Nóng Bỏng - Mạn Lâm

Chương 12

Edit by Kiera

Nắng sớm ban mai nhàn nhạt chiếu vào phòng, Diêu Đinh chậm rãi thức giấc, hình như đã lâu rồi cô không có một giấc ngủ ngon đến như vậy.

Mới vừa mở mắt ra liền cảm nhận được cánh tay cường tráng của ai đó đặt trên người mình, ánh mắt kia trần trụi mà cuồng nhiệt, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm cô như hổ rình mồi.

"Tỉnh rồi sao?" Giọng của Mạnh Phù cũng khàn khàn như vừa mới tỉnh ngủ.

Nhưng ánh mắt lại vô cùng trong trẻo, cũng không biết người này đã nhìn bao lâu rồi mà bàn tay đã bắt đầu nhịp nhàng vuốt ve vòng eo của cô.

Ý thức của Diêu Đinh tỉnh táo hơn một chút, nhận ra mình đang nằm trong lòng ngực ai kia, cảm giác bối rối cùng ngượng ngùng cũng đồng thời đánh tới, thời gian trôi qua đã quá lâu rồi, nhất thời cảm giác ở chung như vậy khó tránh khỏi cảm thấy ngượng ngùng.

"Em.. Anh.. Anh không đi làm sao?" Diêu Đinh bị anh vuốt ve có chút ngứa, không thể tìm được lời nào để nói nên hỏi đại.

"Đi chứ." Động tác trên tay vẫn không ngừng, còn giọng nói của Mạnh Phù Sinh vẫn ung dung như cũ, rồi lại có chút ý cười nói tiếp: "Không đi làm sao có thể nuôi nổi em?"

Diêu Đinh nghĩ đến ngày hôm qua cô quẹt thẻ người ta nhiều như vậy, ôi thực xấu hổ, một mặt là muốn giận anh một mặt là những đồ mua được cũng thực sự hữu ích mà.

"Để em làm bữa sáng cho anh."

Tuy rằng bản thân cũng không có tài nghệ gì nhưng dù sao cũng phải bồi thường cho người ta.

Nói rồi cô lập tức đứng dậy muốn rời giường, nhưng Mạnh Phù Sinh lại nắm lấy cánh tay cô: "Nhưng hôm nay đặc biệt không muốn đi làm."

"Chỉ muốn làm em."

Âm thanh dễ nghe mà từ tính của người đàn ông cùng với câu nói thô tục như vậy, quả thực là một chuyện phạm quy.

Mặc dù chuyện thực hiện nghĩa vụ tình nhân cũng là chuyện sớm muộn, nhưng đối với năng lực của Mạnh Phù Sinh Diêu Đinh vẫn hiểu rõ, từ hôm qua đến bây giờ cô chỉ uống có một ly nước trái cây, cô sợ nếu hôm qua anh không tha cho mình thì chắc cô có thể bị làm tới ngất xỉu luôn rồi.

Diêu Đinh quay đầu, từ từ bẻ từng ngón từng ngón tay đang nắm lấy cánh tay mình của anh ra: "Em thấy anh vẫn nên đi làm thì tốt hơn."

"Dù sao thì em cũng khá khó nuôi." Diêu Đinh cười cười rồi lập tức chạy ra khỏi giường.

Diêu Đinh cũng không có tài nghệ gì đáng nói, nên chỉ có thể dựa theo các bước đơn giản để nấu ăn, đồ dùng nhà bếp cô mua hôm qua cuối cùng cũng có thể làm người nào đó cảm thấy nhà bếp có tác dụng rồi.

Mạnh Phù Sinh không có thói quen ăn sáng, sau khi anh xong xuôi rồi đi xuống thấy cô cũng đã làm gần xong.

Hôm nay trong nhà vô cùng sáng sủa, tuyết trong sân làm cho trời càng quang đãng hơn, lượng tuyết của Tỉnh Hoà trong mùa đông lạnh giá khá đáng kể, mới chỉ là tuyết đầu mùa thôi mà lượng tuyết đã có thể qua mắt cá chân.

Cho tới bây giờ mỗi khi có tuyết lớn là các trường cấp 2 cấp 3 và toàn thành phố Tỉnh Hoà đều sẽ nghỉ một ngày, toàn dân sẽ tham gia dọn tuyết. Đối với học sinh mà nói đây quả thực là một điều vô cùng hạnh phúc, nói là xúc tuyết thế thôi nhưng thật ra đều đi chơi đùa dọc tuyết, các nam sinh thì ném tuyết còn nữ sinh chơi đắp người tuyết.

Có một số nam sinh cố ý rắc tuyết lên người cô gái mình thích, chọc cho cô gái đuổi theo mình trong sân thể dục. Hoặc là trực tiếp nằm dài trên mặt tuyết cảm thụ tuyết mềm xốp, mãi cho đến khi tay và mặt đều bị đông lạnh đến đỏ bừng hết, sự vui vẻ hạnh phúc rải đầy khắp Tỉnh Hoà.

