Nỗi Nhớ Trong Mưa - Khôi Tiểu Thường

Chương 63

Chương Đình Quân khẽ chuyển động yết hầu, anh nuốt ngụm rượu vang trong miệng xuống, đưa tay vỗ nhẹ vào hông cô, nói: "Cả đời của anh đều thuộc về em, đây mới là một món giao dịch có tỷ lệ hồi đáp cao, không phải sao, Tư Khả?"

Đào Tư Khả rời khỏi môi anh, cô dùng mu bàn tay lau nhẹ vệt rượu vang nơi khóe môi, nói: "Nghe cũng không tệ, nhưng anh chắc chắn cả đời của anh sẽ thuộc về em?"

"Không thì thuộc về ai?" Anh cười hỏi ngược lại.

Đào Tư Khả khẽ hôn lên môi anh, hỏi: "Sinh nhật của em, anh định tặng em món quà gì?"

"Em muốn gì nào?" Anh đưa tay gạt lọn tóc rơi xuống chân mày cô ra sau tai, "Có thể gợi ý cho anh, nếu không đến lúc đó tặng quà em lại không hài lòng?"

Đào Tư Khả nhíu mày đầy trăn trở: "Em cũng không biết mình muốn gì nữa, anh tặng gì, em đều thích cả."

Chương Đình Quân nói: "Hy vọng đến lúc đó em sẽ không thất vọng."

"Em tưởng anh rất giỏi tặng quà cho phụ nữ chứ." Đào Tư Khả tinh nghịch trêu chọc anh.

Chương Đình Quân mỉm cười, tránh bàn sâu về chủ đề này, vì anh không muốn làm cô ghen tuông thêm. Xét về quá khứ tình cảm, so với cô, đúng là anh từng trải nhiều hơn hẳn.

Giữa chừng, điện thoại của Chương Đình Quân đổ chuông, là bà cụ Chương gọi đến. Vì Đào Tư Khả đang ngồi trên đùi Chương Đình Quân, cô có thể nghe thấy giọng nói của bà cụ ở đầu dây bên kia. Sở dĩ bà gọi điện thoại tới cũng chỉ vì Chương Chi Dịch đưa Chương Chi Nam đến thành phố C du lịch, bà muốn hỏi xem họ đã gọi điện cho anh chưa.

Đào Tư Khả tựa mặt vào hõm vai anh, buồn chán nghịch chiếc cúc áo ở cổ sơ mi của anh. Chương Đình Quân có chút phân tâm, anh nắm lấy bàn tay đang nghịch ngợm của cô, khẽ nói: "Ngày mai cháu sẽ về." Sau đó, anh lại nói thêm vài câu với bà cụ Chương trước khi cúp máy.

Đào Tư Khả ngước mặt nhìn anh, hỏi: "Bà nội anh có biết anh hẹn hò với em không?"

"Bà chỉ biết hiện tại anh đang hẹn hò với một cô gái, nhưng không rõ cụ thể là ai." Chương Đình Quân nhẹ nhàng giải thích.

"Vậy Chương Chi Dịch là ai?" Ban nãy Đào Tư Khả nghe bà cụ nhắc đến cái tên này trong điện thoại.

"Anh trai anh." Chương Đình Quân thừa biết việc Chương Chi Dịch đến thành phố C chẳng qua là ý của bà nội, muốn mượn cớ này để quan sát Tư Khả mà thôi, chứ không đơn giản chỉ là dẫn con gái đi chơi như bề ngoài nói.

"Anh ấy có đến đây không?"

"Chắc sẽ không đến đây, nhưng lát nữa chúng ta phải ra ngoài ăn tối cùng anh ấy." Anh đáp.

Đào Tư Khả luôn nghĩ rằng anh họ của Chương Đình Quân, Chương Chi Dịch, ít nhiều cũng sẽ có nét gì đó giống anh. Nhưng khi gặp Chương Chi Dịch ngoài đời, cô mới nhận ra hai người không hề giống nhau. Chương Chi Dịch có nước da ngăm đen, ngũ quan góc cạnh sắc nét, khi không cười tạo cho người ta cảm giác áp lực vô hình.

Anh ấy bế một cô bé xinh xắn như búp bê sứ trong lòng, tóc cắt kiểu đầu nấm đáng yêu. Cô bé vừa thấy Chương Đình Quân liền vươn đôi tay nhỏ đòi anh bế, miệng líu ríu: "Chú ơi, bế Nam Nam."

Ánh mắt của Chương Chi Dịch dừng lại trên mặt Đào Tư Khả, anh nhìn cô một lượt rồi nói: "Em là Tư Khả nhỉ? Nghe Đình Quân nhắc đến vài lần."

Đào Tư Khả vẫn còn khá non nớt trong tình huống này. Cô mỉm cười nhẹ nhàng, không biết nên xưng hô thế nào. Chương Chi Dịch dường như hiểu được suy nghĩ của cô, liền nói: "Em cứ gọi anh là anh Chương."

