Đào Tư Khả cầm thẻ phòng nhẹ nhàng áp vào máy cảm biến, cánh cửa vốn đóng chặt phát ra tiếng "tít" rồi tự động mở ra. Ánh sáng từ trong phòng lọt ra một chút, Không biết Thẩm Tiểu Địch đã dậy từ lúc nào, đang dựa vào đầu giường chơi điện thoại.
Đào Tư Khả xoay người đóng cửa, cô tiện tay đặt túi giấy lên ghế sofa, cởi áo khoác ngoài rồi cũng ném lên sofa, nói: "Mình đánh thức cậu à?"
"Không phải, mình dậy vì khát nước." Thẩm Tiểu Địch bò dậy khỏi giường, cầm chai coca đặt ở đầu giường, vặn nắp nói: "Anh Chương đến tìm cậu à?"
Đào Tư Khả mơ hồ ậm ừ một tiếng, ánh mắt của Thẩm Tiểu Địch rơi xuống chiếc túi quà màu đồng trên ghế sofa, bên ngoài túi có logo chữ thập Malta, cô ấy tò mò hỏi: "Mình có thể xem không?"
Đào Tư Khả nói: "Tất nhiên là được."
Thẩm Tiểu Địch lấy ra một chiếc hộp vuông màu đen, cô mở ra, bên trong là một chiếc đồng hồ đeo tay nam. Nó trông khá giống chiếc mà Đào Tư Khả đang đeo trên tay. Như chợt nhớ tới điều gì đó, Thẩm Tiểu Địch liền hỏi: "Đào Đào, chiếc đồng hồ trên tay cậu vốn dĩ không phải là của bố cậu, đúng không?"
Đào Tư Khả vén chăn bò lên giường: "Đúng vậy, là của anh ấy."
Thẩm Tiểu Địch đóng nắp hộp lại, nói: "Nhưng mà anh Chương cũng thú vị thật, lại tặng cậu một chiếc đồng hồ nam, hai người đúng là trời sinh một cặp."
"Trời sinh một cặp." Đào Tư Khả lẩm bẩm.
Cô nằm sấp trên giường, vừa cầm điện thoại nhắn tin cho Chương Đình Quân, dặn anh lái xe cẩn thận trong ngày tuyết rơi, vừa vui vẻ nói: "Tớ thích cách nói này."
Thẩm Tiểu Địch xích lại gần, vẻ mặt đầy tò mò, hỏi: "Sao nào, yêu một người đàn ông lớn tuổi hơn cậu, có phải cực kỳ chu đáo, cực kỳ quan tâm cậu không?"
Chương Đình Quân vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô, Đào Tư Khả đặt điện thoại xuống, nghiêng đầu nhìn Tiểu Địch, ừm một tiếng: "Anh ấy thật sự rất tốt với mình. Cậu biết không? Ngoài ông bà nội ra, có lẽ anh ấy là người đối xử với mình tốt nhất."
Thẩm Tiểu Địch nghiêng người, duỗi thẳng người nằm ngửa trên giường, cô ấy nhìn lên chiếc đèn chùm pha lê trên trần nhà, nói: "Thật ra cậu thích anh Chương cũng không có gì bất ngờ. Mình cảm thấy so với Tiêu Tư Bạch, có lẽ anh Chương hợp với cậu hơn."
Đào Tư Khả cũng nằm ngửa trên giường, lại nghe Thẩm Tiểu Địch hỏi: "Bây giờ mình nhắc đến Tiêu Tư Bạch, cậu có cảm giác gì không?"
"Không cảm giác gì." Giọng Đào Tư Khả bình thản.
Thẩm Tiểu Địch nghiêng đầu, liếc nhìn Đào Tư Khả, chậm rãi nói: "Thật ra tuần trước mình có gặp đàn anh Tiêu một lần, anh ấy về để xử lý hồ sơ. Mình và anh ấy có nhắc đến cậu. Cậu có muốn biết chúng mình đã nói gì không?"
"Không muốn biết." Đào Tư Khả dứt khoát từ chối, không phải vì cô còn tình cảm gì với Tiêu Tư Bạch, mà chỉ đơn giản là không muốn nghe thêm bất kỳ tin tức nào về anh ta.
Thẩm Tiểu Địch nhìn Đào Tư Khả, do dự một lúc, cuối cùng vẫn nói: "Thật ra mẹ cậu từng đến trường của đàn anh Tiêu tìm anh ấy, còn làm ầm lên ở ký túc xá của anh ấy, tình cảnh khá khó xử."
