam cho người phụ nữ nào chưa?"
"Chưa từng." Anh cúi đầu, vén những sợi tóc lòa xòa che mất đôi mắt cô, nói, "Họ không thích thứ này."
Đào Tư Khả hờ hững ừm một tiếng, khép hờ đôi mắt, ngáp dài một cái, nhỏ giọng trách móc: "Anh nói dối, anh Chương. Anh bảo rằng đó là cơn đau có thể chịu đựng được, nhưng thật ra không phải vậy."
Đào Tư Khả nói xong câu đó liền chìm vào giấc ngủ. Cô quả thật đã thấm mệt, mùi hương từ cơ thể anh khiến cô dễ dàng thiếp đi.
Đào Tư Khả không ngờ rằng, sau lần đầu tiên đó, hai ngày tiếp theo cô gần như chỉ ở trên giường. Khi Thẩm Tiểu Địch gọi điện đến, Đào Tư Khả đang nằm sấp trên giường, chiếc váy ngủ trên người nhăn nhúm, Chương Đình Quân đặt tay trên eo cô, cách một lớp vải mỏng.
Thực tế, Đào Tư Khả không hề phản cảm khi làm chuyện đó với anh. Ngược lại, cô rất thích cảm giác da thịt cả hai kề sát nhau. Trong phòng ngủ, mồ hôi ướt đẫm trên da họ, cô gần như mê mẩn mùi mồ hôi trên người anh, đến mức khó rời bỏ. Những âm thanh anh tạo ra, giống như tiếng sóng vỗ mạnh vào đá ngầm, dữ dội, tan vỡ.
Chiếc điện thoại nằm trong chăn vẫn đang rung liên hồi, cho đến khi ngừng hẳn. Chương Đình Quân xoay mặt cô lại, hôn nhẹ lên môi cô như một cách trấn an, sau đó mới rời khỏi giường.
Đào Tư Khả cầm lấy điện thoại, vừa nhắn tin trả lời Thẩm Tiểu Địch vừa lẩm bẩm: "Tiểu Địch chắc sắp tuyệt giao với em mất rồi. Tối nay em nhất định phải ra ngoài xem phim với cô ấy."
Chương Đình Quân lấy chiếc quần âu trên ghế sofa mặc vào. Anh cúi đầu, cẩn thận thắt dây lưng, liếc nhìn Đào Tư Khả đang nằm trên giường rồi nói: "Lát nữa anh đưa em đi."
Đào Tư Khả cũng bò dậy khỏi giường, bước chân trần xuống sàn, đi vào phòng tắm để tắm rửa và sửa soạn trước khi gặp Thẩm Tiểu Địch.
Trong lúc cô tắm, Chương Đình Quân đã ăn mặc chỉnh tề, ngồi trên sofa nghịch điện thoại giết thời gian. Nửa tiếng sau, Đào Tư Khả bước ra, cầm trên tay hai thỏi son, vẻ mặt nghiêm túc hỏi anh cái nào đẹp hơn? Chương Đình Quân nhìn hai thỏi son, hoàn toàn không nhận ra được sự khác biệt. Anh bật cười, thành thật trả lời: "Tư Khả, anh thật sự không phân biệt được hai thỏi này khác nhau ở đâu."
Đào Tư Khả nhún vai, nói: "Thôi được, em hỏi nhầm người rồi."
Đến khi cô bước ra khỏi phòng ngủ, đã là một tiếng sau.
Đào Tư Khả ngồi trên ghế lái phụ, liếc nhìn Chương Đình Quân, hỏi: "Anh định làm gì sau khi đưa em đi?"
"Thu Phảng vừa gọi điện bảo anh qua chỗ cậu ấy một chuyến." Chương Đình Quân đặt một tay lên vô lăng, lái xe rời khỏi hầm đỗ xe.
Đào Tư Khả ồ một tiếng, không nói gì thêm, cúi đầu nghịch điện thoại.
Cô hẹn gặp Thẩm Tiểu Địch ở trung tâm thương mại. Trước khi xuống xe, Đào Tư Khả nghiêng người hôn nhẹ lên má Chương Đình Quân, cười nói: "Đừng uống say nhé, em cũng không muốn phải chăm sóc một gã say rượu đâu."
Chương Đình Quân mỉm cười, đáp: "Xong việc thì gọi cho anh."
Đào Tư Khả gật đầu, đẩy cửa xe bước xuống.
Vừa nhìn thấy Đào Tư Khả, Thẩm Tiểu Địch lập tức chăm chú quan sát cô không rời, ánh mắt như muốn soi thấu. Bị nhìn đến mức không thoải mái, Đào Tư Khả nhăn mặt hỏi: "Cậu nhìn gì mà dữ vậy?"
"Mình đang xem liệu có phải cậu yêu rồi hay không, nếu không thì sao hẹn cậu hai ngày nay mà hôm nay mới chịu đi." Thẩm Tiểu Địch lộ vẻ trách móc: "Cậu đúng là trọng sắc khinh bạn."