Khi đó Diêu Đinh sẽ cùng Ân Đào ngồi xổm trên mặt đất nặn quả cầu tuyết, bọn cô nghĩ rằng nặn được bảy quả cầu không chừng có thể triệu hồi được thần rồng để được cho điều ước.

Sau khi chơi mệt rồi, Diêu Đinh sẽ cười xấu xa, lén đưa đôi tay lạnh ngắt của mình vào trong quần áo của Mạnh Phù Sinh, thay vì né, Mạnh Phù Sinh sẽ giữ lại sưởi ấm cho cô, ôm lấy cô lăn vài vòng trong nền tuyết.

Tuy nhiên, trong những năm gần đây tuyết rơi quá nhiều đã gây ra khá nhiều tai hoạ, tuyết rơi dày đặc thường xuyên xảy ra, nếu bạn vô tình gặp phải tuyết lớn trên núi hoặc trong rừng thì quả thật là bất hạnh.

Sau này Diêu Đinh lại trở nên sợ lạnh, nên luôn mặc quần áo rất dày.

"Hai ngày này anh sẽ mướn một dì giúp việc trong nhà." Mạnh Phù Sinh ngồi xuống, hai người như vậy cực kỳ giống như những cặp vợ chồng mới cưới, nếu mỗi ngày đều như thế này thì thật tốt.

"Không cần đâu, em không tiểu thư đến vậy." Diêu Đinh nhìn tuyết đã ngừng rơi ngoài cửa sổ.

Mạnh Phù Sinh nhìn khuôn mặt bình thản của cô, không cần cũng không sao, sau này tự làm cũng tiện.

"Bữa sáng thế nào?" Diêu Đinh hỏi anh.

Hmm -- nói thế nào nhỉ, nướng bánh mì có sẵn, pha cà phê hoà tan, thứ duy nhất cần nấu đó là trứng rán, bữa sáng như vậy hình như có không có gì để đánh giá cả.

Nhưng Mạnh Phù Sinh vẫn phối hợp nói: "Rất ngon."

Mọi thứ cô làm anh đều thích.

"Buổi tối công ty có yến tiệc, em đi tham sự cùng anh."

Diêu Đinh dừng lại động tác nhai của mình, hơi ngạc nhiên: "Em sao?"

Thân phận của cô xuất hiện trong những dịp chính thức như vậy không tốt lắm đâu.

"Ừm." Mạnh Phù Sinh đáp nhẹ.

Diêu Đinh bĩu môi, đi cũng không sao: "Vậy buổi chiều em chuẩn bị là có thể đi rồi, sáng nay em muốn về núi Lê Dương."

"Không có gì cần chuẩn bị, anh sẽ phái người đi thu xếp tốt." Mạnh Phù Sinh uống một ngụm cà phê.

Diêu Đinh gật đầu, cũng không biết nên nói gì tiếp.

"Diêu Đinh."

"Vâng?" Diêu Đinh ngước mắt.

"Em xem, gọi điện thoại không phải việc gì khó." Mạnh Phù Sinh nhìn cô.

Anh kiên nhẫn như khi dạy cô những bài toán, anh muốn dạy cô khi gặp nguy hiểm, không cần luôn muốn tự mình đi giải quyết, cô còn có anh.

Trái tim Diêu Đinh thoáng chút ẩm ướt, hai người không nói nữa, chỉ cảm thấy nhiều năm như vậy, đều luôn bỏ lỡ, bỏ lỡ vô số buổi sáng bình thường mà yên bình như thế này.

Tiếc nuối giống ly cà phê, đắng đến người nhíu mi.

Diêu Đinh đưa Đồng Đồng đi kiểm tra chuyên sâu hơn, sau đó thảo luận với dì Tần về việc ghép giác mạt.

"Đinh Đinh, con lấy đâu ra nhiều tiền đến như vậy, con thật sự không cần trả giá cho chúng ta nhiều như thế nữa đâu." Dì Tần khổ sở nói.

Diêu Đinh cất cặp xách và dụng cụ học tập còn có quần áo cho Dì Tần và Đồng Đồng vào tủ: "Dì à, chuyện tiền bạc dì đừng có lo, sắp tới con không thể thường xuyên tới thăm dì được, dì nhất định phải tự chăm sóc tốt cho mình nhé."

"Nhiều năm qua, chúng ta giống như người nhà vậy, năm nào cũng ở bên nhau ăn tết, không có dì với Đồng Đồng nói không chừng con có lẽ đã quên mất cái gì là nhà rồi." Diêu Đinh có chút tự giễu cười: "Nếu có thể tự mình lựa chọn người nhà thì thật tuyệt."

Diêu Đinh động viên Đồng Đồng, dường như nhóc còn kiên cường hơn cả người lớn, cô sẽ giúp nhóc làm thủ tục bảo lưu ở trường và hứa với nhóc đợi khi mắt nhóc khỏi rồi sẽ đưa nhóc đi ngắm biển.

Đồng Đồng luôn luôn rất muốn tận mắt nhìn thấy xem đến tột cùng biển có màu gì.

Sau đó Diêu Đinh lại đi tới siêu thị, người mà Mạnh Phù Sinh phái tới hôm qua vẫn còn đang tu sửa, Tiểu Nhu vừa nhìn thấy cô lập tức chạy đến.

