Nỗi Nhớ Trong Mưa - Khôi Tiểu Thường

Chương 62

Bầu trời xám xịt, thành phố C lại đổ mưa. Những hạt mưa dày đặc bị cuốn theo gió tạt vào cửa kính, để lại những vệt nước ướt át, đây đúng là một mùa thu ẩm ướt.

Lương Thu Phảng ngả người trên ghế sofa, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, buông một câu: "Cái thời tiết quái quỷ này, sao lại mưa nữa chứ? Đúng là chẳng phải nơi dành cho con người mà."

"Thành phố C đến mùa này mưa nhiều, cũng là chuyện bình thường." Thẩm Tư nhấc cốc cà phê trên bàn lên nhấp một ngụm, ánh mắt đầy hứng thú nhìn về phía Chương Đình Quân, nói: "Trái lại em khá tò mò, sao hôm nay anh lại chạy đến thành phố C thế?"

Chương Đình Quân thu ánh mắt khỏi khung cửa sổ, anh nhìn Thẩm Tư. Còn chưa kịp trả lời, Lương Thu Phảng ở bên cạnh rít một hơi thuốc rồi nói: "Còn vì sao nữa? Bạn gái nhỏ của anh ấy đang học đại học ở thành phố C."

"Bạn gái anh vẫn còn là sinh viên?" Thẩm Tư ngạc nhiên ngước mắt, trên gương mặt lộ rõ vẻ tò mò và hóng chuyện: "Em nhớ không nhầm thì anh đâu có thích mấy cô bé nhỏ tuổi?"

Lương Thu Phảng ngậm điếu thuốc, giọng điệu bất cần nói: "Cô bé này không phải dạng vừa đâu."

Thẩm Tư khẽ cười, một tay chống cằm, ung dung nhìn Chương Đình Quân: "Nghe nói thế em lại càng tò mò. Cô bé đó trông như thế nào?"

Chương Đình Quân nhấc cốc cà phê lên uống một ngụm, lạnh nhạt liếc nhìn Thẩm Tư: "Thẩm Tư, trước đây em đâu có nhiều chuyện như vậy."

"Em sắp làm mẹ rồi, dĩ nhiên cũng phải khác đi một chút chứ?" Thẩm Tư chẳng mảy may để ý, nói: "Cô bé đó, anh nghiêm túc thật sao?"

Lương Thu Phảng chen vào: "Hồi cô bé đó học lớp 11, anh Đình Quân đã để ý rồi, sao mà không nghiêm túc được? Cô bé đó là tổ tông, là bà cô tổ của anh ấy luôn đấy."

Điện thoại của Chương Đình Quân đổ chuông, là Đào Tư Khả gọi đến. Cô nói rằng cô bị lạc đường, không tìm được chỗ. Chương Đình Quân đứng dậy, quay sang nói với hai người vừa mới đối đáp như diễn hài: "Anh đi đón Tư Khả trước."

Đợi Chương Đình Quân rời đi, Thẩm Tư mới nhìn sang Lương Thu Phảng, hỏi: "Bạn gái anh ấy tên là Tư Khả?"

"Họ Đào, Đào Tư Khả."

Thẩm Tư nói: "Cái tên này nghe hay thật, chắc là một cô bé đáng yêu."

Năm phút sau, Chương Đình Quân dẫn Đào Tư Khả vào. Trước đó, anh đã nói qua điện thoại rằng đang ăn trưa cùng Lương Thu Phảng. Đào Tư Khả không ngờ ngoài Lương Thu Phảng ra còn có một người phụ nữ khác.

Thẩm Tư đưa tay ra, tự giới thiệu: "Chào em, chị là Thẩm Tư, bạn gái cũ của Chương Đình Quân."

Đào Tư Khả hơi sững lại, bên cạnh liền vang lên tiếng ho khan đầy kịch tính của Lương Thu Phảng. Đào Tư Khả vô thức nhìn sang Chương Đình Quân. Anh khẽ gật đầu, cố gắng xoa dịu tình hình: "Tư Khả, cô ấy có chồng chưa cưới rồi, sắp tới sẽ kết hôn."