Đào Tư Khả liền tỏ vẻ ngoan ngoãn, dịu dàng gọi một tiếng anh Chương. Chương Chi Nam ôm lấy cánh tay của Chương Đình Quân bằng hai tay nhỏ xíu, giọng trẻ con non nớt cất tiếng chào: "Em chào chị ạ."

Nghe vậy, Chương Chi Dịch lập tức chỉnh lại cách xưng hô của con gái: "Nam Nam, sao có thể gọi bạn gái của chú là chị được."

"Bố ơi." Chương Chi Nam quay sang nhìn Chương Chi Dịch với vẻ mặt đầy bối rối, ngoan ngoãn hỏi: "Vậy phải gọi là gì ạ?"

Chương Chi Dịch mỉm cười liếc nhìn Đào Tư Khả, ánh mắt đầy ẩn ý, nói: "Gọi là thím đi. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên chú của con giới thiệu bạn gái với chúng ta."

"Nhưng chị trông rất trẻ mà!" Chương Chi Nam nghiêm túc đáp lại. Tuy nhiên, cô bé là một đứa trẻ ngoan, nên lập tức ngọt ngào gọi Đào Tư Khả một tiếng thím.

Đào Tư Khả có chút bối rối, nắm lấy tay áo Chương Đình Quân theo phản xạ. Anh khẽ cười, nắm lại tay cô, rồi ôm Chương Chi Nam bước vào phòng riêng, giúp cô giải vây: "Anh, đừng trêu cô ấy nữa, cô ấy hay ngại. Chọc giận cô ấy rồi, em dỗ không nổi đâu."

Chương Chi Dịch đùa một câu: "Cuối cùng cũng có người trị được chú rồi."

Chương Đình Quân đáp: "Vậy anh nhớ nói giúp em vài lời tốt đẹp trước mặt bà nội."

Chương Chi Dịch mỉm cười đầy ẩn ý, nói: "Ăn xong bữa cơm này rồi tính." Ý anh áy là cuộc khảo sát này vẫn chưa kết thúc, chưa thể đưa ra kết luận vội.

Trong bữa ăn, Chương Chi Dịch hỏi Đào Tư Khả và Chương Đình Quân đã quen nhau như thế nào.

Đào Tư Khả đáp: "Quen nhau ở nhà ông nội em."

"Ông nội em là?" Chương Chi Dịch hỏi.

"Thầy Đào, nguyên hiệu trưởng trường đại học S." Chương Đình Quân lên tiếng giải thích.

"Hóa ra em là cháu gái của thầy Đào." Chương Chi Dịch hơi ngạc nhiên, rồi cười nói: "Đúng là có duyên thật."

Bữa tối kéo dài đến tận tám giờ tối mới kết thúc. Sau khi Chương Đình Quân đưa Chương Chi Dịch và Chương Chi Nam về khách sạn, hai người mới lái xe quay về. Đào Tư Khả tò mò hỏi: "Sao hôm nay không thấy mẹ của Chi Nam?"

"Bố mẹ con bé đã ly hôn rồi." Chương Đình Quân giữ vô lăng, nhẹ nhàng giải thích.

Đào Tư Khả ngạc nhiên: "Là vì không hợp nhau sao?"

Chương Đình Quân lắc đầu, hờ hững nói: "Lúc hai người họ kết hôn cũng không thấy có dấu hiệu không hòa thuận gì. Nhưng cuối cùng mẹ của Chi Nam đã chơi Chương Chi Dịch một vố, thế nên hai người mới ly hôn."

Đào Tư Khả sững người, lắp bắp: "Là cái mà em đang nghĩ sao?"

"Đúng vậy." Chương Đình Quân thừa nhận suy đoán của cô.

Đào Tư Khả gật gù, như thể vừa nhớ ra gì đó, đột nhiên nói: "Thảo nào anh từng bảo em rằng anh không thể để một cô gái nhỏ chơi đùa mình."

"Chuyện đó khác mà, Tư Khả." Chương Đình Quân nói đùa, liếc nhìn cô, chậm rãi nói: "Hay là em thực sự có ý định muốn chơi đùa anh?"

Đào Tư Khả ngây thơ mà thẳng thắn đáp: "Anh Chương, em yêu anh, nên em sẽ không chơi đùa anh."

Chương Đình Quân ngẩn ra một lúc, một nụ cười nhẹ lướt qua ánh mắt anh, pha chút bất đắc dĩ nhưng vẫn ẩn chứa sự dịu dàng. Anh nhẹ nhàng nói: "Em không nên nói lời này vào lúc này, Tư Khả."

"Vì sao?" Đào Tư Khả ngây ngô nhìn anh.

"Vì anh sẽ muốn hôn em." Chương Đình Quân mỉm cười, "Nhưng hiện giờ anh đang lái xe, không tiện hôn em."

Nghe vậy, Đào Tư Khả không nhịn được mà nghiêng người sát lại gần anh, cô xoay mặt anh qua. Chương Đình Quân phản ứng nhanh chóng, anh đánh tay lái, đỗ xe sát lề đường, kèm theo đó là một tiếng ma sát chói tai của lốp xe trên mặt đường.

