Nỗi Nhớ Trong Mưa - Khôi Tiểu Thường

Chương 64

Hôm sau, ánh nắng mặt trời xuyên qua tấm rèm chưa kéo kín, chiếu thẳng xuống giường.

Đào Tư Khả cảm nhận được hơi nóng từ ánh nắng qua mí mắt. Cô mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt cô là chiếc ghế sofa đơn với một chiếc quần lót trắng của cô đặt trên đó. Chiếc quần lót trắng loang vệt rượu vang đỏ, cùng với chiếc váy ngủ nhàu nhĩ, như đang kể lại trận chiến dữ dội của đêm qua.

Đào Tư Khả nhớ lại cảnh tượng đêm qua, khuôn mặt cô dần dần đỏ lên. Cô nghĩ đến đôi môi anh, ngón tay của anh, và cách anh tái hiện lại những gì cô đã làm, áp dụng y hệt lên người cô.

Anh dễ dàng khơi dậy khát khao trong cô, khiến Đào Tư Khả nuốt khan một cách ngượng ngùng. Cô có chút hối hận khi nghe theo lời khuyên của Nhiếp Kiều Kiều. So với anh, cô vẫn còn quá non nớt. Anh thành thạo mọi kỹ năng tán tỉnh, trong khi cô chẳng khác nào chú cừu non ngây thơ tự nguyện bước vào miệng cọp.

Đào Tư Khả vén chăn lên, lấy chiếc váy ngủ trên ghế rồi mặc vào người, cảm giác có chút đau nhức âm ỉ. Cô cố gắng không làm anh thức giấc, nhẹ nhàng bước vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân.

Một lúc sau, trong phòng ngủ vang lên tiếng anh thức giấc. Đào Tư Khả mở vòi nước, vốc một ít nước lên rửa mặt. Chương Đình Quân bước tới phía sau cô, anh cúi người xuống, vén mái tóc dài xõa trên vai cô, khẽ hôn lên làn da sau tai cô.

Đào Tư Khả nhìn anh qua gương, vô thức nói: "Em không muốn làm thêm lần nữa đâu, anh biết rồi đấy."

Chương Đình Quân ngẩng đầu, liếc nhìn cô trong gương, cười nói: "Hôm qua em có vẻ rất..."

Đào Tư Khả đột ngột quay người lại, giơ tay che miệng anh, tức giận nói: "Không cho anh nói!"

Chương Đình Quân cười dịu dàng, anh đưa tay gỡ tay cô khỏi miệng mình, khẽ bóp nhẹ hai cái, nói: "Được rồi, anh muốn rửa mặt, em xong chưa?"

Đào Tư Khả gật đầu, cô bước ra khỏi phòng tắm. Ánh mắt cô lại dừng trên chiếc giường bừa bộn, tấm ga trải giường còn vương vết rượu vang đỏ. Đêm qua, hai người họ đã cùng nhau trải qua cả đêm trên chiếc giường đó.

Chương Đình Quân bước ra khỏi phòng tắm, thấy Đào Tư Khả đứng ngây người ở cuối giường, anh hỏi: "Sao vậy?"

"Tấm ga giường này phải xử lý thế nào đây?" Cô bối rối hỏi.

Chương Đình Quân cầm chiếc đồng hồ trên tủ đầu giường đeo lên cổ tay, bình thản nói: "Lát nữa sẽ có người đến dọn dẹp."

"Vậy chẳng phải họ sẽ biết chúng ta đã làm gì sao?" Đào Tư Khả quay đầu, tròn mắt nhìn anh đầy ngạc nhiên.

"Đúng vậy." Chương Đình Quân nhìn cô với vẻ khó hiểu, "Chuyện đó thì có vấn đề gì sao, Tư Khả?"

Đào Tư Khả mím môi, không biết phải trả lời thế nào. Dường như Chương Đình Quân đã nhận ra sự lúng túng của cô, anh cười trấn an: "Đừng lo, họ rất chuyên nghiệp, sẽ không bàn tán gì đâu."

Chưa kịp phản ứng, cô đã nghe anh nói thêm: "Tư Khả, anh không ngờ em lại ngại ngùng đến vậy."