Đào Tư Khả hơi sững người, cô ngồi dậy khỏi giường, chống một tay lên chăn, cúi đầu nhìn chằm chằm Thẩm Tiểu Địch, hỏi: "Tiêu Tư Bạch nói với cậu à?"
"Không phải, sao anh ấy có thể nói với mình chuyện này được. Là đàn chị Phùng nói với mình." Thẩm Tiểu Địch cũng ngồi dậy, ngập ngừng hỏi: "Cậu không biết chuyện này sao?"
"Không biết." Đào Tư Khả bối rối lắc đầu.
Thẩm Tiểu Địch chậm rãi nói: "Mình đoán lúc đó đàn anh Tiêu không liên lạc với cậu cũng vì chuyện này, nhưng đúng là anh ấy đã hẹn hò với đàn chị Phùng rồi."
"Ồ." Đào Tư Khả thả người nằm phịch xuống giường, chiếc điện thoại bên cạnh gối rung lên một tiếng. Là Chương Đình Quân trả lời tin nhắn của cô, nói rằng anh đã về đến nhà an toàn.
Đào Tư Khả ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, nói: "Tiểu Địch, hứa với mình, đây là lần cuối cùng cậu nhắc đến tên anh ta."
"Mình hứa. Mình chỉ không muốn cậu mơ hồ không rõ ràng, thay vì sau này nghe từ miệng người khác, chi bằng để mình nói cho cậu biết." Thẩm Tiểu Địch nói, "Nhưng mà, Đào Đào, lần này cậu lại yêu xa rồi đấy."
"Ồ, chuyện đó không sao." Đào Tư Khả thản nhiên, "Anh Chương nói với mình rằng, vấn đề của yêu xa là không có tiền và không có thời gian, mà anh ấy thì không gặp rắc rối này."
Thẩm Tiểu Địch chậc lưỡi cảm thán, cô ấy lấy một chiếc gối đặt sau lưng, nói: "Đúng là đàn ông lớn tuổi, khâm phục thật."
Tối hôm đó, Đào Tư Khả và Thẩm Tiểu Địch trò chuyện rất lâu, thoáng chốc như có một ảo giác. Đào Tư Khả cảm thấy như mình đã trở lại thời cấp ba, khi hai người nằm trên giường, tranh luận xem ai sẽ là người làm bài tập Toán trước rồi để người kia chép.
Sáng hôm sau, Đào Tư Khả ăn sáng cùng Thẩm Tiểu Địch, sau đó bắt xe đưa cô ấy ra sân bay. Nhìn Thẩm Tiểu Địch lên máy bay, Đào Tư Khả mới rời sân bay. Cô không gọi cho Chương Đình Quân để bảo anh đến đón, mà trực tiếp bắt một chiếc taxi trở về khu chung cư Hòa Viên.
Đào Tư Khả nhập mã khóa mở cửa. Chương Đình Quân đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách xử lý công việc, trên đùi đặt một chiếc laptop. Trên bàn trà trước mặt anh là một ly whisky màu vàng óng, bên trong có vài viên đá lạnh.
Nghe thấy tiếng động ở cửa, anh ngẩng đầu lên nhìn, dịu dàng nói: "Bạn em về rồi à?"
"Em vừa tiễn cô ấy ra sân bay." Đào Tư Khả tiến lại gần, quỳ một chân lên ghế sofa, hỏi: "Anh đang bận à?"
Chương Đình Quân lắc đầu, đặt chiếc laptop trên đùi xuống bàn trà, nói: "Không, anh đang đợi em về."
Đào Tư Khả vòng hai tay qua cổ anh, định cúi xuống đặt một nụ hôn an ủi lên môi anh, thì bất chợt có người bước ra từ phòng sách. Cô giật mình, vội buông tay khỏi cổ anh, giữ vẻ mặt bình tĩnh, lấy một cuốn tạp chí trên bàn trà, cụp mắt giả vờ chăm chú lật xem.
Chương Đình Quân bật cười trước hành động của cô. Anh nheo mắt đầy vẻ thư thái, cầm ly whisky trên bàn trà nhấp một ngụm, rồi quay sang nói với cô giúp việc: "Hôm nay dọn đến đây thôi, cô về trước đi nhé."
Cô giúp việc đáp một tiếng rồi cầm chậu và giẻ lau đi vào nhà vệ sinh.