"Nhìn thấy được chị cuối cùng em cũng có thể yên tâm rồi! Em còn sợ cảnh sát sẽ làm khó dễ chị!" Tiểu Nhu trực tiếp ôm lấy cô.

"Chị không có sao." Diêu Đinh vỗ nhẹ vào lưng cô ấy.

"Còn nữa chị có chồng từ khi nào vậy! Hôm qua những người này tới rm còn tưởng lại có người tới gây chuyện, lúc sau mới biết họn họ là do chồng chị phái tới tu sửa siêu thị." Tiểu Nhu kéo cô ngồi xuống.

"Cái này nói đến hơi dài dòng, bà đâu rồi?" Diêu Đinh hỏi.

"Đừng nói nữa, bà em không thèm để ý đâu, vừa thấy siêu thị bị đập có người đến sửa giúp, cũng mặc kệ đứa cháu gái như em đây ra sao, mới sáng sớm đã đi ra ngoài chơi mạt chược rồi."

"Vậy em nói với bà dùm chị, chị không thể đến làm ca tối nữa, chị sẽ giúp bà tìm người thay thế."

"Ai nha, không sao đâu, em không mở cửa buổi tối nữa đâu, phiền phức quá. Mà sao chị gửi nhiều đồ quá vậy, nào là ghế mát xa, còn có mấy cái túi em thích nữa!" Sau khi trải qua chuyện ngày hôm qua, tâm thái của Tiểu Nhu đều thay đổi cả, không có gì quan trọng hơn là được sống.

"Không phải lưng bà bị đau sao, bà có thể mát xa, chị biết em thích những cái đó. Tiểu Nhu này, với những thứ này, em hãy đi học đại học đi." Diêu Đinh nhẹ giọng nói với cô nàng.

Nước hoa, giày hiệu, túi hiệu, đồ hiệu luôn quá hấp dẫn với các cô gái trẻ, Tiểu Nhu cũng biết sự hư vinh trong lòng mình.

Cô nàng ngượng ngùng gật đầu: "Em cảm giác bây giờ chị cực giống với một con mèo chỉ biết báo đáp, báo đáp xong rồi, chị sẽ bắt đầu cuộc sống thực sự của mình."

Nói đến báo đáp, 5 năm trước bà nội đã nhận vào làm khi Diêu Đinh thất nghiệp, thi thoảng bà còn quan tâm đến cuộc sống của cô, trong lòng Diêu Đinh trước giờ vẫn nhớ rõ.

"Em nghe chị, đi học. Vậy còn chị thì sao? Sau này có muốn làm gì không?"

Diêu Đinh nhìn những ngọn núi phủ đầu tuyết phía xa, thở ra xen lẫn chút yếu đuối: "Đã rất nhiều lần chị muốn song song với thời gian và không gian, hiện tại chị sẽ cố gắng trở thành một phiên dịch viên tiếng Anh, mỗi ngày làm những chuyện mình thích nhất."

Từ khi nào, chúng ta lại trở thành người mà mình không muốn trở thành nhất?

Tiểu Nhu cũng nhìn về phía núi Lê Dương, mang theo một giọng điệu mới nói: "Bây giờ cũng không quá muộn."

Hai người cùng cười.

"Đúng vậy, hôm qua điện thoại của chị bị đập vỡ rồi đấy." Tiểu Nhu lại nói tiếp liền cảm thấy phẫn nộ.

"Không sao đâu, chị mua lại rồi." Diêu Đinh lấy điện thoại ra.

"Vậy số điện thoại của chị là gì thế?"

"Vẫn là số đó, bây giờ điện thoại có nhiều chức năng quá, hồi hôm qua chị cài đặt xong cũng chưa hiểu gì." Cô có chút bất đắc dĩ.

"Để em giúp chị cho! Trước hết phải nhập hết tất cả số điện thoại liên lạc vào, cái này quan trọng hơn!" Tiểu Nhu cầm lấy điện thoại của cô: "Nhập số của bà nội em, em, dì Tần, còn có ông xã của chị, còn ai không?"

"À, Lý Mạt, là bạn nhỏ chị mới làm bạn hôm qua, còn có bác sĩ Trương."

Trương Hoài Ly cảm thấy từ cổng lớn đến nhà phải mất ít nhất 10 phút đi bộ rồi đó, tự hỏi những người giàu có này thực sự không cảm thấy phiền phức sao? Cuối cùng cũng đi vào được nhà, ông đi theo Mạnh Thiển Niệm và quản gia đang đi phía trước lên lầu hai.

"Chị Yên Nhiên, chị có khỏe không?" Thiển Niệm quan tâm nhìn Chu Yên Nhiên.

"Chị không sao, chỉ phiền em tới thăm chị." Chu Yên Nhiên yếu ớt nói.

"Giữa chúng ta còn nói cái gì mà phiền hay không phiền chứ. Để em giới thiệu một chút, đây là bác sĩ Trương Hoài Ly, bác sĩ Trương là một bác sĩ tâm lý rất chuyên nghiệp, chắc chắn cho thể giúp chị." Mạnh Thiển Niệm nghiêng người nói.