"Không phải là anh chứ?" Đào Tư Khả nhanh miệng hỏi.

Thẩm Tư khẽ cười, nhìn Đào Tư Khả, nói: "Tư Khả, em thật đáng yêu. Chồng chưa cưới của chị đương nhiên không phải anh ấy, bọn chị đã chia tay bảy tám năm rồi."

"Vậy ư." Đào Tư Khả thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại quay sang nhìn Thẩm Tư, hỏi: "Chị chắc chắn là chị không còn tình cảm với anh ấy chứ?"

"Thôi nào, Tư Khả, anh ấy đâu có sức hút lớn đến vậy." Thẩm Tư nhún vai, bắt chéo chân, nói đùa, "Đàn ông quyến rũ khắp thiên hạ này đâu chỉ mình anh ấy."

Chương Đình Quân không ngờ rằng Tư Khả lại trò chuyện thoải mái với Thẩm Tư như vậy. Anh có vẻ hơi bất ngờ, nhưng cũng coi đây là một cơ hội để giải thích với Đào Tư Khả về mối quan hệ công việc giữa anh và Thẩm Tư. Dù sao anh cũng cần học cách khiến cô cảm thấy an tâm hơn. Trước đây, trong những mối quan hệ cũ, anh chưa từng làm điều này, nhưng với Tư Khả, đó là một bài học mà anh cần phải trải qua.

Ra khỏi câu lạc bộ, hai người lần lượt lên xe. Chương Đình Quân nghiêng đầu nhìn Đào Tư Khả, đưa tay chạm nhẹ vào tay cô, hỏi: "Thật sự không giận sao, Tư Khả?"

Đào Tư Khả lắc đầu: "Em đã nói rồi, em đang thử tin tưởng anh."

Chương Đình Quân cười cười, nói: "Gần đây anh và Thẩm Tư sẽ có một số công việc phải làm cùng nhau, anh muốn nói trước với em điều này."

"Anh đang báo cáo với em à?" Đào Tư Khả ngẩng mặt nhìn anh. Chương Đình Quân cười gật đầu, "Có thể hiểu như vậy."

Đào Tư Khả khẽ nhướng mày, mắt cong cong, cô quỳ trên ghế lái phụ, nghiêng người lại gần anh, hôn nhẹ lên má anh, sau đó tán thưởng như khen một đứa trẻ: "Giỏi lắm." Nói xong, cô lại ngồi ngay ngắn về chỗ.

Chương Đình Quân dở khóc dở cười, giọng nói thoáng chút bất lực: "Tư Khả, anh không phải con nít."

Anh từ tốn khởi động xe lái đi, rồi hỏi cô: "Em với bạn trai của mẹ em trò chuyện thế nào?"

Đào Tư Khả vừa chơi trò chơi trên điện thoại, vừa lơ đãng đáp: "Ông ấy khá dễ nói chuyện, cũng hài hước. Anh biết không, ông ấy đã ly hôn rồi. Con trai ông ấy trạc tuổi em, cũng đang học ở thành phố C."

Chương Đình Quân gật đầu, nói: "Xem ra em có ấn tượng khá tốt về bạn trai của mẹ em."

Đào Tư Khả mơ hồ đáp lại: "Ông ấy là một bậc trưởng bối khá dễ gần."

Khi cả hai trở về chỗ ở, Đào Tư Khả tháo đôi bốt ngắn ra, quay mặt hỏi anh: "Bao giờ anh về Dương Giang?"

"Ngày mai." Chương Đình Quân nhướng mày, "Tư Khả, em chán ở bên anh rồi à?"

Đào Tư Khả xoay người, nhón chân lên vòng tay ôm lấy cổ Chương Đình Quân, nói: "Nào, kể em nghe xem, anh và Thẩm Tư quen nhau thế nào?"

"Anh tưởng em không để ý mấy chi tiết này cơ."

"Thật ra, em có chút ghen tị, dù sao chị ấy cũng là mối tình đầu của anh." Đào Tư Khả cắn môi nói.