Đào Tư Khả phồng má, trừng mắt nhìn anh, nói: "Anh Chương, có ai từng nói với anh rằng, đôi khi anh rất đáng ghét chưa?"

"Không có, nhưng bạn gái nhỏ của anh vừa nói đấy." Anh cười lắc đầu, lại liếc nhìn cô rồi nói, "Yên tâm, lát nữa anh sẽ tự mang ga trải giường bỏ vào máy giặt làm sạch trước. Sẽ không ai biết tối qua chúng ta đã làm gì đâu."

Đào Tư Khả hài lòng, bước chân trần đến trước mặt anh. Cô kiễng chân, đặt một nụ hôn lên má anh, nói: "Giờ em lại thích anh rồi."

Chương Đình Quân bất lực lắc đầu, đưa tay vỗ nhẹ vào mông cô, nói: "Đi thu dọn đồ đi, lát nữa anh đưa em về trường."

Đào Tư Khả mở tủ quần áo, ánh mắt dừng lại trên những bộ đồ được treo ngay ngắn bên trong. Cô quay đầu nhìn anh, hỏi: "Quần áo trong này là ai chuẩn bị vậy?"

"Thư ký của anh." Chương Đình Quân đáp.

"Là người đã rót cà phê cho em lúc em đến văn phòng của anh lần đầu tiên ư?" Đào Tư Khả đoán.

"Đúng vậy." Chương Đình Quân gật đầu, nhìn cô, "Em có thích không?"

"Gu thẩm mỹ không tồi." Đào Tư Khả khen một câu.

Cô chọn một chiếc áo len dệt kim màu xanh dương và một chiếc quần bó màu đen. Cô không né tránh Chương Đình Quân, trực tiếp cởi chiếc váy ngủ trên người ra, thay sang chiếc áo len mỏng. Chương Đình Quân vừa chỉnh xong đồng hồ, chuẩn bị ra ngoài thì vô tình liếc thấy tấm lưng mảnh mai và vòng eo gầy guộc của cô. Anh cảm thấy bản thân cần hút một điếu thuốc ngay lúc này để dời sự chú ý.

Sau khi Chương Đình Quân trở lại thành phố Dương Giang, anh lái xe về thăm nhà cũ. Trên đường đưa Tư Khả về trường, anh nhận được cuộc gọi từ bà nội, bảo anh dành thời gian về nhà ăn cơm. Chắc hẳn Chương Chi Dịch đã báo với bà rằng hôm nay anh sẽ về Dương Giang.

Chương Đình Quân dừng xe trong sân, bước xuống mở cửa vào nhà. Anh nhìn thấy Chương Chi Nam và bà nội đang ngồi trên sofa, bà đang đút từng thìa trứng hấp cho Chương Chi Nam ăn.

Nghe tiếng cửa mở, Chương Chi Nam quay đầu, giọng non nớt reo lên: "Chú ơi, chú cũng về rồi ạ? Sao thím không đi cùng chú?"

Chương Đình Quân mỉm cười bước đến gần, giơ tay xoa đầu Chương Chi Nam: "Thím của cháu phải đi học."

Nghe vậy, bà cụ Chương khẽ nhíu mày, cố tỏ ra bình tĩnh, hỏi: "Thím gì chứ?"

Chương Chi Nam nghiêm túc trả lời: "Thì là bạn gái của chú đấy ạ, bà ơi, bà thật ngốc, ngay cả thím là ai cũng không biết."

Vì mấy câu nói của Chương Chi Nam mà gương mặt vốn nghiêm nghị của bà cụ Chương thoáng hiện ý cười nhẹ. Bà hiền từ dỗ dành cô bé: "Nam Nam nhà chúng ta thông minh quá, nhưng chú của cháu chưa kết hôn với bạn gái, nên bây giờ cháu chưa được gọi là thím đâu."

Tuy bà cụ Chương nói câu này với Chương Chi Nam, nhưng rõ ràng cũng là để bày tỏ thái độ của mình. Chương Chi Nam nhíu đôi mày nhỏ, giơ tay gãi đầu, ngây thơ nói: "Tại sao ạ? Bố cháu bảo cháu gọi thím mà. Trời ơi, người lớn thật phiền phức, làm cháu rối hết cả lên, giờ đầu óc cháu nghĩ không nổi nữa rồi."

