Ngày Đào Tư Khả bay đến thành phố C là một ngày mưa âm u. Bầu trời xám xịt, mưa rơi lất phất.
Đào Tư Khả hạ cửa sổ xe, cho tay ra ngoài. Những giọt mưa rơi xuống lòng bàn tay cô. Cô nhíu mày, chợt nảy ra một ý nghĩ kỳ quặc: "Thời tiết này có vẻ không tốt lắm, anh nói xem, liệu em ngồi máy bay về thành phố C có gặp tai nạn hàng không không?"
Nghe vậy, Chương Đình Quân bật cười bất đắc dĩ: "Tư Khả, đừng nói linh tinh."
Đào Tư Khả quay đầu nhìn Chương Đình Quân, cố chấp hỏi tiếp: "Nếu em chết, anh có khóc không?"
"Tư Khả, anh không biết liệu mình có khóc hay không." Anh cười có chút bất lực, "Đừng giả định mấy chuyện như thế này, chẳng có ý nghĩa gì cả."
"Anh như vậy trông thật lạnh lùng." Đào Tư Khả bĩu môi, ngả người ra ghế, "Nếu em chết, anh có thể đổi sang một cô bạn gái trẻ trung xinh đẹp hơn."
Chương Đình Quân cảm thấy đây là cơ hội để nói chuyện, đặc biệt là về thói quen ăn kem trong kỳ kinh nguyệt của cô tối qua. Anh cảm thấy thói quen ăn uống của cô không được lành mạnh lắm, liền chậm rãi nói: "Vậy nên em phải chăm sóc tốt cho cơ thể mình, chú ý đến chế độ ăn uống. Còn nữa, em nên biết rằng, anh không hề muốn đổi bạn gái."
Đào Tư Khả lập tức vạch trần anh: "Anh muốn nhân cơ hội này để nói với em rằng đừng ăn kem trong kỳ kinh nguyệt, đúng không?"
Chương Đình Quân không hề cảm thấy ngượng ngùng khi bị nhìn thấu ý định, anh mỉm cười giải thích: "Anh chỉ hy vọng em có một cơ thể khỏe mạnh thôi."
Đào Tư Khả cũng không phải là cô gái bướng bỉnh cố chấp, cô tò mò nhìn anh, hỏi: "Vậy tại sao tối qua anh không ngăn em lại?"
"Anh nghĩ khi em đang thích ăn một thứ gì đó, nếu anh ngăn cản, dù xuất phát từ ý muốn tốt cho sức khỏe của em, em cũng sẽ không vui, đúng không?" Anh cười khẽ, bổ sung thêm một câu, "Đúng rồi, anh chỉ muốn làm bạn trai của em, không muốn làm bố em."
"Lý Phương nói với anh rồi à?" Đào Tư Khả trợn tròn mắt, lẩm bẩm trách móc, "Cái tên không giữ lời đó."
"Tư Khả, em phải hiểu, dù sao anh cũng là sếp của cậu ấy." Chương Đình Quân mỉm cười nhắc nhở cô.
Đào Tư Khả mím môi, cô vẫn có chút ngây thơ. Như chợt nhớ ra gì đó, cô cảnh giác nhìn anh: "Bố em không đến tìm anh đòi tiền nữa chứ?"
"Thật ra sau khi công ty của bố em lên sàn, tình hình kinh doanh khá tốt, ông ấy đã trả lại khoản tiền vay anh rồi." Chương Đình Quân giải thích.
"Ông ấy vay anh?" Đào Tư Khả hơi bất ngờ.
Chương Đình Quân nghiêng đầu nhìn cô, chậm rãi nói:
"Là anh đề nghị như vậy. Anh không thể vô duyên vô cớ đưa tiền cho ông ấy, như thế có vẻ giống như mua chuộc em. Anh nghĩ em cũng sẽ không thích điều đó?"
"Quả thật em không thích." Đào Tư Khả mím môi, cụp mắt, giọng nhỏ dần: "Nhưng anh cũng vì em mà cho ông ấy vay tiền, không phải sao?"
"Anh không phủ nhận điều này." Anh đáp.
Nhiếp Kiều Kiều là người đến ký túc xá đầu tiên. Khi Đào Tư Khả đẩy cửa bước vào, Nhiếp Kiều Kiều đang ngồi khoanh chân trên ghế xem chương trình tạp kỹ. Thấy cô bước vào, Nhiếp Kiều Kiều liền tạm dừng video, tỏ vẻ thần bí tiến lại gần Đào Tư Khả, nói: "Nói với cậu chuyện này."
Đào Tư Khả ngồi xổm dưới đất, mở vali lấy ra từng món đồ dưỡng da, lần lượt đặt lên giá trên bàn học. Cô không ngẩng đầu lên, hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Nhiếp Kiều Kiều ngồi lên bàn học của cô, nói: "Vài ngày trước, Thiệu Hải Dật đột nhiên nhắn tin cho mình, hỏi mình có phải cậu đang yêu một ông chú già hay không."
"Anh ấy chỉ hơn mình mười tuổi thôi, đâu đến mức gọi là ông chú già chứ." Đào Tư Khả lập tức phản bác.
"Trọng điểm không phải là anh Chương có già hay không, mà là ý trong lời của Thiệu Hải Dật. Cậu ta nghĩ cậu được anh Chương bao nuôi, dường như còn âm thầm vui mừng vì cậu ta không hẹn hò với cậu. Sau đó lại bảo mình khuyên cậu, bảo cậu đừng để mờ mắt mà bị lừa." Nhiếp Kiều Kiều nói tiếp, "Cậu biết ai nói với cậu ta không?"