"Chào ngài, tôi là Trương Hoài Ly, mấy ngày hôm trước tôi được Mạnh tiên sinh uỷ nhiệm tới giúp ngài." Trương Hoài Ly khẽ gật đầu.

Khoé miệng Chu Yên Nhiên hơi nhếch lên, uể oải nói: "Ừm."

"Chị Yên Nhiên, em cũng không biết nên nói gì, trong lòng em thật sự rất áy náy, chỉ hy vọng chị nhanh khỏi, anh em thật là.."

"Đừng trách anh em, không phải em đang ở cùng chị sao? Cơ thể chị không sao, chỉ là khi trời đổ tuyết khó tránh khỏi cảm thấy có chút đau đớn." Chu Yên Nhiên ho nhẹ hai tiếng.

"Em biết, em đã nói với bác sĩ Trương tình hình cơ bản rồi, còn lại xin ngài hãy giúp chị Yên Nhiên." Giọng điệu Mạnh Thiển Niệm mang theo sự khẩn cầu.

Bác sĩ Trương đi lên trước, ôn hòa nói: "Chu tiểu thư, mong ngài tin tôi, đối với phương diện giúp người bệnh thoát khỏi bệnh PTSD hội chứng rối loạn căng thẳng sau chứng thương[1] này, tôi có kinh nghiệm tương đối phong phú, nhất định sẽ dùng hết toàn lực giúp ngài."

[1]: Chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương. Một trong số triệu chứng của chứng bệnh là người bệnh hay gặp ác mộng, khó ngủ, tăng huyết áp, nhịp tim...

Ánh mặt trời giữa trưa bắt đầu chiếu xuống trái đất, những bông tuyết cũng bắt đầu tan ra, để lộ bộ mặt thật.

Chu Yên Nhiên cầm lấy tách trà nhấp một ngụm, trước sau không hề nhìn về phía ông, chỉ là thâm sâu khẽ nói: "Vậy làm phiền bác sĩ Trương."

Không lâu sau khi Diêu Đinh về đến nhà hồi chiều, những người mà Mạnh Phù Sinh sắp xếp đã đến.

"Thưa phu nhân, đây là những bộ lễ phục mới nhất, sau khi ngài lựa xong, chúng tôi sẽ giúp ngài trang điểm và làm tóc phù hợp với lễ phục." Người phụ nữ đứng đầu chỉ những bộ lễ phục cho cô xem.

"À, được, cứ gọi tôi Diêu Đinh là được rồi." Diêu Đinh rót nước cho họ.

"Vậy thì, cô Diêu, ngài xem bộ màu trắng này thế nào?"

Dưới tình huống thân phận Diêu Đinh ít người biết, nên mặc quần áo sáng màu vào buổi tối sẽ làm cả người trông không quá công kích, chọc người khác dễ mến một chút.

Diêu Đinh hiểu ý cô ấy, mỉm cười rồi cố tình chỉ vào chiếc váy màu đỏ kiêu sa kia: "Cái này đi."

Hà tất gì cứ phải đi làm tiểu bạch thỏ ngây thơ, cũng không muốn đi tô son trát phấn minh oan gì, dù sao may mắn thoát chết hai ba lần, sau này chưa chắc sẽ gặp nhiều may mắn đến vậy.

Buổi tối Mạnh Phù Sinh về đón cô, mới vừa bước vào phòng ngủ đã thoáng thấy một màu đỏ kiêu sa.

Diêu Đinh đang nhìn vào giương chăm chú đeo sợi dây chuyền, thì nhìn thấy Mạnh Phù Sinh đang đứng phía sau mình, cầm lấy chiếc vòng ngọc trai đeo vào cho cô.

Người đàn ông trong giương nhìn chằm chằm vào tấm lưng trắng như tuyết của cô, cùng với vài sợi dây màu đỏ tinh tế mỏng manh đan xen, màu tóc dài uốn lọn như có như không rũ xuống vài sợi, lại còn trang điểm cực kỳ quyến rũ.

Diêu Đinh lảng tránh tầm mắt trong gương, bị nhìn chằm chằm làm cô có chút thẹn thùng, Mạnh Phù Sinh khi mặc âu phục luôn bảnh bao và lịch lãm như vậy.

Mạnh Phù Sinh siết chặt vòng tay từ sau lưng, cúi người hôn lên phần cổ thon dài cô, còn cố ý mút thật mạnh tạo ra một dấu hôn, như là muốn nói với mọi người rằng cô là của anh.

Diêu Đinh nhăn mày, khẽ hừ một tiếng: "Sẽ có dấu đấy."

Mạnh Phù Sinh kiềm chế bản thân lại, buông lỏng cô, vừa lòng nhìn dấu hôn mình đã lưu lại, khẽ mở môi mỏng: "Toàn thân của em chỗ nào không có dấu của anh."

Diêu Đinh chỉ có thể trừng mắt nhìn anh một cái, rồi đi lấy phấn nền che lại.

