Chiếc ly thủy tinh có hoa văn búa đặt trên quầy bar, hơi nóng từ trong ly làm thành một lớp sương mỏng trên thành ly. Ngón tay của Đào Tư Khả vuốt nhẹ viền vàng của chiếc ly, cô ngẩng mặt nhìn anh, làm ra vẻ nghiêm trọng: "Vậy anh đã từng mua nhà cho người khác chưa?"
Chương Đình Quân lắc đầu, anh nhìn cô chăm chú, giọng nói có chút mập mờ: "Chưa, phần lớn thời gian đều là họ tìm đến anh."
"Được thôi, anh có sức hút đó mà." Cô chống hai cánh tay lên quầy bar, lắc lư đầu trêu chọc.
Chương Đình Quân mỉm cười, quyết định đổi chủ đề. Anh hỏi cô một cách tự nhiên: "Lát nữa em có muốn tắm không?"
"Em hơi mệt, muốn ngủ luôn, được không?" Cô giả vờ đáng thương, "Anh biết mà, em đang bệnh, cả người chẳng còn chút sức lực nào."
"Em muốn thế nào cũng được." Anh khẽ cười, "Không cần giả vờ đáng thương đâu, Tư Khả."
Đêm đó, Chương Đình Quân và Đào Tư Khả nằm trên giường, cả hai không làm gì cả. Bên ngoài là tiếng mưa tí tách, càng làm cho căn phòng ngủ thêm yên tĩnh. Rèm cửa không được kéo kín hoàn toàn, vẫn có một chút ánh sáng len lỏi vào phòng.
Đào Tư Khả trở mình, hướng mặt về phía anh. Trong bóng tối, giọng nói của Chương Đình Quân vang lên, anh đặt tay lên vai cô, hỏi: "Không ngủ được à?"
"Có một chút." Đào Tư Khả khịt mũi, khẽ giải thích, "Có lẽ do vừa nãy em đã ngủ trên xe hai mươi phút. Anh có buồn ngủ không? Hay để em ra phòng khách ngủ nhé?"
"Em nghĩ anh lặn lội xa xôi đến tận thành phố C này chỉ để em ra phòng khách ngủ sao?" Chương Đình Quân cúi đầu nhìn cô. Như chợt nhớ ra điều gì đó, anh nghiêm giọng dạy bảo, "Lần sau nếu bị bệnh, nhớ gọi điện cho anh. Anh là bạn trai của em, em không khỏe thì nhất định phải báo với anh."
Đào Tư Khả thản nhiên đáp: "Trước đây mỗi lần bị cảm, em đều tự đến phòng khám. Bố mẹ em bận đi làm, hầu như không có thời gian chăm sóc em."
"Giờ em có anh rồi, Tư Khả." Anh dịu dàng nói.
"Vâng, lần sau em sẽ nói với anh." Cô ngoan ngoãn đáp.
Hôm sau, khi Đào Tư Khả tỉnh dậy, cô nhận được cuộc gọi từ Lâm Hải Thanh. Lâm Hải Thanh nói rằng bà đang đi công tác ở thành phố C và muốn hẹn gặp cô, tiện thể giới thiệu một người cho cô làm quen.
Đào Tư Khả tự khắc đoán được đó là ai, hẳn là bạn trai của Lâm Hải Thanh. Cô bước ra khỏi phòng ngủ, thấy Chương Đình Quân đang làm bữa sáng trong bếp. Đào Tư Khả nằm bò trên quầy bar, giọng có chút tiếc nuối, cô nói: "Trưa nay em không thể ăn cơm với anh được rồi. Mẹ em đang ở thành phố C, bà hẹn em đi ăn trưa."
Nghe vậy, Chương Đình Quân gật đầu, hỏi cô: "Lát nữa anh đưa em đi nhé?"
Đào Tư Khả do dự một lát, cô mím môi, hỏi thử: "Anh có muốn đi cùng em không? Nhưng hôm nay bạn trai của mẹ em cũng sẽ có mặt."
"Để lần sau đi." Chương Đình Quân suy nghĩ một chút rồi nói, "Lần tới anh sẽ chọn một nhà hàng, rồi hẹn mẹ em gặp mặt."
"Cũng được." Đào Tư Khả vui vẻ đồng ý, "Em cũng thấy hôm nay không phải dịp phù hợp. Lần trước em gặp mẹ, bà nói anh trông hơi già so với em."
Chương Đình Quân chẳng hề cảm thấy bị xúc phạm, anh nhìn cô, cười hỏi: "Vậy em nghĩ sao?"
"Mười tuổi thôi mà, vừa đẹp với em." Đào Tư Khả trả lời một cách chân thành.
"Hy vọng em không chỉ đang nói để làm anh vui." Chương Đình Quân cười nhìn cô, nói tiếp: "Tư Khả, mấy ngày nay em ngoan lạ thường."
"Có lẽ là vì em đang bệnh." Cô nháy mắt tinh nghịch, lại ra vẻ nghiêm túc nói: "Thế nên, anh Chương, anh phải biết trân trọng đấy."
Đào Tư Khả ăn sáng xong, Chương Đình Quân vào phòng sách để họp qua video. Đào Tư Khả không muốn làm phiền anh, cô nằm dài trên ghế sofa, cầm điện thoại soi màn hình vào mặt mình. Cô phát hiện tóc mái của mình đã hơi dài. Đào Tư Khả ngồi dậy, mở ngăn kéo tìm một cây kéo, rồi chạy chân trần vào phòng tắm, định tự cắt tóc.
