Nóng Bỏng - Mạn Lâm

Chương 11

Edit by Kiera

Mùa đông luôn luôn lạnh lẽo, ai ai trong cục cảnh sát đều cuộn tay trong túi áo mình để sưởi ấm, Diêu Đinh nhìn xuống chiếc cốc giấy trong tay, nước nóng vừa mới rót vào cốc chưa được mấy phút đã lạnh hẳn, bên tai không ngừng vang lên tiếng chuông điện thoại báo án, ầm ĩ lại ồn ào náo nhiệt.

Dường như không mất bao lâu cửa đã bị đẩy ra, không khí ướt át bên ngoài ùa vào, giống như là điềm báo sắp có tuyết rơi, không khí trong lành lạnh lẽo đi vào phổi làm cho con người ta tỉnh táo hơn, Diêu Đinh ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Mạnh Phù Sinh mới vừa bước vào đồn cảnh sát, tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào anh, vóc dáng của anh rất cao, lúc vào cửa còn hơi cong lưng, cả người khoác một cái áo khoác màu đen, bên trong liếc mắt một cái là có thể nhìn ra giá trị xa xỉ của bộ âu phục màu đen, toàn bộ lộ ra vẻ hoang dã và ngay thẳng, đồng thời còn mang theo vẻ uy nghiêm khiến người khác không thể tùy ý tới gần.

Ông trời nhất định rất bất công vì đã dành rất nhiều thời gian để điêu khắc ra khuôn mặt của anh, cả khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, mũi cao thẳng, mày khẽ nhíu, anh không ngừng nhìn quét qua toàn bộ đồn cảnh sát cho đến khi tìm thấy người mình đang tìm kiếm.

Sau khi Diêu Dinh nhìn thấy anh, cuối cùng cô cũng có cảm giác muốn khóc, mũi nhỏ chua xót, có lẽ là cho dù có tận thế, Mạnh Phù Sinh cũng sẽ mãi ở bên cạnh cô.

Đi theo còn có Sở Thành cùng đám thủ hạ, ba vị luật sư, thậm chí còn có một tổ đội y tế. Đây là lần đầu tiên xuất hiện cảnh tượng như vậy ở đồn cảnh sát vùng ngoại thành, đội trưởng vừa mới phụ trách Diêu Dinh cho rằng đối phương có thể tới tìm phiền phức nên lập tức đứng dậy.

Không nghĩ tới Mạnh Phù Sinh đã nhanh đi tới, anh chủ động đưa tay về phía viên cảnh sát kia, kính cẩn nói: "Xin chào, tôi là Mạnh Phù Sinh."

Đội trưởng vừa thấy đối phương có thái độ kính cẩn như vậy thì thở phào nhẹ nhõm vươn tay ra bắt tay với anh, mấy nữ cảnh sát trong đồn đều không tự chủ được nhìn chằm chằm Mạnh Phù Sinh.

"Phu nhân của tôi hơi bị hoảng sợ, thực xin lỗi vì không thể phối hợp kịp thời với các anh."

Mạnh Phù Sinh nói xong liền cởi áo khoác trên người, hơi hơi cúi người khoác lên người Diêu Đinh đang ngồi trên ghế, bàn tay đặt lên vai cô, như muốn nói đừng sợ, anh tới rồi.

"Tiếp theo, tôi và luật sư sẽ phối hợp điều tra với các anh." Mạnh Phù Sinh đứng lên.

Diêu Đinh nắm thật chặt áo khoác trên người, lớp ngoài chút ấm ướt mát lạnh, lớp áo bên trong vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của anh, cùng với mùi bạc hà thơm mát làm người ta an tâm.

Mạnh Phù Sinh nâng tay lên giật giật ngón trỏ cùng ngón giữa, Sở Thành lập tức nói: "Đồng chí cảnh sát, cả sáng nay các anh đều làm việc vất vả rồi, trời còn lạnh như vậy, bây giờ đã là 12 giờ trưa, mọi người ăn cơm trước đi."