Chương Đình Quân nhìn cô chăm chú: "Em chắc chắn muốn nói về chủ đề này?"

"Tất nhiên." Đào Tư Khả xoay người bước đến tủ rượu. Ngón tay cô lướt qua từng chai rượu vang được sắp xếp ngay ngắn trên kệ. Thật ra cô không hiểu nhiều về rượu, chỉ đơn giản chọn một chai có ngoại hình đẹp mắt. Cô đưa chai rượu vang cho anh, cười nói: "Chúng ta mở một chai rượu vang trước rồi trò chuyện?"

Chương Đình Quân gật đầu, lấy con dao mở chai hình con cá ngựa trên kệ, anh mở nút gỗ của chai rượu vang, dẫn dắt từng bước: "Tư Khả, em biết đây không phải là một chủ đề dễ chịu, có lẽ chúng ta nên nói về chuyện khác?"

Đào Tư Khả cầm một ly champagne dạng sáo, nói: "Anh Chương, anh biết đấy, anh không thể từ chối, nếu không sẽ khiến em nghi ngờ anh vẫn còn tình cảm với chị ấy."

Đào Tư Khả lấy hai ly champagne dạng sáo đặt lên bàn trà, ngồi khoanh chân trên sàn. Chương Đình Quân cầm chai rượu, rót cho cô nửa ly, rồi giơ tay vỗ vỗ vào ghế sofa: "Ngồi qua đây?"

"Không muốn." Cô lắc đầu, cứng rắn nói, "Như này em mới dễ quan sát anh."

"Em vui là được." Chương Đình Quân đành cười nhượng bộ.

Đào Tư Khả nhíu mày, ảo não nói: "Chúng ta nên bắt đầu từ đâu nhỉ? Anh và Thẩm Tư là bạn cùng trường đại học phải không?"

"Thật ra gia đình bọn anh có mối quan hệ khá tốt, anh và cô ấy coi như quen nhau từ nhỏ." Anh cầm ly champagne, uống một ngụm, từ từ nói tiếp: "Bọn anh chính thức yêu nhau chắc là vào năm lớp 12, nhưng lên đại học thì chia tay."

"Tại sao lại chia tay?"

"Vì bọn anh không có nhiều tình cảm với nhau." Chương Đình Quân trả lời, "Thẩm Tư và anh đều có cách tiếp cận tình cảm khá tùy hứng. Hay nói cách khác, bọn anh ở bên nhau chỉ vì cảm giác mới mẻ thôi."

Đào Tư Khả nhìn mặt anh chằm chằm, đột nhiên buột miệng: "Vậy lần đầu của anh là với chị ấy sao?"

Chương Đình Quân ngẩn người một lúc, có vẻ bị câu hỏi của cô chọc cười, anh lắc đầu, đáp qua loa đại khái: "Không phải, Tư Khả."

"Xem ra đời sống tình cảm của anh khá phong phú đấy, anh Chương." Đào Tư Khả có chút ghen tuông.

Chương Đình Quân cười nói: "Tư Khả, chúng ta có thể kết thúc chủ đề này được không?"

Đào Tư Khả lắc đầu, khuôn mặt nhỏ của cô trở nên nghiêm túc, nói: "Em còn một chuyện cần làm."

"Chuyện gì?" Chương Đình Quân khó hiểu nhướng mày.

Cô uống nốt ngụm rượu vang cuối cùng trong ly, sau đó đặt ly xuống. Đáy ly chạm nhẹ vào mặt bàn trà, phát ra một tiếng động nhỏ. Đào Tư Khả đứng dậy, cô dạng hai chân, ngồi lên đùi anh, Chương Đình Quân thuận thế giơ tay ôm lấy eo cô.

Cô áp môi mình vào môi anh, truyền rượu vang trong miệng sang cho anh. Sau đó, Chương Đình Quân nghe thấy giọng nói vừa ngang ngược vừa kiêu hãnh của cô gái trước mặt, cô nói với anh: "Em ghen tị với cô gái đã cướp đi lần đầu tiên của anh."
Bình Luận (0)
Comment