Đêm nay, tất cả các doanh nghiệp lớn thành công ở thành phố Tỉnh Hoà và các công ty có kế hoạch đặt trụ sở ở thành phố năm sau đều sẽ tham dự yến hội.

Ngay khi Mạnh Phù Sinh mới vừa đỡ Diêu Đinh xuống xe, đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Nam ngạo nữ mị[1], ai mà chẳng thích nhìn thêm nhiều lần nữa.

[1]: Nam kiêu ngạo, nữ quyến rũ

"Người phụ nữ này tốt số thật nha, tôi chưa từng thấy tình nhân nào có thể cùng nhau đi tới dự tiệc vậy đâu, Chu Yên Nhiên cao ngạo như vậy có thể chịu được sao?"

"Nhìn thoáng qua, cô không thấy dáng người cô ấy và Chu Yên Nhiên khá giống nhau sao? Xem ra Mạnh Phù Sinh thích là như vậy."

"Để cho Chu Yên Nhiên nghe được cô nói cô ta giống như tình nhân, chỉ sợ cô ta sẽ lập tức ném cô xuống hồ cho cá mập ăn." Người phụ nữ vây quanh thấp giọng tám chuyện.

"Tình nhân cái gì chứ, Chu Yên Nhiên bên kia đã kết thúc từ lâu rồi, chẳng qua là che đậy không cho nói thôi, đêm nay cô ta nói là mình bị bệnh không chịu tham dự, tôi thấy bệnh đâu không thấy, chỉ là không có mặt mũi nào đi thôi." Lâm Tiểu Ngư cầm ly rượu vang đỏ nói.

"Không phải quan hệ của cô với Chu Yên Nhiên khá tốt sao, sao đứng cùng hàng với cô gái này nhanh thế."

"Tôi sẽ không cùng hàng với chị gái này đâu, có muốn đứng cùng hàng tôi chỉ muốn đứng trong hàng Mạnh Phù Sinh thôi, quan trọng là đánh giá tình hình như thế nào, gần đây ba tôi còn đang chờ Mạnh Phù Sinh hợp tác một dự án đó." Lâm Tiểu Ngư nói xong rồi cầm một ly rượu vang đỏ đi lên phía trước trước.

"Chào, Diêu Đinh!" Lâm Tiểu Ngư nhiệt tình chào cô.

Mạnh Phù Sinh cúi đầu nhìn về phía Diêu Đinh hỏi: "Em quen sao?"

"Anh Mạnh, em và Diêu tiểu thư có duyên gặp nhau vài lần, có phải không?" Lâm Tiểu Ngư đưa rượu vang đỏ cho cô.

Đúng là gặp qua, Diêu Đinh nhận lấy gật đầu.

"Bên kia đang nói về đàm phán kinh doanh, Mạnh tổng đi trước nhìn xem, để Diêu tiểu thư cho em là được, anh cứ việc yên tâm."

Diêu Đinh bảo Mạnh Phù Sinh đừng lo cho mình, cô không còn là em bé nữa, nào cần yên tâm hay không yên tâm gì chứ.

Mạnh Phù Sinh ngẫm lại chắc sẽ không có gì ngoài ý muốn, nói vài câu dặn dò rồi rời đi.

Mạnh Phù Sinh vừa đi Lâm Tiểu Ngư lập tức kéo cô nói: "Cô nhìn xem, tôi nói đúng không, quả nhiên phải giải quyết bạn gái cũ "trước". Tôi nghe nói chỗ cô làm bị đập phá hả?"

"Ừm." Diêu Đinh cảm thấy tính cách Lâm Tiểu Ngư quá rộng rãi, cô khó thích ứng được.

"Cô cảm thấy là ai đập?"

Diêu Đinh uống một ngụm rượu vang đỏ, nhướng mày nói: "Còn có thể là ai nữa?"

"Vậy xem ra cô cũng biết rất rõ, vậy cô tính xem như chưa có gì xảy ra sao?"

"Làm gì có chuyện tốt như vậy." Diêu Đinh cảm thấy rượu vang đỏ này uống khá ngon, lại uống thêm vài ngụm nữa.

Nhất định phải cho đối phương trả cái giá tương xứng, cô cũng không phải là hoa sen nhỏ mặc người khác giẫm đạp.

Diêu Đinh uống thêm vài ly nữa, cô thấy rượu này tác dụng khá chậm, sau đó cô đi vào nhà vệ sinh sửa sang lại một chút.

Chờ ra tới khi đi ra ngoài đại sảnh yến tiệc.

"Này."

Bả vai bên phải của cô đột nhiên bị vỗ nhẹ, giọng nói quen thuộc lại xa lạ vang lên bên tai, thân thể Diêu Đinh trong phút chốc trở nên cứng đờ.

Như là tín hiệu riêng của nhau, trên thế giới này chỉ có một người làm như vậy với cô.

Từ nhỏ đến lớn đã không biết bao nhiêu lần, cậu luôn nhẹ nhàng vỗ bả vai bên phải của cô, rồi đứng sau lưng bên trái mà thân mật nói: "Này"

Diêu Đinh chậm rãi xoay người lại, hiện giờ lại không cách nào giống như quá khứ cười cười nói nói, Cung Quan Dương cậu đừng làm mình sợ những lời này.