Vừa nói xong, cả đoàn người đi theo ở ngoài cửa lập tức mang đủ loại đồ ăn tinh xảo vào, Sở Thành tiếp tục điều tiết bầu không khí nói: "Án tử rồi cũng thành án tử, chúng tôi không có ý gì khác. Từ nhỏ đến lớn tôi đã đặt biệc sùng bái những người hùng của nhân dân, hy vọng mọi người có thể nhận để tôi bày tỏ sự sùng bái của mình."

Những cảnh sát khác nhìn thấy đội trưởng thoáng gật đầu, khí thế cũng không còn nữa, cùng lắm chỉ là một bữa cơm mà thôi.

Đội ngũ y tế ngay lập tức đi tới, cẩn thận gỡ băng gạc vừa mới quấn sơ tay Diêu Đinh ra, một nữ y tá nhẹ nhàng nói: "Phu nhân, cồn đụng trúng vết thương sẽ hơi rát, chúng tôi sẽ giúp ngài xử lý, nếu đau ngài hãy nắm chặt tay tôi."

Bàn tay thực sự truyền đến cảm giác đau đớn, Diêu Đinh gật đầu, ý bảo cô y tế kia không cần ngồi xổm và để cô ấy ngồi ở bên cạnh mình.

Mạnh Phù Sinh, Sở Thành và các luật sư nhanh chóng nắm bắt được tình hình, Diêu Đinh nhìn anh lão luyện mà thành thục nói chuyện với cảnh sát, khéo léo đưa đẩy gãi đúng chỗ ngứa, trong khi đó cô chỉ cần ngoan ngoãn ngồi một bên là được rồi, cái gì cũng không cần nhọc lòng, cái gì cũng không cần quan tâm.

Đang nói chuyện được một nửa, Mạnh Phù Sinh đột nhiên gọi một mình Sở Thành ra ngoài, anh châm một điếu thuốc rồi dùng sức hút một hơi thật mạnh mới có thể kìm nén lửa giận trong lòng được phần nào: "Bảo luật sư giải quyết theo hướng hoà giải cho tôi, không cần đi vào thủ tục pháp lý, sau đó để bác sĩ dùng mọi cách giữ lại cái mạng chó kia, tên súc sinh đó tỉnh dậy muốn gì đều đáp ứng hết đi."

Sở Thành hơi khó hiểu: "Như vậy không phải quá tiện nghi cho hắn sao?"

Mạnh Phù Sinh lại hút một ngụm nữa, mùi thuốc lá vờn quanh trong lồng ngực, ánh mắt tàn nhẫn nói: "Tôi không cho phép có bất kỳ vết nhơ nào trong hồ sơ của Diêu Đinh, chờ khi cảnh sát làm rõ vụ án, tôi sẽ tự tay cắt hai tay hai chân của hắn."

Một khi sự việc thông qua cảnh sát thì sẽ trở nên rắc rối, Sở Thành cũng hiểu rõ, một khi bị khởi tố, vụ kiện này sẽ kéo dài ít nhất cũng đến nửa năm, khi đó Diêu Đinh phải bị điều tra rất nhiều lần.

"Phu nhân, ngài có muốn ăn chút gì trước không?" Người đi theo cung kính hỏi Diêu Đinh.

Diêu Đinh lắc đầu, cô không có cảm giác thèm ăn, vừa mới trải qua cảm giác sợ hãi, toàn thân cô đều lạnh lẽo đến mức không mở miệng được, trong khi đó mấy cô gái trong cục cảnh sát đều đang hâm mộ nhìn cô, người chồng này quả thực vô cùng hoàn mỹ rồi đó? Đã giàu còn đẹp trai như vậy, nhưng mọi người đều tò mò không biết tại sao cô lại như thế này.

Lại một lát sau, trải qua các loại phối hợp, Mạnh Phù Sinh mới bước tới nâng Diêu Đinh đứng dậy, một tay đút vào túi quần, một tay ôm lấy eo của cô.

Vóc dáng của Diêu Đinh chỉ cao tới vai của anh, cô phối hợp dựa vào Mạnh Phù Sinh trước mặt cảnh sát, hai người ăn ý với nhau như là vợ chồng đã cưới nhau mười mấy năm rồi.

"Hôm nay làm phiền cảnh sát Lương rồi, sau này ngài có cần giúp đỡ gì, cứ việc gọi điện thoại cho tôi." Lễ tiết của Mạnh Phù Sinh luôn được dùng đúng chỗ.

