Nỗi Nhớ Trong Mưa - Khôi Tiểu Thường

Chương 66

Cửa sổ mở một nửa, ánh nắng mùa đông xuyên qua cửa chớp chiếu lên giường, ga trải giường hoa nhí với nền trắng và hồng bị ánh sáng chia thành những vệt sáng tối đan xen nhau.

Đào Tư Khả nằm sấp trên giường, dùng một tay nghịch hoa văn trên chăn, tay kia cầm điện thoại áp vào tai, cô nói: "Em chỉ nói với ông nội là hôm nay bạn trai em sẽ đến thăm, nhưng không nói cụ thể là ai."

Đào Tư Khả lại lật người, nằm ngửa ở cuối giường, cô nhíu mày trông đầy lo lắng, cắn ngón tay, nói: "Hay là anh đừng đến nữa, em sợ ông nội sẽ đuổi anh đi, như vậy thật tệ."

"Anh đang trên đường đến rồi, Tư Khả." Anh an ủi cô, "Đừng lo, thầy Đào không đến mức làm như vậy đâu."

Đào Tư Khả cắn môi, cô đề nghị với anh: "Nếu ông nội không đồng ý, anh cứ bảo với ông là em đã mang thai con của anh rồi."

"Đây là một chủ ý tồi tệ." Anh cười nói, "Có lẽ ông nội em sẽ bị chúng ta chọc tức tới mức tăng huyết áp mất."

"Được rồi, em chỉ đùa thôi, muốn làm anh bớt lo lắng một chút." Cô ân cần nói thêm, "Anh đang lái xe, nên em không nói chuyện với anh nữa, lát nữa gặp, anh Chương."

"Lát nữa gặp." Anh dịu dàng nói.

Ngay sau khi Đào Tư Khả cúp điện thoại với Chương Đình Quân, điện thoại của Thẩm Tiểu Địch liền vang lên. Đào Tư Khả nhấn nút nghe, Thẩm Tiểu Địch hỏi: "Anh Chương đã đến chưa? Ông bà nội phản ứng ra sao?"

"Mình chưa nói với họ." Đào Tư Khả lầm bầm, "Họ chỉ biết hôm nay bạn trai mình sẽ đến thăm."

"Cảm giác sẽ là một cảnh tượng mưa máu gió tanh." Thẩm Tiểu Địch nói với vẻ không mấy lạc quan.

Đào Tư Khả gật đầu, ừm một tiếng, nhíu mày, "Nếu ông nội không cho phép mình và anh Chương ở bên nhau thì sao?"

"Thì cậu chạy trốn với anh Chương đi." Thẩm Tiểu Địch đề nghị một cách không nghiêm túc, một lúc sau cô ấy lại nói, "Cậu không cần quá lo lắng, anh Chương chắc chắn sẽ giải quyết ổn thỏa với ông nội cậu."

Sau khi Đào Tư Khả và Thẩm Tiểu Địch trò chuyện được khoảng hai mươi phút, dưới lầu truyền đến âm thanh của xe ô tô. Đào Tư Khả nhảy khỏi giường, cô thò người ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy chiếc Porsche quen thuộc.

Đào Tư Khả chạy trân chần xuống lầu, giọng nói lo lắng của bà nội Đào vang lên từ phía sau, bà nói: "Đừng chạy, cẩn thận ngã bây giờ."

Đào Tư Khả làm như không nghe thấy, chạy đến cửa chính mở cửa. Đúng lúc Chương Đình Quân đứng ngay sau cửa. Đào Tư Khả nhón chân hôn nhẹ vào má anh rồi vội vã rời đi, cô lo lắng nói: "Lucky kiss, chúc anh may mắn, anh Chương."

Chương Đình Quân nhìn cô, cười khẽ: "Em có vẻ rất lo lắng?"

"Đương nhiên rồi." Đào Tư Khả chớp mắt, cố ý nói, "Nếu ông nội bắt em chia tay anh, em có thể sẽ đồng ý với ông, anh biết đấy, họ là những người quan trọng nhất trong cuộc đời em."

"Ban nãy em còn khuyên anh, nếu ông nội không đồng ý thì lừa ông là em mang thai rồi." Anh trêu cô, "Giờ anh chỉ mong em sớm tốt nghiệp, dù sao tâm tư của con gái thay đổi nhanh lắm, ai mà biết em sẽ yêu anh được bao lâu?"

"Đó là chuyện khác." Cô ngẩng đầu nhìn anh, "Anh có thể khiến ông nội đồng ý không?"

"Yên tâm, anh có thể giải quyết chuyện này." Anh nói.

Bà nội Đào xuống lầu, bà nhìn thấy Chương Đình Quân thì có vẻ hơi ngạc nhiên, cười nói: "Đình Quân, sao em lại đến đây?"

Đào Tư Khả ho nhẹ một tiếng, nói: "Bà nội, anh ấy chính là bạn trai của cháu."

Vừa dứt lời, Đào Tư Khả liếc thấy ông Đào đứng trên cầu thang, trong lòng cô chợt run lên, nghe thấy ông Đào nói: "Đình Quân, em lên đây một lát."

Bà nội Đào nhìn Chương Đình Quân đi lên rồi mới hỏi cháu gái của mình: "Chuyện này là sao? Hai đứa bắt đầu quen nhau từ khi nào?"