Nghe tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh, Đào Tư Khả quay mặt nhìn Chương Đình Quân, khẽ làu bàu: "Sao anh không nói với em là trong nhà còn có người chứ."
"Thật ra anh đang định nói với em về chuyện này." Đáy mắt anh thoáng hiện ý cười.
"Xấu hổ quá." Đào Tư Khả nhíu mày, sau đó nằm lên đùi anh, mở tạp chí ra đặt lên mặt. Cô quyết định sẽ không lấy cuốn tạp chí xuống cho đến khi cô giúp việc rời đi.
Chương Đình Quân cảm thấy hơi buồn cười, anh sát gần tai cô, thì thầm: "Dù chúng ta có hôn nhau trước mặt cô ấy, cô ấy cũng sẽ không nhìn thêm lần nào đâu."
"Em không muốn." Cô từ chối.
Ngay lúc đó, Đào Tư Khả nghe thấy tiếng cô giúp việc bước ra từ nhà vệ sinh, cô ấy nói với Chương Đình Quân: "Anh Chương, vậy tôi đi trước đây."
Cửa mở rồi lại đóng lại.
Chương Đình Quân đưa tay lấy cuốn tạp chí khỏi mặt cô, ném lên bàn trà, ánh mắt dịu dàng dừng lại trên khuôn mặt cô, ra hiệu: "Giờ em có thể tiếp tục việc bị ngắt quãng rồi, Tư Khả."
"Muộn rồi, anh Chương ạ." Cô nói với vẻ đắc ý.
Chương Đình Quân cũng không ép buộc, Đào Tư Khả rời khỏi sofa. Cô đi chân trần đến khu bếp, mở tủ lạnh, thấy một chiếc hộp bánh kem. Cô ngẩn người, quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trên sofa, hỏi: "Hôm qua anh còn mua bánh kem sao?"
"Đúng vậy." Chương Đình Quân gật đầu, "Dù sao hôm qua cũng là sinh nhật của em mà."
Đào Tư Khả lấy bánh kem ra, mang vào phòng khách đặt lên bàn trà, từ từ tháo chiếc nơ ruy băng màu sắc xinh xắn buộc trên hộp. Cô nói: "Em không nghĩ anh lại mua đâu."
Cô cẩn thận mở nắp hộp, chiếc bánh có thiết kế rất nữ tính, màu hồng, trang trí bằng đôi cánh trắng, còn có một con thiên nga trắng.
Đào Tư Khả chớp mắt, ngạc nhiên nói: "Chắc đây không phải là anh mua đâu nhỉ?"
"Thật ra đây là lần đầu tiên anh chuẩn bị bánh kem cho người khác, anh đã hỏi qua thư ký của mình." Chương Đình Quân hơi nhíu mày, dịu dàng giải thích, "Cô ấy bảo mấy cô gái ở độ tuổi của em sẽ thích kiểu bánh như thế này hơn."
"Em khá thích chiếc bánh kem này." Đào Tư Khả lấy vài cây nến cắm lên bánh, rồi đưa tay ra, "Anh có thể cho em mượn bật lửa được không?"
Chương Đình Quân lấy bật lửa từ trong túi ra, nhưng anh không đưa cho Đào Tư Khả mà trực tiếp châm lửa. Anh dùng một tay che ngọn lửa màu xanh, lần lượt thắp từng cây nến.
Ánh nến lung linh, cô gái trước mặt nhắm mắt lại, chắp tay vào nhau. Kỳ thực đã lâu rồi Chương Đình Quân không tổ chức sinh nhật cho ai, chuyện này đối với anh cũng khá hiếm hoi.
Vài giây sau, Đào Tư Khả mở mắt ra, Chương Đình Quân nhìn cô, vẻ mặt điềm tĩnh hỏi: "Em đã ước gì vậy?"
Đào Tư Khả dùng ngón tay chấm một chút kem, đưa lên miệng nếm thử, cô nói: "Hy vọng anh sẽ mãi mãi say mê em."
"Đây là sự thật, không cần phải ước, Tư Khả." Anh nói.
Anh lại nói: "Lại đây, Tư Khả."
Đào Tư Khả đứng dậy khỏi sàn, cô ngồi lên đùi anh, nhìn vào khuôn mặt anh, hỏi: "Anh muốn thử bánh kem này không?"
Anh cười nói: "Rất muốn."
Đào Tư Khả dùng hai tay nâng mặt anh, cô cúi đầu, áp môi mình lên môi anh.