Trong thời gian ngắn ngủi, ấn tượng của cảnh sát đối với Mạnh Phù Sinh cũng tốt lên, không hiểu sao anh ta thấy điều này mà trong lòng vô cùng thoả mãn, còn tiễn bọn họ ra tận cửa cục cảnh sát, thậm chí còn hét lên một câu: "Lúc hai người kết hôn nhớ cho tôi biết đấy!"

Mạnh Phù Sinh quay đầu lại, khóe miệng cong lên, cười nói: "Nhất định."

Bầu trời trắng xoá có chút chói mắt, mở miệng thở một hơi là có thể nhìn thấy sương trắng, chóp mũi đều lạnh đến mức đỏ bừng.

Đột nhiên một bông tuyết rơi lên lông mi rồi lại nhanh chóng tan ra, lại thêm một bông hai bông, cánh hoa tuyết trong suốt như pha lê, Mạnh Phù Sinh và Diêu Đinh cùng ngẩng đầu nhìn về phía không trung, là tuyết đầu mùa.

Những bông tuyết trắng rơi lên mặt, rơi trên áo khoác màu đen, Diêu Đinh ở trong lòng ngực Mạnh Phù Sinh dường như đang nghĩ tới điều gì mà hai má trở nên ửng hồng.

Vào tuyết đầu mùa năm 2009, bọn họ đã yêu nhau cuồng nhiệt dưới trời đông giá rét.

Sau khi lên xe, hai người đều không nói tiếng nào, Diêu Dinh cứ như vậy được đưa tới văn phòng, dọc theo đường đi các nhân viên đều hận đến mức không thể dán mắt lên trên người cô.

Cuộc hội thảo buổi chiều của Mạnh Phù Sinh rất quan trọng, nó liên quan đến kế hoạch cả năm tới của công ty, lẽ ra nó phải được chuẩn bị kỹ càng nhưng bây giờ anh chỉ có thể đọc vội một số tài liệu.

Trong văn phòng, cho dù đã qua nhiều năm như vậy, Diêu Đinh vẫn như cũ có thể nhạy bén cảm nhận được cảm xúc của Mạnh Phù Sinh là như thế nào, hiện tại cảm xúc của anh đang không tốt.

Bởi vì Mạnh Phù Sinh đang giận cô một mình đi đối mặt với nguy hiểm.

Diêu Đinh hắng giọng, hai tay đan chặt vào nhau nhẹ nhàng nói: "Mạnh Phù Sinh, anh có thể chia tay với cô ấy không?"

Mạnh Phù Sinh dừng động tác trong tay lại nhìn về phía cô.

"Cùng em ở bên nhau, được không?" Diêu Đinh biết những lời mình đang nói nực cười đến cỡ nào, cô cắn chặt môi dưới.

Mạnh Phù Sinh bị chọc tức đến muốn bật cười, có chút lười biếng nói: "Như thế nào, mấy ngày hôm trước không phải còn mắng tôi có bệnh, hiện tại lại muốn cùng người có bệnh ở bên nhau sao?"

Diêu Đinh nhìn tuyết ngoài cửa sổ sau lưng Mạnh Phù Sinh, hình như tuyết càng lúc càng lớn rồi: "Không muốn chia tay cũng được."

"Chỉ là có chút không phù hợp với giá trị cốt lõi của xã hội chủ nghĩa thôi."

Diêu Đinh hít sâu một hơi nói: "Mạnh Phù Sinh, anh bao dưỡng em đi."

Mạnh Phù Sinh vừa nghe những lời này xong, tức khắc tức giận đến mức muốn trực tiếp xách Diêu Đinh lên ném ra ngoài: "Diêu Đinh em nghĩ như thế nào? Tôi bao em? Em cho rằng Mạnh Phù Sinh tôi là ai mà bao dưỡng em?"

Anh đẩy ghế ra, ném văn kiện qua một bên, đứng dậy đi tới đi lui mấy bước rồi chất vấn cô: "Em nghĩ mình đáng giá bao nhiêu tiền để tôi bao em?"