Chương Đình Quân ngồi xuống sofa, lấy điện thoại ra, cười đầy ẩn ý: "Cháu muốn gọi thím thì cứ gọi, lát nữa chú sẽ cho cháu một bao lì xì thật to."

Chương Chi Nam hớn hở hỏi: "Bao lì xì to ạ? Cháu có thể mua rất nhiều, rất nhiều socola không?"

"Có thể." Chương Đình Quân cười đáp.

Bà cụ Chương đặt bát trứng hấptrên tay xuống, giọng lạnh nhạt: "Thím Lan, đưa Nam Nam đến phòng ăn, cho nó ăn nốt bát trứng hấp này đi."

Thím Lan trong bếp nghe thấy, liền dẫn Chương Chi Nam ra phòng ăn. Bà cụ Chương hắng giọng, nhìn về phía Chương Đình Quân ở đối diện, hỏi: "Cháu thật sự định cưới cô gái tên Tư Khả đó à?"

Chương Đình Quân nhận được một tin nhắn WeChat từ Đào Tư Khả, cô hỏi anh đã đến Dương Giang chưa. Anh trả lời tin nhắn, rồi cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn bà nội, chậm rãi nói: "Cô ấy đang đi học, cháu muốn cưới, nhưng cô ấy chưa đồng ý."

Bà cụ Chương nói: "Chi Dịch đã gặp con bé, nói ông của con bé trước đây là hiệu trưởng trường đại học S. Nhưng bà cho người điều tra, bố mẹ của cô gái này đã ly hôn rồi, bố con bé còn có một gia đình khác, còn từng mượn một khoản tiền từ cháu."

"Bà đã điều tra kỹ đến vậy rồi sao?" Chương Đình Quân tuy nói vậy nhưng rõ ràng không hề ngạc nhiên, anh cười nói, "Bà nội, chuyện này bà đừng lo nữa."

Bà cụ Chương hơi ngẩn người, lại nghe thấy Chương Đình Quân chậm rãi nói: "Nếu bà muốn cháu kết hôn, thì đối tượng kết hôn cũng chỉ có thể là cô ấy. Hơn nữa, bà cũng rõ đấy, cháu không phải bố cháu."

Bố mẹ của Chương Đình Quân kết hôn vì môn đăng hộ đối, mối quan hệ của họ không tệ cũng không tốt, chỉ là kiểu tình cảm đối phó trên bề mặt. Thật ra trước khi bố Chương cưới mẹ Chương, ông đã có một cô bạn gái yêu nhau vài năm, nhưng vì áp lực từ gia đình nên cuối cùng họ chia tay, ông cưới mẹ Chương.

Chương Đình Quân vẫn ăn tối với bà nội, ngoài anh ra còn có Chương Chi Dịch. Sau bữa ăn, Chương Chi Dịch và Chương Đình Quân ra sân hút thuốc, Chương Chi Dịch đưa cho Chương Đình Quân một điếu thuốc rồi nói: "Hôm nay em chọc giận bà à?"

Chương Đình Quân cúi đầu, cầm bật lửa châm thuốc, anh rít một hơi thật sâu, không nói gì.

Chương Chi Dịch lên tiếng thay bà nội: "Bà nội cũng vì tốt cho em, em cũng không thể chắc chắn Tư Khả sẽ không trở thành Thi Thư Nghi thứ hai được. Dù sao cô gái ấy còn trẻ, tâm tính chưa đủ ổn định." Thi Thư Nghi là mẹ của Chương Chi Nam.

Chương Đình Quân liếc nhìn Chương Chi Dịch, anh búng tàn thuốc, nói: "Vừa nãy em đã nói với bà nội rằng em không phải bố em, đương nhiên cũng sẽ không phải anh thứ hai."

Chương Chi Dịch khẽ cười, thốt ra một câu thô tục: "Mẹ kiếp."