"Sẽ không quên mình là ai chứ." Cung Quan Dương đã trưởng thành hơn rất nhiều nhưng khi nói chuyện với cô, giọng điệu dường như vẫn giống với năm thiếu niên 17 tuổi đó.

Làm sao có thể quên được?

Mạnh Phù Sinh trò chuyện vài câu rồi quay lại tìm Diêu Đinh, vừa bước đến sảnh tiệc đã thấy được Cung Quan Dương đang đứng trước mặt cô, anh cắn chặt răng nhanh chóng đi tới phía trước.

Diêu Đinh đột nhiên bị Mạnh Phù Sinh ôm vào lòng, bàn tay anh nắm chặt lấy vòng eo cô.

Cả hai người đàn ông đều toát ra khí chất mạnh mẽ, trong tư thế ngạo nghễ đó, ngay cả khí thế xung quanh cũng thấp hơn vài phần.

Cung Quan Dương nhìn thấy bàn tay của Mạnh Phù Sinh đang để trên eo Diêu Đinh, cậu cũng chú ý tới dấu hôn loáng thoáng trên cổ cô, ánh mắt chợt trở nên lạnh lẽo.

"Xem ra nhiều năm như vậy, Diêu Đinh ánh mắt cậu vẫn như cũ không có gì tiến bộ." Cung Quan Dương khẽ cười.

Mạnh Phù Sinh lắc lắc ly rượu trong tay: "Mặc dù cô ấy có chút ngốc, nhưng may là không nhìn trúng một người làm ăn thua lỗ mấy trăm triệu, người như vậy đúng thật là không có đầu óc gì."

Diêu Đinh còn đang nghĩ xem mình ngốc chỗ nào thì hai người đàn ông trưởng thành nào đó đã bắt đầu cãi nhau như học sinh tiểu học rồi.

"Đó là vì tôi góp vốn!"

"Vậy cũng là không đầu óc."

"Chờ tôi về Tỉnh Hoà, cậu sẽ biết lễ độ là gì!"

"Không thèm."

.....

Diêu Đinh bị từng câu từng câu làm cho đau đầu, thật sự nhịn không nổi nữa: "Dừng! Dừng!"

"Hai người có thể trưởng thành hơn được không? Ban tổ chức người ta còn phải phát biểu nhữa." Diêu Đinh nhìn mọi người xung quanh đều nhìn về phía bên này mà hơi xấu hổ, cô thoát ra đi vào chỗ ngồi trước.

So với phụ nữ mà nói, đàn ông có khi còn ấu trĩ đến mức làm cho người ta không nói nên lời.

Ban tổ chức bắt đầu nói về công ty xuất sắc của năm rồi đến triển vọng phát triển kinh tế của thành phố Tỉnh Hoà, bài phát biểu vừa dài dòng vừa nhàm chán.

Sau khi uống một chút rượu, Diêu Đinh dần dần cảm thấy hơi say, cả đêm ở trong phòng tiệc nhiều người như vậy, hơi ngột ngạt, cô muốn hít thở một chút không khí trong lành.

Mạnh Phù Sinh đã nhận ra được sự buồn chán của cô, anh kéo tay cô đặt lên đùi mình, rồi cúi người ghé vào tai cô như thể đang dụ dỗ thấp giọng nói:

"Đinh Đinh, anh dẫn em đi trốn học nhé."

Đôi mắt hạnh đang híp lại của Diêu Đinh đột nhiên mở to, quay lại khó hiểu nhìn Mạnh Phù Sinh.

Một lát sau, Mạnh Phù Sinh nắm lấy tay cô, không màng tất cả chạy vội ra sảnh tiệc.

Người đàn ông ở cửa chạy theo, sau lưng hét lớn: "Mạnh tiên sinh! Mạnh tiên sinh! Chờ lát nữa còn có cuộc phỏng vấn với ngài nữa!"

Chàng trai và cô gái năm đó dường như lại một lần nữa chạy trốn khỏi thế giới này, tiếng chuông vang lên, từng ngày lịch lật ngược, mọi thứ lại trở về điểm ban đầu.

Đôi tuyết bên những con phố Tỉnh Hoà bị ánh đèn đường mờ nhạt chiếu rọi mà lấp lánh ánh vàng rực rỡ, nhiệt độ không khí lạnh lẽo làm người ra thở ra sương, áo sơ mi trắng của chàng trai giờ đây đã biến thành bộ âu phục lịch lãm, còn mái tóc dài của cô gái đang bay bồng bềnh trên chiếc váy đỏ kiêu sa.

Diêu Đinh cứ nhìn Mạnh Phù Sinh mãi trong quá trình chạy, như thể nhìn vào thời gian, như thể mọi thứ đang nhanh chóng quay ngược lại, như thể là trở về mùa hè năm 2009.

Chỉ là lúc này đây cô không còn sợ hãi nữa, lúc này đây cô nắm chặt lấy bàn tay đang nắm tay mình, không bao giờ muốn tách ra.

Chúng ta nhất định không được bỏ lỡ nữa.