Diêu Đinh còn thực sự nghiêm túc tự hỏi mình, giải phẫu trị liệu của Đồng Đồng cần mười vạn, tiền sửa chữa của siêu thị cần....

Không chờ cô suy nghĩ xong thì Sở Thành ở ngoài đã gõ cửa, cậu vừa bước vào đã cảm nhận được mùi thuốc súng trong bầu không khí căng thẳng.

Cậu đi tới cúi người nói nhỏ với Mạnh Phù Sinh: "Cung Quan Dương đã trở lại."

Nghe được ba chữ Cung Quan Dương, đôi mắt trong veo của Mạnh Phù Sinh lập tức bị bao phủ bởi một tầng u ám, dần dần bị kích thích tới một điểm nào đó, bất kì đạo lý gì đó cũng hoàn toàn lật đổ, chỉ còn lại sự cố chấp mãnh liệt và sự chiếm hữu mạnh mẽ.

Anh kêu Sở Thành đi ra ngoài, như là đã quyết định kỹ càng, nhìn chằm chằm Diêu Đinh nói: "Được."

"Tôi bao em."

Mạnh Phù Sinh càng không nói với Diêu Dinh mình đã chia tay với Chu Yên Nhiên từ lâu, anh chính là muốn làm cho tinh thần của Diêu Đinh thất vọng.

"Em biết chuyện tình nhân nên học là gì không?" Mạnh Phù Sinh cắn đuôi điếu thuốc, không hút.

Diêu Đinh nghiêng đầu nhìn anh.

"Thoả mãn tính dục của kim chủ mọi lúc mọi nơi, em có thể làm được không?" Mạnh Phù Sinh nhướng mày nhìn cô, giọng điệu còn mang theo chút trào phúng.

Diêu Đinh đương nhiên sẽ không như kỹ nữ mà còn lập đền thờ trinh, cô dụi nhẹ hai mắt: "Anh có thể cho em thẻ trước được không?"

Làm tình nhân đều phải trả tiền lương trước, đúng không.

Mạnh Phù Sinh nhìn thời gian sắp phải chuẩn bị cho cuộc hội nghị, tiền bạc gì đó không quan trọng, anh trực tiếp đưa toàn bộ ví cho cô: "Tôi đã cử người đi xử lý chuyện bên siêu thị, để tôi phái người đưa em về."

"Đi đâu?"

"Em nói xem?"

Không lâu sau, Diêu Đinh đã bị tài xế chở về nhà của Mạnh Phù Sinh, đứng ở trước cửa nhà Diêu Đinh có chút bất lực, mật mã cũng không nói cho người ta, cái này làm sao cô vào được.

"Anh có biết mật khẩu nhà ông chủ mình là gì không?" Diêu Đinh nhìn về phía tài xế.

"Không, tôi không biết." Tài xế cung kính đứng ở một bên, làm sao anh có thể biết được mật khẩu nhà ông chủ chứ? Anh ta không muốn lên trời đâu.

Diêu Đinh cũng lười mượn điện thoại của tài xế để gọi cho Mạnh Phù Sinh, ngẫm lại người như anh chắc sẽ không đặt mật khẩu gì phức tạp đâu, tổng cộng chỉ có 6 chữ số, vậy thì sinh nhật của Mạnh Phù Sinh, không đúng, chắc người kia không si tình đến vậy đâu, sinh nhật mình, không đúng.

Chỉ còn một cơ hội cuối cùng, không bỏ cuộc, sinh nhật của mình với sinh nhật của anh ấy, đúng, cửa mở ra.

Tài xế lui ra sau, Diêu Đinh đi vào trong nhà, nhiều năm như vậy chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của Mạnh Phù Sinh vẫn còn phản ánh chân thực đến vậy, trong nhà không hề có một hạt bụi nào không nói, đến cả một hơi thở sống cũng không hề có.

Toàn bộ ngôi nhà chỉ có hai màu trắng đen, không có gì khác ngoài trừ những vật dụng cần thiết, ở cái nhà này không chừng nói ra một câu cũng có thể nghe được tiếng vọng.

Cho dù là bàn trà hay sô pha đều vô cùng ngăn nắp, thực sự làm người ta cảm thấy lạnh lẽo như băng.