Đào Tư Khả cụp mắt, thành thật nói: "Lúc cháu khai giảng ạ."

Bà nội Đào thở dài một hơi, nói: "Đình Quân là người tốt, nhưng tuổi tác của cậu ấy hơi lớn đối với cháu, còn lại thì không có vấn đề gì."

Đào Tư Khả vươn tay lấy một quả vải trong đĩa trái cây, cô nói: "Cháu thấy bình thường mà, chỉ cách nhau mười tuổi thôi, đâu phải hai mươi mấy tuổi."

"Hai mươi mấy tuổi, cháu xem bà có cho cậu ấy bước qua cánh cửa này không." Bà nội Đào nghiêm mặt, một lúc sau, bà lại nói, "Thôi vậy, cháu thích là được, tuổi tác lớn cũng có cái lợi, ít nhất sẽ biết chăm sóc người khác."

Trong phòng sách.

Chương Đình Quân nâng tay nhẹ nhàng đóng cửa, ông Đào giơ tay chỉ vào ghế sofa, nói: "Ngồi đi."

Chương Đình Quân cởi áo khoác, ngồi xuống ghế sofa. Ông Đào không vội mở lời, im lặng một lúc lâu mới từ từ nói: "Đình Quân à, Tư Khả còn quá nhỏ, tâm tính ít nhiều vẫn chưa ổn định. Nói một câu thật lòng, em đừng để bụng, thầy thấy hai đứa không hợp nhau, cả về tuổi tác lẫn kinh nghiệm sống đều không hợp."

Lời nói của ông Đào có vẻ khá lạnh lùng. Chương Đình Quân vẫn giữ nụ cười trên mặt, giọng nói chân thành: "Thầy Đào, em hiểu điều đó. Nhưng đôi khi sự chênh lệch về kinh nghiệm sống và tuổi tác cũng là một lợi thế, ít nhất em có thể giúp cô ấy tránh được những sai lầm không cần thiết."

"Em nghiêm túc với con bé sao?" Ông Đào nói với giọng điệu sâu sắc, "Chuyện tình cảm của em, thầy cũng đã nghe nói qua. Vốn dĩ đây là chuyện riêng của em, thầy không nên can thiệp. Nhưng giờ đây em và Tư Khả ở bên nhau, con người đều ích kỷ, ít nhất thầy phải suy nghĩ cho Tư Khả."

Chương Đình Quân cầm ấm trà bằng gốm sứ, rót một ly trà cho ông Đào, anh nói một cách điềm tĩnh: "Thầy Đào, nếu em chỉ đùa giỡn với Tư Khả, vậy thì em đã chẳng cần phải tự mình đến thăm thầy như thế này."

"Em không lo con bé tính tình trẻ con sao? Em biết đấy, từ nhỏ con bé đã chẳng nhận được nhiều sự quan tâm từ cha mẹ, tình cảm của cha đối với con bé như một khoảng trống, có thể con bé thích em vốn không phải xuất phát từ sự thuần túy của tình yêu."

Chương Đình Quân hiểu ý trong lời nói của ông Đào, anh cười khẽ, đưa tách trà cho ông Đào, nói: "Cô ấy là một cô gái thông minh, em tin cô ấy biết phân biệt rõ ràng. Thầy Đào, thầy cũng nên tin tưởng cô ấy, phải không ạ?"

Đào Tư Khả duỗi người nằm thẳng trên giường, cô nhìn lên trần nhà, đưa tay xem giờ, đã trôi qua nửa tiếng rồi. Chương Đình Quân vẫn chưa ra khỏi phòng sách của ông nội, Đào Tư Khả nghĩ, thêm năm phút nữa, nếu anh vẫn chưa ra, cô sẽ đi vào phòng sách tìm anh.

Kim phút chỉ vào số 10, Đào Tư Khả bò dậy khỏi giường, đang chuẩn bị bước xuống. Chương Đình Quân bước vào từ ngoài cửa, anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, Đào Tư Khả đứng trên giường, ngây người hỏi: "Anh và ông nội em nói xong rồi?"

Chương Đình Quân nhìn khuôn mặt cô, hỏi: "Em định vào phòng sách tìm anh à?"

Đào Tư Khả ngồi xuống giường, tò mò hỏi: "Hai người đã nói chuyện gì vậy?"

"Thầy Đào nói em còn nhỏ, tâm tính chưa ổn định, nếu sau này em thích người khác, anh sẽ làm thế nào?" Anh trả lời.

"Rồi anh nói sao?" Cô tò mò chất vấn.

Chương Đình Quân vươn tay chạm nhẹ vào mặt cô, cười nói: "Để em đi?"

"Thật ư?" Cô không nghĩ anh là kiểu người như vậy.

"Giả đấy." Anh lắc đầu, xoay mặt cô lại, rồi hôn lên môi cô, giọng anh trầm thấp, "Dù sau này em có thay lòng, anh cũng sẽ không để em yêu tên oắt con nào khác đâu. Chuẩn bị tâm lý đi, Tư Khả."

Đào Tư Khả mỉm cười với anh, vòng tay qua cổ anh, nhẹ nhàng nói: "Em chỉ yêu anh thôi, anh Chương."
Bình Luận (0)
Comment