Những sợi tóc mái dài chạm xuống dưới lông mày một chút, Đào Tư Khả ghé sát vào gương, cầm kéo tỉa theo đường tóc ở thái dương. Một đường kéo nhẹ đã làm tóc mái ngắn đi, để lộ đôi lông mày thanh mảnh, trông có chút nghịch ngợm và đáng yêu.
Chương Đình Quân bước ra khỏi phòng sách, ánh mắt anh dừng lại trên tóc mái lưa thưa trước trán của Đào Tư Khả. Anh hơi bối rối hỏi: "Tư Khả, em tự cắt tóc mái à?"
Cô nhàm chán dùng ngón tay nghịch nghịch tóc mái trước trán, ngẩng mặt lên, ánh mắt sáng rực nhìn anh: "Đúng vậy, đẹp không?"
"Cũng được." Anh nhận xét ngắn gọn, rồi lấy từ túi quần tây ra bao thuốc lá và bật lửa. Anh châm một điếu thuốc, hỏi: "Em hẹn mẹ mấy giờ gặp?"
Đào Tư Khả cau mày nói: "Mười một giờ rưỡi."
Chương Đình Quân giơ tay nhìn đồng hồ, nói: "Cũng sắp đến giờ rồi, em đi thay quần áo đi, anh đưa em qua đó."
Đào Tư Khả đưa tay ra, nói: "Đưa em hút một hơi."
"Em đang bệnh mà." Anh lắc đầu, không đưa điếu thuốc cho cô.
Đào Tư Khả cũng không cố chấp, thật ra cô chẳng nghiện thuốc. Chỉ là mỗi lần thấy anh hút thuốc, cô mới muốn thử một hơi. Cô nói: "Anh Chương, để em nói anh nghe một chuyện. Thật ra em không nghiện thuốc, người nghiện chính là anh. Vậy anh định khi nào cai thuốc?"
"Đây là điếu cuối cùng." Anh nói một cách không thành thật.
Đào Tư Khả bước ra khỏi phòng ngủ, lúc này Chương Đình Quân cũng đã hút thuốc xong. Anh đứng trước cửa sổ sát sàn gọi điện thoại. Thấy cô ra ngoài, anh nói thêm vài câu rồi cúp máy.
Anh nhét điện thoại vào túi quần tây, cầm chìa khóa xe trên bàn trà, nói: "Đi thôi."
Khi cả hai vào thang máy, đúng lúc người phụ nữ ở căn hộ đối diện bước ra. Trên người cô ấy là chiếc áo khoác dáng dài màu be của Dior mẫu mới nhất, đôi giày cao gót gõ nhẹ xuống sàn khi bước vào thang máy cùng họ.
Ánh mắt của người phụ nữ vừa vô tình vừa cố ý dừng lại trên người Đào Tư Khả. Dù mang theo chút ngạc nhiên khi quan sát, nhưng ý tứ trong ánh mắt thì rõ ràng không cần nói. Đào Tư Khả chẳng để tâm, đến khi ra khỏi thang máy, cô nói: "Anh có thấy không? Ánh mắt của cô hàng xóm nhìn em, chắc hẳn cô ấy đang nghĩ, bây giờ mấy cô gái trẻ đúng là lợi hại, có thể dụ dỗ được một người đàn ông như thế này.""
Chương Đình Quân cười cười, nói: "Tư Khả, em đang chê anh hay khen anh vậy?"
Đào Tư Khả nhíu mày suy nghĩ một lúc, cuối cùng, cô quay đầu nhìn anh, thành thật trả lời: "Em cũng không biết nữa."
Trước khi gặp bạn trai của Lâm Hải Thanh, Đào Tư Khả đã tưởng tượng về người đó sẽ như thế nào, liệu có phải là một người đàn ông trung niên với bụng bia hay không. Nhưng may mắn là bạn trai của Lâm Hải Thanh có dáng vóc khá tốt, khuôn mặt cũng có vẻ nhã nhặn.
Ấn tượng đầu tiên của Đào Tư Khả về ông khá tốt. Lâm Hải Thanh cười giới thiệu: "Đây là con gái em, Tư Khả. Tư Khả, đây là Uông Bá Khiên, con cứ gọi là chú Uông nhé."
Đào Tư Khả cũng làm vẻ ngoan ngoãn, lễ phép gọi một tiếng chú Uông, không khí trong buổi gặp gỡ cũng khá hòa hợp. Uông Bá Khiên trông có vẻ là một người dễ gần. Khi trò chuyện với Đào Tư Khả, ông không hề có vẻ nghiêm khắc của một bậc bề trên.
Uông Bá Khiên nói: "Nghe nói cháu học ở đại học C, con trai chú cũng học ở đó, lần sau chú sẽ giới thiệu hai đứa gặp nhau, cùng tuổi cũng dễ trò chuyện."
Đào Tư Khả hơi bất ngờ, cô ngậm ống hút, nhân tiện hỏi: "Con trai chú học ngành gì ạ?"
Lâm Hải Thanh gắp cho cô một miếng thịt nhãn, nói chen vào: "Con trai chú Uông học ngành Công nghệ Thông tin."
Một giờ sau, bữa trưa của ba người mới kết thúc. Lâm Hải Thanh nói sẽ đưa cô về, nhưng Đào Tư Khả từ chối. Cô không muốn để Lâm Hải Thanh biết chuyện cô và Chương Đình Quân đang sống cùng nhau, vì như vậy sẽ lại phải nghe mẹ phê bình một trận.