Diêu Đinh thay giày xong, cơn đói muộn màng cũng đến, cô đi vào bếp, mở tủ lạnh ra, một tủ lạnh chẳng có gì ngoài đầy rượu và nước khoáng, càng khoa trương hơn nữa là trong phòng bếp cũng không có bất kỳ nồi niêu xoong chén gì.

Diêu Đinh từ bỏ việc kiếm ăn, lên lầu chuẩn bị tắm rửa trước một cái, lúc ngã xuống đất ở siêu thị cô cảm thấy cả người không thoải mái. Nhìn thấy buồng tắm trong phòng giành cho khách không hề có vòi sen hay gì, cô liền đi tới phòng ngủ chính.

Diêu Đinh cởi áo khoác ra trực tiếp ném xuống, trên đó còn có vết máu đã khô, sau đó ném quần áo khác vào máy giặt rồi đi tắm.

Khi mà cả người rơi vào dòng nước ấm áp, khi đó toàn thân đều được thả lỏng, lật lại dòng ký ức, nước nóng hơi cô đến mặt đỏ lên, phần lưng bị đụng dần dần có chút đau đớn.

Sau khi ngâm mình trong bồn tắm xong, Diêu Đinh nhìn lên đồng hồ trên tường, mới hơn bốn giờ chiều, quần áo cũng được sấy khô gần hết, cô dần dần có chút nhàm chán.

Cô đi vào phòng để quần áo, bên trong tất cả đều là đủ loại âu phục, áo sơ mi cà vạt đồng hồ được sắp xếp gọn gàng, màu sắc cũng chỉ có vài màu đơn giản, không hề có một bộ quần áo nữ nào.

Cô đi đến cuối phòng để quần áo, nhìn thấy thứ được treo cuối cùng đó là bộ đồng phục của trường Tỉnh Hoà 1 mà bọn họ đã mặc năm đó, Diêu Đinh ngẩn ngơ nhìn bộ đồng phục đó như thể nó vẫn mang dấu ấn của thời gian, cô cười nhạt.

Cô tuỳ tiện lấy một cái áo sơ mi trắng của Mạnh Phù Sinh mặc vào, cái áo này đối với cô hơi quá lớn. Xắn tay áo lên, bỏ một nửa vạt áo vào quần jean, nhìn vào trong gương thấy mình ổn rồi cô liền đi ra ngoài.

Đi ra ngoài đi bằng xe hơi, cũng không di tới bất kỳ nơi nào không có điều hoà sưởi ấm, cho nên những kẻ có tiền đều không cần phải mặc quần áo dày.

Tài xế vừa thấy Diêu Đinh ra cửa lập tức gọi điện báo cho Mạnh Phù Sinh, Mạnh Phù Sinh chỉ nói hai câu, câu đầu tiên là: "Cô ấy muốn làm gì để cho cô ấy làm." Câu thứ hai là: "Bảo đảm an toàn cho cô ấy."

Diêu Đinh lên xe trực tiếp bảo tài xế chạy đến cửa hàng bách hoá cô đến hôm đó, mới vừa vào cửa đã thấy được cô tiếp thị hôm đó.

"Hả? Là chị sao?" Cô tiếp thị đó vừa thấy cô đã nhận ra ngay, cô ấy chỉ cảm thấy hôm nay cô hơi không giống như hôm đó, không hề có vẻ phờ phạc như lần trước nữa, hiện tại cả người cô trông có vẻ rất có sức sống.

Diêu Đinh ngồi lên chiếc ghế trước quầy, cười hỏi cô nàng: "Tháng này em phải bán bao nhiêu mới có thể hoàn thành doanh thu?"

Cô gái đó có chút buồn sầu nói: "Chắc là hoàn thành không được đâu, mấy chị khác đều quá lợi hại, bây giờ em chỉ sợ sau khi em làm xong tháng này, quản lý của bọn em sẽ trực tiếp cho em đi đời luôn."

"Quản lý của em ở đằng kia kìa." Cô nàng chỉ về phía một người phụ nữa trung niên ở đằng xa.

"Em thích làm cái này sao?" Diêu Đinh hỏi.