"Ai vậy?"
"Giang Thanh Oánh." Nhiếp Kiều Kiều khoanh hai tay trước ngực, nói, "Cậu không giúp cậu ta kết đôi với anh Chương của cậu, cậu ta chắc hận cậu chết đi được."
Thật ra Đào Tư Khả cũng đã đoán được phần nào, dù sao người đối đầu với cô cũng chỉ có Giang Thanh Oánh. Nhưng cô lại chẳng mấy bận tâm, vì đối với cô, cả Giang Thanh Oánh lẫn Thiệu Hải Dật đều chẳng khác gì người xa lạ.
Nhiếp Kiều Kiều lại cảm thán: "Nhưng mà lớp trưởng của chúng ta cũng thật không ra gì. Không được cậu đồng ý liền nhìn cậu theo cách đó. May mà cậu đã từ chối cậu ta."
Đào Tư Khả đặt món đồ cuối cùng vào tủ quần áo, duỗi người một cái, thản nhiên nói: "Mình chẳng quan tâm cậu ta nghĩ gì về mình."
Nhiếp Kiều Kiều giơ ngón cái lên, nói: "Tâm lý này ổn đấy."
Một ngày trước khi Chương Đình Quân đến thành phố C, anh bất ngờ bị kéo lên hot search cùng bạn gái mới của Lương Thu Phảng, Trần Diệc Đình, vì vài bức ảnh chụp lén.
Lương Thu Phảng:
Tôi và cô Trần đã chia tay. Anh Z đã có bạn gái hơn nữa mối quan hệ rất ổn định. Xin các phương tiện truyền thông đừng tung tin đồn nhảm, anh Z và cô Trần hoàn toàn không có bất kỳ liên hệ nào. Mấy bức ảnh tối qua chỉ là cô Trần chơi tôi một vố. Tiểu gia tôi đây bị lật thuyền mà thôi.Bài đăng trên Weibo của Lương Thu Phảng nhanh chóng thu hút gần mười ngàn lượt bình luận. Phần lớn là những lời cười cợt hả hê, chế giễu anh thay bạn gái như thay áo, cuối cùng cũng "lật thuyền". Cũng có những bình luận hài hước an ủi anh, như "chồng ơi đừng khóc" khiến người ta bật cười.
Đăng bài xong, Lương Thu Phảng vừa cắn điếu thuốc vừa tức tối nói: "Thật không ngờ, Lương Thu Phảng em cũng có ngày bị phụ nữ chơi như thế này. Cô ta đạp lên thuyền của em, bắc cầu qua anh. Trần Diệc Đình đúng là biết tính toán. Dám giở trò với tiểu gia đây, em nhất định sẽ khiến cô ta không thể sống yên thân."
Chuyện này cũng xảy ra khá bất ngờ. Lương Thu Phảng nhờ Chương Đình Quân sắp xếp một vai cho Trần Diệc Đình trong bộ phim tưởng nhớ, để cô ta có cơ hội mở rộng thị trường ở Trung Quốc đại lục. Chương Đình Quân đã gọi điện cho Lương Thu Phảng và thông báo rằng mọi chuyện đã được ấn định. Sau đó Trần Diệc Đình khuyên Lương Thu Phảng nên mời Chương Đình Quân ăn một bữa cơm, coi như cảm ơn.
Lương Thu Phảng ngả người trên ghế sofa, vắt chéo chân, nói: "Anh và anh Chương có quan hệ gì chứ, giữa bọn anh không cần phải làm những chuyện này."
Trần Diệc Đình ngồi trước bàn trang điểm, thoa son môi, nghe vậy, cô ta quay đầu nhìn Lương Thu Phảng một cái rồi cười tươi, đáp: "Anh và anh Chương đương nhiên không cần làm vậy, nhưng em thì không quen biết anh Chương lắm. Người ta thấy anh, vì nể mặt anh mà sắp xếp cho em một vai. Dù sao em cũng phải mời người ta ăn một bữa, nếu không chẳng phải là em không biết điều sao."
Lương Thu Phảng cũng không suy nghĩ nhiều, đồng ý luôn. Ai ngờ, tối hôm đó anh ấy uống say. Chương Đình Quân đưa anh ấy và Trần Diệc Đình về, nhưng cô gái này lại coi anh ấy như chết rồi, không ngờ lại cố tình quấy rối Chương Đình Quân, còn sắp xếp cho paparazzi chụp lén.
Lương Thu Phảng than vãn một hồi, thấy Chương Đình Quân chẳng có phản ứng gì, anh ấy mới nói: "Anh à, anh phản ứng gì đi chứ? Chuyện này?"
Chương Đình Quân tắt điện thoại, nhìn Lương Thu Phảng, nói: "Ngày mai, cậu với anh bay một chuyến tới thành phố C."
"Đến thành phố C làm gì? Chắc không phải anh lo lắng em Đào hiểu nhầm đấy chứ? Em Đào không tin tưởng anh vậy sao?" Lương Thu Phảng vẫn còn tâm trạng đùa giỡn.
Chương Đình Quân đứng dậy, lấy áo khoác trên ghế sofa, nói: "Chút nữa anh sẽ bảo Lý Phương gửi thông tin vé máy bay cho cậu."
"Chỉ cần giải thích qua điện thoại là được rồi mà, em đã làm theo những gì anh nói rồi, đăng Weibo thông báo cho mọi người là em bị người ta chơi xỏ, vẫn không được à?" Lương Thu Phảng cố gắng thuyết phục Chương Đình Quân đừng bắt anh ấy bay đến thành phố C.