Nỗi Nhớ Trong Mưa - Khôi Tiểu Thường

Chương 58

Trước đó, Chương Đình Quân đã gửi tin nhắn cho Đào Tư Khả, hỏi cô có cần anh đến đón không. Nửa tiếng trôi qua, cô vẫn chưa trả lời, có lẽ cô mải chơi vui quên trời đất rồi. Chương Đình Quân lấy điện thoại ra, mở danh bạ chuẩn bị gọi cho cô.

Điện thoại còn chưa kết nối, bên cạnh đã thoang thoảng mùi nước hoa nồng nặc. Chương Đình Quân nhíu mày, chưa kịp phản ứng thì cửa phòng đã bị đẩy ra. Lương Thu Phảng nhìn thấy Đào Tư Khả trước, lên tiếng chào kiểu bông đùa: "Ơ kìa, hôm nay là ngày gì thế này, em Đào cũng đến cơ à?"

Ánh mắt của Đào Tư Khả dừng lại trên cô gái đứng cạnh Chương Đình Quân, trông có vẻ bằng tuổi cô. Cô giả vờ ngoan ngoãn gọi một tiếng "anh Tiểu Thu", do mối quan hệ với Chương Đình Quân, cô và Lương Thu Phảng cũng dần thân thiện hơn. Đào Tư Khả bước đến trước mặt cô gái đó, cô vẫn chưa nói gì.

Lương Thu Phảng đã nhanh miệng lên tiếng trước, anh nháy mắt với cô gái kia, cười nói: "Có chút tinh ý nào không vậy, mau nhường chỗ đi. Vị này là tiểu tổ tông của anh Chương đấy, cô đừng làm người ta phật lòng. Nếu không, không những không được gì mà còn mất cả chì lẫn chài, lỗ vốn hết bây giờ!"

Nghe vậy, cô gái kia có chút bối rối ngượng ngùng. Dù không nỡ, song cô ta vẫn chậm rãi nhấc người khỏi ghế sofa rời đi. Đào Tư Khả ngồi xuống chỗ vừa được nhường, cô cầm lấy ly rượu trên bàn trà trước mặt Chương Đình Quân, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Chương Đình Quân xoa tay cô, dịu dàng nói: "Sao em không gọi điện để anh đến đón?"

"Nếu vừa rồi em không đến, có phải anh sẽ để cô ta đút nho cho anh ăn không?" Đào Tư Khả nhìn anh chằm chằm, giọng điệu có chút hờn dỗi vô cớ.

Chương Đình Quân cười bất lực, đáp: "Tư Khả, anh không thích ăn nho, em biết mà."

Đào Tư Khả bĩu môi, nói: "Anh đi chưa? Mai em còn phải về trường nữa."

Chương Đình Quân cất điện thoại, cầm lấy áo khoác trên sofa, nắm tay Đào Tư Khả rời khỏi phòng riêng.

Xe chạy trên con đường lớn rực rỡ ánh đèn, màn sương mỏng bắt đầu bao phủ khắp các con phố.

Đào Tư Khả ngồi trên ghế lái phụ, cô hạ cửa kính xuống, làn gió đêm lùa vào, làm rối tung mái tóc của cô. Chương Đình Quân nghiêng đầu nhìn cô, cười hỏi: "Em với bạn chơi vui không? Cô ấy có định tuyệt giao với em không?"

Đào Tư Khả lắc đầu, giải thích: "Không có, em đã mời cô ấy đi ăn rồi."

"Hết bao nhiêu tiền? Có cần anh thanh toán giúp không?" Chương Đình Quân hỏi.

Đào Tư Khả thu ánh mắt lại, nhìn anh, đáp: "Không cần, em không thiếu tiền."

Một tiếng sau, hai người trở về nhà của Chương Đình Quân. Khi Đào Tư Khả lấy điện thoại và thỏi son từ trong túi ra, cô vô tình làm rơi một tấm danh thiếp mà không để ý.

Đợi cô ra khỏi phòng tắm, Chương Đình Quân đang ngả người trên sofa, tay cầm điếu thuốc, tay kia cầm tấm danh thiếp mỏng, thong thả đọc: "Trần Tiêu, giám đốc công ty truyền thông Tinh Thần?"