"Thích chứ, em đặc biết thích nghiên cứu sự khác biệt của từng nhãn hiệu, mặc dù có vẻ không có chí lớn." Cô nàng hạ tay xuống.

"Được rồi, em gói lại hết toàn bộ cái này đi, chị mua." Diêu Đinh vừa nói vừa rút một tấm thẻ trong ví đưa ra.

Cô nàng đó còn chưa phản ứng kịp, ngạc nhiên đến mức cằm sắp rớt xuống: "Chị không phải đùa em chứ? Thật sao ạ?"

"Quẹt đi, hiện tại chị có rất nhiều tiền, có tiền rồi chị sẽ cho em đánh sâu vào doanh số bán hàng luôn." Diêu Đinh nháy mắt đưa thẻ cho cô nàng.

Cô nàng đó vẫn cảm thấy khó tin, cầm lấy thẻ đen, kinh ngạc hỏi: "Chị trúng số sao?"

Diêu Đinh nghịch mái tóc dài của mình, dùng giọng điệu cực kỳ bình thản nói: "Không, chị được bao dưỡng."

Cô nàng này cảm thấy hôm nay là làm sao vậy, sao có thể đột nhiên từng đợt từng đợt đánh sâu vào doanh số thế, những cô gái quầy kế bên sau khi nghe xong đều nhìn lại đây, ánh mắt hâm mộ nhìn tấm thẻ đen trong tay cô nàng.

"Em tên là gì?"

"Em tên là Lý Mạt, chị gọi em Mạt Mạt là được rồi."

Bởi vì có khách hàng mua quá nhiều đồ trang điểm, nên giám đóc phải vội vàng chạy tới, những vị khách khác trong sảnh cũng nhìn về phía bên này, các loại bưng trà đổ nước, đóng gói từng cái cẩn thận.

Diêu Đinh vừa nói với người giám đốc vừa chỉ về phía Mạt Mạt nói: "Ngài làm trước đi, tôi muốn mượn cô ấy một chút."

Giám đốc lập tức cúi đầu khom lưng đồng ý: "Như thế nào đều được ạ, đừng nói một chút, ngài mượn một ngày cũng được, cô nàng Lý Mạt rất được nhiều người thích, ngài cứ làm việc khác trước, chúng tôi sẽ lập tức đóng gói xong." Nói xong liền cho Lý Mạt một ánh mắt.

Lý Mạt vừa nghe xong rất vui vẻ, từ khi nào giám đốc lại đánh giá tốt về mình thế, cô nàng nhanh chóng đi ra khỏi quầy đuổi kịp Diêu Đinh.

"Hiện tại chị chủ yếu có chút cách xa thế giới này, em giúp chị nhìn xem nên mua điện thoại nào, còn có một số sản phẩm điện tử nữa." Diêu Đinh đi vào thang máy.

"Được, em nhất định sẽ giúp ngài." Lý Mạt nghiêm túc gật gật.

"Đừng ngài nữa, chị hơn em có vài tuổi, tên chị là Diêu Đinh, em có thể gọi chị là chị, về sau chị tới tìm em chơi nhé." Diêu Đinh mỉm cười.

Sau đó các tin nhắn điện thoại của Mạnh Phù Sinh không ngừng ting ting.

Mạnh Phù Sinh đang mở họp, đột nhiên điện thoại hiện lên một loạt các tin nhắn nhắc nhở cái gì ngài đã tiêu mấy vạn tệ vào lúc nào, cứ như vậy từng cái nối tiếp nhau.

Mạnh Phù Sinh liếc nhìn điện thoại, tâm tình đột nhiên tốt lên, không nhịn được cười nhẹ một tiếng.

Kiếm tiền là vì gì chứ? Đương nhiên là cho phu nhân xài mới có ý nghĩa rồi.

Những người trong phòng hội nghị rốt cuộc cũng cảm thấy qua cơn mưa trời lại sáng, ngày lành sắp tới rồi, vừa rồi sếp của họ còn đang mang vẻ mặt nghiêm nghị, sao bây giờ lại cảm giác như đang tắm mình trong gió xuân vậy?