Đào Tư Khả chạm môi vào môi anh, nhưng Chương Đình Quân lại giữ chặt cằm cô, quay mặt đi, tránh khỏi nụ hôn đó. Đào Tư Khả sững sờ, ánh mắt ngơ ngác. Sau đó, cô nhận ra vẻ mặt anh hơi nghiêm túc, nhưng anh vẫn nói với vẻ kiên nhẫn và dịu dàng: "Tư Khả, như vậy rất nguy hiểm. Anh không muốn chỉ vì một nụ hôn này mà... Lần sau em đừng làm thế nữa, được không?"

Đây có lẽ là lần đầu tiên anh thể hiện sự nghiêm túc với cô, Đào Tư Khả cụp mắt, giọng điệu có phần cứng nhắc: "Xin lỗi, em không nên hôn anh trong xe."

Dù nói vậy, nhưng vì cô còn trẻ, giọng điệu vẫn lộ chút cảm xúc nho nhỏ. Chương Đình Quân nhận ra, anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô để an ủi, cười nói: "Anh không muốn chúng ta chết trên xe đâu. Như vậy quá tệ, anh còn chưa cưới em mà, Tư Khả."

Anh dường như luôn có khả năng dễ dàng làm dịu đi những cảm xúc của cô, Đào Tư Khả cảm thấy mình giống như một đứa trẻ được nuông chiều.

Tình tiết nhỏ này không làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cả hai. Xe dừng lại ở bãi đỗ dưới khu chung cư, hai người lần lượt bước xuống. Chương Đình Quân nắm tay cô, nhìn cô rồi hỏi: "Em không giận chứ?"

"Em đâu phải người thích gây chuyện vô cớ." Đào Tư Khả khẽ chu môi, nói, "Anh nói đúng, hành động vừa rồi quả thật có chút nguy hiểm."

"Cô bé ngoan." Chương Đình Quân cười khen ngợi.

Cả hai về đến nơi ở, Đào Tư Khả đi tắm trước, sau khi tắm xong, Chương Đình Quân mới lấy đồ ngủ vào phòng tắm. Đào Tư Khả nằm trên giường nghịch điện thoại, trong lúc đó, điện thoại của Chương Đình Quân đổ chuông, là cuộc gọi từ Chương Chi Dịch. Đào Tư Khả bắt máy thay anh, Chương Chi Dịch hỏi xem họ đã về đến nơi chưa, Đào Tư Khả lại trò chuyện thêm vài câu với anh ấy.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Đào Tư Khả nghịch điện thoại của Chương Đình Quân một lúc. Cửa phòng tắm mở ra, Chương Đình Quân bước ra ngoài. Đào Tư Khả quay đầu nhìn anh nói: "Vừa rồi anh trai của anh gọi điện, em đã nói chuyện với anh ấy mấy câu."

Chương Đình Quân đặt một tay lên giường, cúi xuống hôn lên môi cô rồi hỏi: "Vậy hai người nói gì thế?"

"Anh ấy hỏi em chúng ta đã tới nơi chưa, em bảo là tới nơi rồi." Đào Tư Khả đưa điện thoại cho anh, tò mò hỏi thêm, "Những bạn gái cũ của anh, đều không thể chạm vào điện thoại của anh sao?"

"Gần như là không." Chương Đình Quân kiểm tra tin nhắn trên điện thoại, anh tựa lưng vào đầu giường, trả lời tin nhắn cho Lý Phương, sau đó lấy tài liệu trên tủ đầu giường lật xem vài trang.

Đào Tư Khả nằm ngửa bên cạnh anh, cảm thấy có chút buồn chán. Ngón tay cô nhẹ nhàng lướt trên cánh tay anh, cô thì thầm, "Anh có muốn làm không? Em muốn anh."

Chương Đình Quân còn chưa kịp lên tiếng, cô gái trước mặt đã đột nhiên vùi mình vào trong chăn, trên chăn trắng hiện ra một đường viền. Sau đó, đường viền ấy lại từ từ hạ xuống. Khi Chương Đình Quân nhận ra cô sắp làm gì, anh thò tay vào chăn định kéo cô ra, nhưng đã quá muộn.

Chương Đình Quân dựa vào đầu giường, từ từ nhắm mắt lại, hơi thở trở nên nặng nề. Những tài liệu ban đầu đặt dưới chân anh giờ nằm ​​rải rác khắp sàn nhà. Chương Đình Quân không quan tâm, trong đầu anh chỉ có ấm áp và ẩm ướt.

Không biết đã qua bao lâu, Chương Đình Quân lật chăn lên, nắm lấy cánh tay cô kéo cô ra ngoài. Đào Tư Khả ngồi dậy, cô giơ tay vén mái tóc rối, trên trán có chút mồ hôi, đôi môi cô đỏ mọng, nhìn anh với vẻ mặt vô tội. Chương Đình Quân giơ tay xoay mặt cô lại, anh mất kiên nhẫn, hôn mạnh lên môi cô, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ai dạy em những thứ này?"

"Em và Kiều Kiều từng xem một bộ phim." Đào Tư Khả đỏ mặt, "Cô ấy khuyên em có thể thử làm vậy."
Bình Luận (0)
Comment