Chương Đình Quân lấy chìa khóa xe trong túi, bước xuống cầu thang, nói: "Em không vào đâu, anh nói với bà một tiếng giúp em."

Ngày sinh nhật của Đào Tư Khả, Thẩm Tiểu Địch gọi điện cho cô. Lúc đó vừa hết giờ học, Đào Tư Khả bước ra khỏi lớp thì điện thoại trong tay vang lên. Cô ấn nút nhận cuộc gọi, đầu dây bên kia là giọng nói vui mừng của Thẩm Tiểu Địch: "Tư Khả, đoán xem mình đang ở đâu?"

Đào Tư Khả trả lời theo phản xạ: "Thành phố C?"

"Ôi, sao cậu đoán đúng vậy?" Thẩm Tiểu Địch kinh ngạc nói, "Mình đến để chúc mừng sinh nhật cậu, thế nào, có đủ nghĩa khí không?"

Đào Tư Khả đứng im một lúc, có chút ngạc nhiên, cô thắc mắc: "Vậy bây giờ cậu đang ở đâu?"

"Ở cổng Nam trường cậu, không phải các cậu vừa hết giờ học sao? Ra ngoài đi, mình đã đặt nhà hàng rồi." Thẩm Tiểu Địch nói.

Đào Tư Khả cúp máy, cô đăng nhập WeChat gửi tin nhắn cho Chương Đình Quân, nói với anh rằng cô phải đi ăn mừng sinh nhật với Thẩm Tiểu Địch, sẽ đến chỗ anh muộn một chút. Khi về đến ký túc xá, cô nhận được phản hồi từ Chương Đình Quân, chỉ một chữ "Được" đơn giản, khiến cô không thể đoán ra tâm tư của anh.

Đào Tư Khả cũng không quá để tâm, lấy túi xách rồi rời khỏi ký túc xá. Thẩm Tiểu Địch đứng dưới tán cây nhãn ở cổng trường, cúi đầu nghịch điện thoại. Đào Tư Khả còn chưa đến gần, Thẩm Tiểu Địch đã như có linh cảm mà ngẩng đầu lên và nhìn thấy cô. Thẩm Tiểu Địch ôm cô rồi đưa món quà trong tay cho cô: "Quà sinh nhật cho cậu đây."

"Cái gì vậy?" Đào Tư Khả nhìn túi quà.

"Một chai nước hoa." Thẩm Tiểu Địch nói, "Cậu chắc chắn sẽ thích. Chúng ta gọi taxi nhé?"

Thẩm Tiểu Địch đã đặt một nhà hàng cách khách sạn nơi cô ấy ở không xa, Đào Tư Khả hỏi: "Hôm nay không phải cậu có tiết học sao, sao lại đến đây được?"

"Mình xin nghỉ cả ngày mà." Thẩm Tiểu Địch nhìn xuống chiếc đồng hồ Vacheron Constantin trên cổ tay Đào Tư Khả, cô ấy nói, "Sao cậu vẫn đeo chiếc đồng hồ nam này vậy?"

Đào Tư Khả mím môi, cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Tiểu Địch, chậm rãi nói: "Nói với cậu một chuyện, mình và Chương Đình Quân đã ở bên nhau rồi."

Thẩm Tiểu Địch trợn mắt, kinh ngạc: "Là anh Chương đó sao?"

Đào Tư Khả gật đầu, một lúc sau, Thẩm Tiểu Địch dường như đã tiêu hóa được chuyện này. Cô ấy nhìn Đào Tư Khả qua một chiếc bàn ăn, hỏi: "Đây là chuyện từ lúc nào vậy?"

"Lúc khai giảng." Đào Tư Khả khẽ nói.

"Mình cứ nghĩ anh Chương quan tâm cậu nhiều như vậy là vì ông nội cậu thôi." Thẩm Tiểu Địch uống một ngụm nước trái cây, nói tiếp, "Mình đã bảo anh ấy đối xử với cậu tốt quá mà."

Đào Tư Khả ngậm ống hút, nhìn biểu cảm của Thẩm Tiểu Địch, hỏi: "Cậu không giận sao? Đến bây giờ mình mới nói cho cậu biết?"