Lý Mạt hơi choáng váng trước khả năng mua sắm của Diêu Đinh, từ nồi niêu xoong chảo, đến cái loại túi hàng hiệu đắt tiền, rồi nào là ghế mát xa, cặp sách, nước hoa, giày, đúng thật là nhớ tới cái gì thì mua cái đó.

Ngay cả khi có kim chủ, chắc đối phương cũng không thể chịu được núi tiền vậy nhỉ.

Cuối cùng, Diêu Đinh bước vào một tiệm quần áo, chỉ vào một số món nói không cần, còn toàn bộ đều gói lại, Lý Mạt kéo cánh tay cô: "Chị Đinh, có phải chúng ta nên kiềm chế lại một chút không?"

Lý Mạt lo lắng cho cô lỡ như kim chủ không muốn bỏ nhiều tiền như vậy thì làm sao bây giờ.

Diêu Đinh ngồi ở trên sô pha uống nước trái cây ngọt ngào nói với Lý Mạt: "Không sao đâu, nếu chị không tiêu tiền anh ấy mới không vui đâu, mấy cái túi này đều cho em đấy."

Nhân viên cửa hàng bận rộn ra ra vào vào, tất cả đều đang hầu hạ vị Thượng đế ngày hôm nay, còn Diêu Dinh nhàn rỗi đi spa, làm nail rồi mới về nhà, dù sao cũng phải dọn dẹp sắp xếp lại cái nhà không có bộ dáng của một ngôi nhà này.

Mạnh Phù Sinh sau khi kết thúc cuộc họp bận rộn làm việc xong cũng đã gần 1 giờ sáng, trước đây nếu anh quá bận sẽ ở phòng nghỉ trong văn phòng tuỳ tiện ngủ một đêm, phòng nghỉ cũng không khác mấy so với nhà, quần áo rửa mặt cái gì cần có cũng đều có.

Nhưng hôm nay anh nhất định sẽ về nhà, lái xe vào sân, từ bên ngoài nhìn vào phòng khách vẫn còn sáng đèn, trên đường đã đầy tuyết rơi, anh bước nhanh đi vào cửa nhà mình.

Vừa mới mở cửa ra, đã nhìn thấy trong phòng khách chất đầy những thùng giấy lớn bé còn có những túi đồ khác nhau, còn Diêu Đinh thì đang ngồi xổm ở giữa, tay cầm cái gì đó giống như sách hướng dẫn, trên người còn đang mặc áo sơ mi trắng của anh.

Vừa nghe thấy tiếng mở cửa cô liền nhìn về phía cửa, tầm mắt hai người chạm vào nhau, có lẽ đã lâu rồi không gặp nhau thân mật đến thế nên trong lúc nhất thời hơi có chút xấu hổ.

"Anh về rồi à." Diêu Đinh pha vỡ sự xấu hổ vi diệu này trước.

"Sao em còn chưa ngủ?" Mạnh Phù Sinh cau mày hỏi cô, nhanh chóng cởi áo khoác âu phục ra, sợ khí lạnh trên người sẽ làm cô lạnh.

"Em bị lệch giờ." Diêu Đinh lắc lắc cái điện thoại mới mua trong tay.

Cô thường đi làm vào buổi tổi, nên bây giờ hơi khó ngủ.

"Cái này thật khó dùng quá đi, em không biết tải Wechat như thế nào."

Có lẽ là ban đêm, có lẽ là tuyết đầu mùa, có lẽ đây mới là thực sự gặp lại, nên trong giọng nói của Diêu Đinh bất giác mang theo chút làm nũng.

Trong siêu thị cô cũng chỉ quét Wechat hay Alipay gì đó của khách thôi, lâu lắm rồi không chạm vào mấy cái sản phẩm điện tử này nên không lúc nhất thời cô không biết dùng sao.

Mạnh Phù Sinh bước vào, rút điện thoại trong tay cô ném sang một bên, rồi trực tiếp bế cô lên khỏi mặt đất, ngửi thấy mùi sữa tắm giống hệt mình trên người cô, ai kia hung dữ nói:

"Đi ngủ trước đã."

Mạnh Phù Sinh biết cả hôm nay cô không hề ngủ, người trong vòng tay bế lên cũng nhẹ tới như vậy, anh đau lòng.