Bỏ lại những người đuổi theo phía sau, cuối cùng cũng dừng lại, Mạnh Phù Sinh cởi áo ra khoác lên người Diêu Đinh.

Trong gió lạnh, cả hai nhận ra mình đã chạy tới bãi đỗ xe rồi.

Đột nhiên nhìn nhau, cong eo bật cười, đã bao năm trôi qua rồi, vẫn không có kế hoạch gì cả.

Cười đến mức muốn rơi nước mắt rồi Diêu Đinh mới hỏi anh: "Làm sao bây giờ, không có tiền gọi xe cũng không được."

Mạnh Phù Sinh ôm lấy bả vai sưởi ấm cho cô, đột nhiên từ trong túi móc ra một ít tiền mặt, cười nói: "Anh có này, nhiêu đây là đủ bắt mấy chiếc xe rồi."

Diêu Đinh ngẩn người, thế kỉ 21 rồi ai còn mang theo tiền mặt chứ: "Sao anh không mang theo điện thoại mà lại mang tiền."

Thời học sinh của chúng ta luôn không có nhiều tiền, lúc đó chúng ta luôn nghĩ nếu một ngày nào đó mình có thể kiếm được tiền, nhất định phải cùng cô gái mình yêu làm bất kì chuyện gì mà cả hai muốn.

Chỉ là sau này chúng ta kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền, nhưng cô gái ấy đã không còn ở bên cạnh mình nữa.

Hai bóng người trải dài dưới ánh đèn đường.

Mạnh Phù Sinh vẫy vẫy tay bắt một chiếc taxi, rồi quay đầu lại nói với cô:

"Bởi vì, mỗi một ngày, anh đều đang đợi em trở về."

"Cho dù là bất kì lúc nào em trở về tìm anh, ít nhất anh sẽ không cần dẫn em đi ăn mì gói nữa."

Ánh trăng sáng rọi, sao trời lấp lánh.

Cuối cùng, khoé mắt của Diêu đinh không kiềm được mà đã ươn ướt, cái mũi nhỏ bị đông lạnh tới đỏ bừng, cùng với tình yêu mạnh mẽ dâng trào trong lòng đang cố gắng tìm một lối thoát.

Hai người ở trong xe taxi không nói lời nào, mười ngón tay đan chặt vào nhau, đèn đường bên phố không ngừng lướt qua, nhẹ nhàng mà tinh tế.

Cả hai đều mong xe có thể sớm một chút về đến đích.

Mới vừa tiến vào cửa, Mạnh Phù Sinh đã muốn hôn cô, Diêu Đinh căng thẳng hết cả lên, cố gắng kéo dài thời gian nhỏ giọng nỉ non với anh: "Phù Sinh, em khát nước."

Một tay Mạnh Phù Sinh bế cô lên, áo khoác và giày cao gót trên người cô đều rơi xuống đất, Diêu Đinh ôm lấy bờ vai của anh, cái mông ngồi trên cánh tay cường tráng, thân thể kề sát vào anh.

Anh một tay ôm cô nhanh chóng đi vào phòng bếp, một tay mở tủ lạnh cầm lấy bình rượu vang đỏ ra, trong nhà tối om, chỉ có tủ lạnh phát ra ánh sáng dịu nhẹ.

"Sao lại là rượu."

Mạnh Phù Sinh nghiêm túc nói: "Trợ hứng."

Diêu Đinh vốn có chút say, lắc đầu: "Em không muốn uống."

Khoé môi Mạnh Phù Sinh cong lên, rồi tự mình nhấp một ngụm rượu vang đỏ, sau đó trực tiếp đè lên môi cô, từng chút từng chút đi vào, hơi rượu ngọt ngào lướt qua cổ họng.

Diêu Đinh hơi bị sặc,: "Ưm..", Cô ho vài cái, rượu vang đỏ từ khóe môi chảy ra, dọc theo làn da trắng nõn chảy tới trước ngực.

Anh nhìn tới đỏ mắt, hỏi cô: "Em hết khát chưa?"

Diêu Đinh bị rượu sặc có chút khó chịu, vội vàng xua tay: "Không.. em hết khát rồi."

Hai bước rồi ba bước, ai kia ôm cô lên lầu rồi ném cô xuống chiếc giường êm ái, động tác vội vàng cũng không còn nhẹ nhàng nữa.

Diêu Đinh nằm ở trên giường nhìn Mạnh Phù Sinh đang gấp gáp cởi bỏ chiếc áo sơ mi vướng bận trên người ném xuống đất, sau đó lôi kéo chiếc váy của cô.

Cô có chút thương cảm nhìn chiếc váy đỏ của mình, đồ đẹp như vậy không thể cởi đoàng hoàng sao, giọng nói lộ ra chút bất đắc dĩ: "Mạnh Phù Sinh, anh làm gì vậy."

Thân thể của người đàn ông vô cùng nóng rực, làm gì còn lý trí để cởi đàng hoàng, ai kia dùng sức một cái xé rách chiếc váy, hung dữ nói: "Làm em."