"Cậu có lý do của cậu mà." Thẩm Tiểu Địch lắc đầu, nói, "Dù sao thì cậu cũng đã nói cho mình biết rồi."

Đào Tư Khả mỉm cười, Thẩm Tiểu Địch xiên một miếng gan ngỗng, nói: "Nhưng tối nay cậu phải ở lại khách sạn với mình."

Đào Tư Khả có chút do dự, Thẩm Tiểu Địch liền tỏ ra đáng thương: "Cậu không thể từ chối được, dù sao mình cũng bay từ phương Nam đến đây chỉ để chúc mừng sinh nhật cậu mà."

Đào Tư Khả đành phải thỏa hiệp.

Một giờ sáng, Đào Tư Khả quay mặt, nhìn Thẩm Tiểu Địch gục trên giường ngủ say. Cô khẽ kéo chăn, nhẹ nhàng xuống giường, đi vào phòng tắm, thoa chút son môi rồi lấy thẻ phòng và điện thoại lặng lẽ rời khỏi phòng.

Bên ngoài không biết đã đổ tuyết từ lúc nào, mặt đất phủ một lớp tuyết mỏng. Bên ngoài khách sạn, một chiếc xe ô tô đen đang đỗ, Đào Tư Khả chạy nhanh đến, mở cửa ghế lái phụ chui vào trong xe. Cô cẩn thận quan sát sắc mặt của Chương Đình Quân, dè dặt hỏi: "Anh không giận chứ?"

Chương Đình Quân nghe xong lắc đầu, hỏi: "Bạn em ngủ rồi à?"

Đào Tư Khả cảm thấy hơi có lỗi, cô tiếp tục giải thích: "Vâng, cô ấy ngủ rồi. Cô ấy bay từ xa đến thành phố C chỉ để chúc mừng sinh nhật em, em không thể để cô ấy một mình, anh biết mà."

"Anh không giận, Tư Khả." Chương Đình Quân đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt cô, nói với giọng dịu dàng, "Chúc mừng sinh nhật, bé yêu, mặc dù đây là một lời chúc muộn."

Đào Tư Khả quỳ ở ghế lái phụ, chiếc áo khoác lông trắng của cô phát ra tiếng xào xạc, cô nghiêng người về phía anh, chạm môi mình lên môi anh.

Chương Đình Quân vươn tay ôm lấy eo cô, kéo cô lên đùi mình. Hai người hôn nhau một lúc, khi tách ra, khóe môi anh vương chút son môi của cô, Đào Tư Khả đưa tay lau cho anh, rồi lấy chút son còn lại trên tay lau lên chiếc áo sơ mi trắng của anh.

Chương Đình Quân bất lực, nhưng trong mắt anh lấp lánh ý cười nuông chiều, anh trêu cô: "Bé yêu, nếu em không thích anh mặc chiếc áo sơ mi này thì cứ nói thẳng."

"Lần sau sinh nhật anh, em sẽ đền cho anh một chiếc áo khác." Cô nói một cách lơ đễnh, lại như một đứa trẻ đang đòi kẹo, xòe lòng bàn tay nhìn anh đầy kỳ vọng, "Anh Chương, quà sinh nhật của em đâu?"

Chương Đình Quân với tay lấy một hộp quà từ ghế sau, đưa cho cô. Đào Tư Khả nâng niu túi quà bằng hai tay, ánh mắt đầy tò mò: "Là gì vậy?"

"Một chiếc đồng hồ nam." Anh nói.

"Đồng hồ của Vacheron Constantin?" Mắt cô sáng lên.

Anh gật đầu, đưa tay vén gọn những lọn tóc xoăn rối bên má cô, nói: "Anh nghĩ em sẽ thích món quà này."

Đào Tư Khả hỏi: "Anh có biết vì sao em thích đồng hồ của thương hiệu này không?"

"Vì sao?" Anh kiên nhẫn hỏi.

"Vì hình chữ thập Malta, em thích biểu tượng này." Cô sát lại gần anh, hôn nhẹ lên môi anh, "Em thích món quà này, cảm ơn anh, anh Chương."
Bình Luận (0)
Comment