Đào Tư Khả quỳ gối lên sofa, ghé sát lại gần anh, hỏi: "Anh nhìn thấy rồi à?"

"Em mang về chẳng phải là để anh nhìn thấy sao?" Chương Đình Quân nhả một làn khói thuốc, cười như thể đã nhìn thấu cô, nói: "Nói xem, chuyện là thế nào?"

Tai Đào Tư Khả đỏ ửng, cô cụp mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Còn có thể là chuyện gì? Em với Tiểu Địch đi ăn lẩu, người ta đến đưa cho em một tấm danh thiếp thôi."

Chương Đình Quân ôm cô vào lòng, dụi tắt điếu thuốc vào gạt tàn, sau đó cầm lấy điện thoại trên bàn trà, nghiêm túc nói: "Anh phải gọi cho vị giám đốc Trần này, bảo anh ta đừng có ý đồ với bạn gái nhỏ của anh."

Anh làm bộ chuẩn bị bấm số, Đào Tư Khả vội giật lấy tấm danh thiếp trong tay anh, vò nát rồi ném vào thùng rác, bực bội nói: "Em với anh ta có gì đâu, chẳng qua chỉ là người lạ thôi mà."

Chương Đình Quân tựa người lên sofa, chậm rãi đáp:

"Không có gì sao em còn nhận danh thiếp của người ta?"

Đào Tư Khả biết anh đã nhìn thấu ý đồ nhỏ nhặt của mình, cô thẹn quá hóa giận, lớn tiếng: "Chương Đình Quân, anh có thấy phiền không hả?"

Chương Đình Quân lại cười trêu cô:

"Tư Khả, em không được đội nón xanh cho anh đâu, anh không thích màu xanh."

"Nếu em đội nón xanh cho anh thì sao?" Cô cố ý thăm dò.

Ánh mắt anh hạ xuống đôi chân của cô, giả vờ nghiêm mặt, dọa dẫm: "Đánh gãy chân em."

"Thế còn anh?" Đào Tư Khả vòng tay ôm lấy cổ anh, nhìn thẳng vào mắt anh, mím môi hỏi: "Anh có lén ăn vụng không?"

"Không tin anh đến vậy sao?" Anh nhướng mày, hỏi.

Ánh mắt Đào Tư Khả thoáng chút mơ màng, cô nói: "Cũng không hẳn... chỉ là, anh quá thu hút, em lo lắng cũng là điều bình thường mà?"

"Coi như em đang khen anh đi." Chương Đình Quân ngước mắt nhìn cô, cười nói: "Nhớ cái đêm em đồng ý ở bên anh, anh đã nói gì không?"

Đào Tư Khả im lặng, không lên tiếng. Chương Đình Quân dịu dàng tiếp lời: "Tư Khả, anh từng nói với em, hãy cho anh chút niềm tin. Anh không phải là người tệ bạc."

Đào Tư Khả áp mặt vào lồng ngực anh, hít một hơi thật sâu, cảm giác bực bội làm cô nhíu mày lại. Cô nói nhỏ: "Anh có thấy em phiền không? Ngay từ đầu anh đã đối xử với em quá tốt. Đến mức sau khi chúng ta ở bên nhau, em dường như ngày càng quá đáng. Em bắt đầu ghét chính bản thân mình như thế này."

Chương Đình Quân giơ tay vỗ nhẹ lưng cô, dịu dàng trấn an: "Ở bên anh, em không cần phải giữ kẽ. Em muốn thế nào cũng được. Ngay từ đầu, anh đã có ý với em rồi. Thu Phảng còn cảnh báo anh rằng đừng nuông chiều em quá, nếu không em sẽ leo lên đầu anh tác oai tác quái."

"Em có thể leo lên đầu anh sao?" Đào Tư Khả thắc mắc hỏi, cô hình dung cảnh tượng đó, cảm thấy buồn cười.

"Anh khuyên em nên ngồi lên mặt anh thì hơn." Anh thản nhiên nói lời tục tĩu với vẻ mặt nghiêm túc, "Như vậy anh sẽ rất vui."