Giữa hai người bây giờ chỉ còn cách nhau hai lớp sơ mi trắng, cả hai đều cảm nhận độ ấm của đối phương, anh nóng rực cô mát lạnh, anh cứng rắn cô mềm mại, theo bước đi lên lầu mà không ngừng cọ xát.

Nhịp tim của Diêu Đinh bắt đầu tăng nhanh, Mạnh Phù Sinh đặt cô lên giường. Giường rất lớn, cô ở trên ngường nhìn trông có vẻ rất nhỏ nhắn, mái tóc đen nhánh xoã tung tương phản với làn da trắng nõn, áo sơ mi hơi rộng, từ chỗ cổ áo kia khó có thể che đi bộ ngực trắng như tuyết của ai kia.

Nhưng lại cũng chỉ loáng thoáng, chọc đến Mạnh Phù Sinh cầm lòng không được cởi từng cúc từng cúc áo sơ mi của ai kia. Theo từng chuyển động của đầu ngón tay, thân thể Diêu Dinh bắt đầu rùng mình, cô nhắm hai mắt lại. Dù trong phòng chỉ có một chút ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ, nó vẫn có thể chiếu vào trước ngực cô.

Hô hấp của Mạnh Phù Sinh cứng lại, không thể tiếp tục đi xuống như vậy nữa, nếu còn tiếp tục như vậy chỉ sợ trời đã sáng cô ấy cũng không thể ngủ được, cả ngày nay cô ấy đã quá kiệt sức rồi, trên tay còn có vết thương. Mạnh Phù Sinh dùng hết toàn bộ sức tự chủ của mình đắp chăn cho cô.

Sau khi Diêu Đinh cảm nhận được tấm chăn thì mở to mắt ra, có chút khẩn trương nhìn anh, Mạnh Phù Sinh đắp chăn cho cô đàng hoàng rồi trầm thấp nói với cô: "Hôm nay không làm em, đi ngủ đi."

Nói xong liền đứng dậy đi vào phòng tắm, ngày mùa đông không thể tắm nước lạnh, dùng tay vài cái cũng không có cảm giác, ai kia tự hỏi không biết từ khi nào tự chủ mình kém đến như vậy.

Chờ tới khi ra, cô gái nào đó nằm trên giường đã thở đều đặn, cả ngày hôm nay Diêu Dinh quả thực là quá mệt mỏi, không bao lâu là ngủ rồi, dáng vẻ ngủ say của cô vẫn như quá khứ, rất ngoan ngoãn.

Mạnh Phù Sinh lau tóc rồi nằm bên cạnh cô, ngược lại anh lại cực kỳ tỉnh táo, Diêu Đinh đưa lưng về phía anh, cô ngủ rất sâu, sau đó Mạnh Phù Sinh duỗi tay qua ôm lấy cô, ôm vào trong lòng ngực của mình.

Loại cảm giác rõ ràng trong vòng tay làm Mạnh Phù Sinh có hơi nghi ngờ không biết là mơ hay là thực, anh sợ rằng một giấc ngủ dậy mọi thứ sẽ trở lại như cũ.

Mạnh Phù Sinh nương theo ánh sánh mỏng manh mờ nhạt cúi đầu nhìn xuống khuôn mặt cô, trong giấc ngủ mơ Diêu Đinh hình như tìm được một chỗ ấm áp rồi từ từ tiến lại gần vòng tay của anh, gần hơn, gần hơn nữa.

Anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, ngón tay thon dài lướt qua lông mày, chóp mũi, đôi môi, như là đang cố gắng bù đắp lại tất cả những gì bảy năm qua không thấy nhau.

Cứ như vậy nhìn cô hết lần này tới lần khác mà trong đầu không hề nghĩ về bất cứ cái gì.

Cuối cùng trong bóng đêm, cảm giác mỏi mệt cũng dần dần ập đến, làm cho con người ta trở nên yếu ớt hơn, Mạnh Phù Sinh khẽ mở miệng, cũng với nỗi nhớ nhung vô tận và uất ức khôn cùng, nói:

"Đinh Đinh... Anh... Rất nhớ em."

Em nhất định không biết, anh thực sự rất nhớ em.

_______

[5025 từ]
Bình Luận (0)
Comment