Nơi Ta Gặp Nhau

Chương 16

Mùi nước hoa dìu dịu phảng phất trong không gian, những cánh hoa li ti khoe sắc trong ánh nắng yếu ớt. Bản tình ca mùa đông du dương cất lên làm nhẹ lòng người. Tiếng xe cộ bên ngoài phát ra nhiều thứ tiếng hòa lẫn vào với nhau. Hương coffe lan tỏa một mùi hương thơm lừng làm say đắm lòng người.

"Khôi, có truyện gì sao? Mình còn có nhiều việc lắm, nên không thể nói chuyện lâu được." Hoàng Phong kéo ghế ra ngồi, giọng nói có phần gấp gáp, mắt luôn nhìn đồng hồ.

Nguyên Khôi uống một ngụm coffe, nói:

"Sắp tới bên mình phải cho ra một đợt bộ sưu tập mới..."

"Vậy thì sao? Không lẽ...cậu đừng có nói là nhờ bên mình giúp đỡ đó nha!" Hoàng Phong bật cười đoán.

"Đúng vậy, trưởng phòng của bộ phận thiết kế bên mình đã làm một lúc ba bộ sưu tập nên lần này không thể nhận thêm nữa. Vậy cậu có thể cho bên mình mượn trưởng phòng thiết kế bên cậu không? Mình hứa sẽ không làm cô ấy giảm phong độ khi sang bên mình đâu."

"Ý cậu là trưởng phòng An?"

"Ừm..."

Hoàng Phong suy nghĩ một hồi, dù sao cũng là bạn bè, hai bên tập đoàn lại vô cùng thân thiết nên cho mượn nhân sự bên mình một tuần chắc cũng không sao đâu nhỉ? Nếu bên Nguyên Khôi mà thành công thì bên mình cũng sẽ có lợi.

"Được rồi, ngày mai mình sẽ điều trưởng phòng An sang bên cậu một tuần."

"Ok, cảm ơn cậu đã giúp đỡ!"

***

Vừa mới ngồi xuống bàn, Hà Nhiên đã thấy ngay một bao bì. Hà Nhiên tò mò mở ra xem. Mắt cô bỗng trợn lên, bàn tay thon dài khẽ che miệng lại, đây là cái gì vậy? Sao Tổng giám đốc lại điều cô tới tập đoàn Hứa Thị? Đây là trò của Nguyên Khôi sao? Hà Nhiên như không tin vào mắt mình, buông tờ giấy xuống ngồi thẫn thờ.

Chợt điện thoại trên bàn làm việc của cô reo lên, cô bắt máy.

"Alo? Tôi là trưởng phòng An đây..."

"Chắc cô nhận được lệnh sang bên tập đoàn Hứa Thị một tuần rồi chứ?"

"Trợ lý Hàn? Ừm...tôi nhận được rồi. Nhưng mà tại sao lại điều tôi sang bên dó mà không phải ai khác?" Hà Nhiên thắc mắc.

"Cái này...thì tôi không biết. Nhưng mà tôi nghe nói là trưởng phòng thiết kế bên tập đoàn Hứa Thị hiện đang rất bận nên không thể làm một lúc nhiều bộ sưu tập. Vậy nên Hứa tổng mới nhờ cô sang phụ trách về bộ sưu tập lần này..."

Hà Nhiên không nói gì cúp máy. Cô cảm thấy vô cùng đau đầu, Nguyên Khôi chính là muốn tiếp cận cô nên mới phải bày ra trò như vậy.

***

Bà An vào phòng con gái quét dọn. Nhìn căn phòng hơi bừa bộn nhưng vẫn còn sạch sẽ khiến bà cảm thấy vui. Trước kia cô cứ ra khỏi phòng là y rằng cái phòng thành cái chuồng heo. Có vẻ con gái bà đã lớn thật rồi.

Bà An sắp xếp lại tủ quần áo, đặt mấy cuốn sách về vị trí của nó, không cẩn thận làm rơi chiếc hộp nhựa hinh chữ nhật xuống đất. Đồ ở trong rơi ra, bà ngồi xuống nhặt lại cất vào trong hộp. Bỗng bà khựng lại, nhìn tấm ảnh của cô con gái mình chụp chung với một anh chàng khá đẹp trai, đây chắc là bạn trai từ thời đại học của nó. Từ trong một chiếc hộp nhỏ hình vuông xinh xinh có một sợi dây chuyền khắc chữ N~love~K vô cùng đẹp. Bà đặt chiếc hộp về vị trí cũ rồi cầm bức ảnh và sợi dây chuyền chạy nhanh xuống nhà.

"Bà làm gì mà đi nhanh vậy?" Ông An cầm cái điều khiển, bật hết kênh này đến kênh khác.

Bà An vội vàng ngồi cạnh chồng nói:

"Nè hình như đây là bạn trai của con gái nhà mình đấy..." Bà An dơ tấm ảnh lên nói.

Ông An giật mình ngạc nhiên sau đó lại vui sướng:

"Thật sao? Ủa đây là bạn trai con bé hả? Nhìn mặt mày sáng sủa lại còn đẹp trai. Mà cái con bé này, có bạn trai thì không nói một câu làm tốn bao nhiêu thời gian đi xem mắt." Ông An trách.

"Nhưng mà ông có thấy người này quen lắm không?" Bà An nhíu mày lại, bà quả thực nhìn thấy gương mặt này bà rất là quen.

Nghe vợ nói xong mà ông cũng thấy chàng trai này như là mình đã gặp ở đâu rồi đó. Suy nghĩ một hồi lâu, ông bỗng chợt nhớ ra khuôn mặt của một người vô cùng không hề đơn giản.

"Hình như...đây là Hứa Nguyên Khôi, cháu trai của chủ tịch tập đoàn Hứa Thị. Tôi đã từng sang Nhật Bản và có dịp được ăn cơm cùng. Mới gặp lần đầu ngoài đời nhưng cậu ta đã vô cùng gây ấn tượng với tôi. Nghe nói là vè nước được mấy tuần rồi. Không ngờ cậu ta lại là bạn trai của Hà Nhiên. Đúng là tin tốt, tin tốt..." Ông An vui sướng nói một tràng dài, tay vỗ lên đùi không ngừng.
Bình Luận (0)
Comment