"Đồ lưu manh!" Đào Tư Khả đỏ mặt, giơ tay định đánh vào vai anh. Chương Đình Quân nhanh chóng bắt lấy tay cô, giữ chặt trong lòng bàn tay mình. Anh bóp nhẹ những ngón tay cô: "Hay tối nay, chúng ta thử xem sao?"

"Nói cho anh nghe một tin xấu." Đào Tư Khả chớp mắt nói.

"Tin gì vậy?" Ngón tay anh chạm vào cổ tay cô, có chút ngứa ngáy, nhưng lại cũng cảm thấy khá dễ chịu.

"Em đến tháng rồi, ban nãy quay về, em vào nhà vệ sinh mới phát hiện ra." Cô nhướng mày vẻ đắc ý.

"Thật ư? Em không trêu anh đấy chứ?" Chương Đình Quân nghi ngờ hỏi.

Sau đó anh đưa tay vào dưới vạt váy của cô, cảm nhận được một lớp đệm bông dày qua lớp vải mỏng. Anh nhẹ nhàng dùng ngón cọ qua quần lót. Đào Tư Khả không ngờ anh lại hành động như vậy, cô đỏ mặt định rút tay anh ra. Song Chương Đình Quân đã nhanh hơn cô một bước, anh thu tay lại, nghiêm túc nói: "Đây thật sự là một tin xấu."

Đào Tư Khả có chút ngại ngùng, cô cố gắng giữ bình tĩnh rồi chuyển chủ đề: "Ngày mai anh tiễn em ra sân bay chứ?"

"Đương nhiên." Anh gật đầu, rồi lấy bao thuốc lá và bật lửa trên bàn trà. Anh nói: "Một tuần nữa anh sẽ đến thành phố C, tiện thể dẫn em đi xem nhà."

"Nhà gì cơ?" Đào Tư Khả cầm lấy chiếc bật lửa trong tay anh, Chương Đình Quân hợp tác ngậm điếu thuốc, hơi cụp mắt xuống. Đào Tư Khả chụm tay che lửa châm thuốc cho anh, nghe anh nói: "Mua một căn nhà, tới lúc đó anh đến thành phố C sẽ không cần phải ở khách sạn nữa, dù sao em ở khách sạn với anh cũng không tốt cho em."

Đào Tư Khả ngơ ngác, không ngờ anh lại suy nghĩ kỹ đến vậy, anh lại nói: "Ngày mai sau khi em về trường, tránh xa mấy tên nhóc đó ra."

"Sao em cảm giác anh có ác cảm với mấy cậu nhóc trẻ tuổi hơn anh vậy?"

"Tư Khả, em phải biết rằng khi em yêu đương với cậu bạn trai nhỏ của em, kỳ thực anh không hề vui vẻ gì." Anh nói, "Có lẽ em cũng hiểu, hẹn hò với mấy cậu nhóc trong trường học thật ra cũng chẳng có nhiều ý nghĩa gì đặc biệt."

Đào Tư Khả rời khỏi đùi anh, ngây thơ dọa dẫm: "Anh chỉ ghen tị vì bọn họ trẻ hơn anh thôi, em sẽ không mắc bẫy của anh đâu. Nếu anh không tốt với em, em sẽ hẹn hò với mấy chàng trai trẻ tuổi đấy."

Chương Đình Quân gác một tay sau đầu, cười khẽ rồi rít một hơi thuốc. Anh nhìn cô đi chân trần ra khu bếp, cô mở tủ lạnh, hơi cúi người xuống, lục lọi trong ngăn đông lấy ra một hộp kem.

Chương Đình Quân nhíu mày, nhắc nhở cô: "Em vẫn đang trong kỳ kinh nguyệt đấy, Tư Khả."

"Vậy thì có sao đâu?" Đào Tư Khả thản nhiên đáp.

Đào Tư Khả ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa, cô ngây ngô xúc một muỗng kem lớn đưa lên miệng. Chương Đình Quân vươn tay lau đi lớp kem trắng ở khóe miệng cô, giọng điệu nuông chiều: "Em vui là được."
Bình Luận (0)
Comment