Đào Tư Khả ngập ngừng một lúc, chột dạ đáp: "Mình bận thật mà."
Đào Tư Khả không rõ tại sao mình lại không nói cho Tiểu Địch biết về chuyện hẹn hò với Chương Đình Quân, nhưng hiện tại cô cũng chẳng muốn tìm hiểu lý do đó. Cô lắc đầu, xua tan ý nghĩ trong đầu.
Thẩm Tiểu Địch cũng không thực sự giận cô. Ánh mắt cô ấy rơi xuống chiếc đồng hồ trên tay Đào Tư Khả, tò mò hỏi: "Đây là đồng hồ của ai thế? Trông giống đồng hồ nam, lại còn là Vacheron Constantin, cậu trúng số à? Đừng quên chị em nhé, nhớ để mình ôm chân phát tài với!"
"Đồng hồ của bố mình đấy, mình thấy thú vị nên mượn đeo chơi thôi."
Thẩm Tiểu Địch nhìn cô, bất lực nói: "Được rồi, mình cũng không hiểu nổi gu của cậu."
Đào Tư Khả nhanh chóng chuyển chủ đề: "Cậu đã mua vé xem phim chưa?"
"Mua rồi." Thẩm Tiểu Địch lại khoác tay lên vai Đào Tư Khả, nói: "Bữa tối hôm nay cậu phải mời đấy, ai bảo cậu bỏ rơi tớ hai ngày nay."
Đào Tư Khả tất nhiên không từ chối, cười hỏi Thẩm Tiểu Địch muốn ăn ở đâu. Thẩm Tiểu Địch chọn ngay một nhà hàng đắt đỏ nhất, trông có vẻ như cô ấy rất giận vì Đào Tư Khả đã cho cô ấy leo cây hai ngày. Nhưng khi hai người đang ăn tối, có một người đàn ông tiến đến làm quen với Đào Tư Khả, còn để lại một tấm danh thiếp.
Khi người đàn ông đó đi khỏi, Thẩm Tiểu Địch cầm tấm danh thiếp lên, thì thầm: "Giám đốc một công ty truyền thông, tên là Trần Tiêu, nhìn cũng ổn đấy, dù sao cậu cũng còn độc thân, suy nghĩ thử đi."
Đào Tư Khả lắc đầu: "Không suy nghĩ." Dù vậy, cô vẫn bỏ tấm danh thiếp vào trong túi xách.
Thẩm Tiểu Địch bóc một con tôm, ngạc nhiên hỏi: "Không suy nghĩ thì sao lại cất danh thiếp vào vậy?"
"Tỏ chút tôn trọng thôi mà." Cô nói qua loa đại khái.
Sau khi xem phim xong đã là 9 giờ tối. Đào Tư Khả không gọi điện cho Chương Đình Quân mà bắt một chiếc taxi đến tìm anh.
Lương Thu Phảng hẹn Chương Đình Quân ra ngoài cũng không có chuyện gì quan trọng, chẳng qua là hiện tại Chương Đình Quân cầm trong tay một bộ phim tưởng nhớ. Lương Thu Phảng có một nữ diễn viên trong công ty giải trí của mình, muốn lợi dụng mối quan hệ với Chương Đình Quân để đưa nữ diễn viên này vào bộ phim.
Chương Đình Quân nâng ly rượu, uống một ngụm rồi hờ hững nói: "Chắc không phải lại là bạn gái mới của cậu đấy chứ."
Lương Thu Phảng ngậm điếu thuốc, cười lấy lòng:
"Anh không hiểu tâm tư của em sao? Cho em một câu trả lời, được hay không được?"
Bộ phim tưởng nhớ lần này, tiêu chí đầu tiên trong việc chọn diễn viên là xem xét hướng chính trị của họ có đúng không. Chương Đình Quân nhớ bạn gái hiện tại của Lương Thu Phảng là người Hồng Kông, anh cau mày hỏi: "Về mặt chính trị không vấn đề gì chứ?"
"Chắc chắn rồi, em rất chính thống mà. Trong việc chọn bạn gái, điều kiện đầu tiên phải là chính trị đúng đắn, mặc kệ có xinh đẹp hay không." Lương Thu Phảng nói, "Nếu em tìm phải người có ý đồ sai trái, bố em là người đầu tiên không tha cho em. Vả lại với bối cảnh gia đình chúng ta, em cũng không thể làm bậy trong chuyện này."
Chương Đình Quân gật đầu, nói: "Để anh về xem lại kịch bản, nếu có vai phù hợp sẽ báo lại cho cậu."
"Cảm ơn nhé." Lương Thu Phảng nâng ly, chạm nhẹ vào ly của Chương Đình Quân đặt trên bàn trà, uống cạn chỗ rượu trong ly. Anh ấy lại tò mò hỏi: "Em Đào đâu, sao không đến?"
"Cô ấy đi xem phim với bạn rồi." Chương Đình Quân đáp.