Người phụ nữ dưới thân vặn vẹo vòng eo, không biết là do rượu hay là động tình, làn da mỏng manh hồng hào, sắc mặt ửng đỏ, nhũ hoa hơi run rẩy, cặp chân dài khép chặt vào nhau.

Nghĩ đến ánh mắt đêm nay Cung Quan Dương nhìn cô, ngực Mạnh Phù Sinh liền thắt lại.

Anh không thể tưởng tượng được ngoài anh ra lại có người nhìn Diêu Đinh như vậy, chỉ nghĩ một chút thôi anh đều chịu không nổi.

Ngón tay thon dài trượt xuống, vuốt ve đôi chân non nớt của cô, rồi lại tiếp tục hướng về phía trước, vén chiếc quần lót mỏng manh ra, ấn lên hoa huy*t của cô.

Đôi mắt say của cô run lên.

Ngón tay mang theo vết chai mỏng dán lên khe hở xoa nhẹ vài cái, vẫn còn hơi khô, anh bình tĩnh hỏi cô: "Sau này có làm không?"

Diêu Đinh bị động tác trên tay anh làm cho não rối bời, khẩn trương chỉ muốn trốn tránh bàn tay nóng rực của anh nên khẽ run rẩy nói: "Không...".

Mạnh Phù Sinh chỉ cảm thấy mạch máu đang từng chút phun trào ra, kéo chân dài đang khép lại ra, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn rồi từng cái từng cái cọ xát hoa đế của cô, nhẹ nhàng ma xát nghiền ép.

Ngón giữa tìm được khe hở chặt chẽ, dùng sức cắm vào, ngón tay mới vừa tiến vào đã bị hoa huy*t cắn chặt.

Diêu Đinh bị kích thích hoa huy*t mà chảy ra vài dòng dâm thuỷ nóng hổi, Mạnh Phù Sinh cảm nhận được sự ướt át, cười nhẹ một tiếng, ngậm lấy vành tai ửng hồng của cô, hơi thở nóng bỏng phun lên xương quai xanh: "Sao vẫn nhiều nước như vậy hả?"

"Khăn trải giường đều ướt hết rồi."

Diêu Đinh nghe tiếng nước bên dưới không ngừng bị anh quấy loạn của mình, cùng với chỗ vành tai mẫm cảm đang bị tấn công, thẹn thùng quay mặt đi không chịu phát ra bất kì âm thanh nào.

Nhưng Mạnh Phù Sinh lại cố ý liếm láp vành tai của cô, dùng ngón tay mở ra khe hở nhỏ rồi lại cho thêm một ngón vào, bắt chước động tác thọc vào rút ra, chậm rãi thâm nhập, tiếng nước càng ngày càng lớn hơn nữa.

"Kêu ra." Nói rồi ai kia mút thật mạnh đầu v* yếu ớt.

Diêu Đinh cảm nhận được ngón tay trong thân thể đột nhiên ấn vào một điểm nào đó, cố tình nghiền ép, toàn thân trên dưới nháy mắt như có dòng diện chạy qua.

Cô ưỡn ngực kêu thành tiếng, bộ ngực mềm mại cứ vậy mà càng đưa vào trong môi anh, tiếng rên rỉ đồng thời vang lên.

Chỗ thô cứng nóng bỏng dưới thân ai kia đang cọ xát với hoa huy*t của cô, bây giờ cô chỉ cảm thấy trống rỗng, càng ngày càng muốn được lấp đầy.

"Nóng..." Diêu Đinh có chút không chịu được.

"Nóng ở đâu?" Động tác trên tay Mạnh Phù Sinh càng thọc vào rút ra nhanh hơn, thân dưới đã cứng đến phát đau, nhưng một tay kia vẫn giữ lấy nhũ hoa của cô, càng không cho cô.

Chỗ nào cũng nóng, trong ngực, trong tim, thân dưới, bên tai, chỗ nào cũng nóng đến chết người, làm người khác không chịu nổi, Diêu Đinh chịu thua gọi anh: "Phù Sinh..."

"Gọi anh vô dụng, em phải nói ra." Hầu kết của Mạnh Phù Sinh quay cuồng, ngón tay ra vào liên tục nhưng vẫn không cho cô, nơi thô cứng cọ xát với hoa huy*t, bàn tay siết chặt mười ngón tay của cô, đè lên đỉnh đầu, kéo dài đường cong của cô.

Diêu Đinh vừa xấu hổ vừa uất ức, cắn môi dưới hừ hừ không chịu nói ra.

Từ đó đến giờ thái độ của Mạnh Phù Sinh trên giường luôn luôn cực kỳ cứng rắn, vì vậy anh dùng sức đẩy một phần đầu vào rồi lại nhanh chóng rút ra, cực kỳ kiên nhẫn hỏi cô: "Muốn sao?"

Tư vị mới được nếm trong nháy mắt đã nhanh chóng biến mất, mới làm người ta khó chịu hơn, cuối cùng Diêu Đinh không chịu nổi nữa khóc nức nở nói: "...Muốn."

"Muốn cái gì?"

Chỉ cần đã mở miệng, lát nữa sẽ không có gì khó, trong bóng tối lá gan càng lớn hơn chút nữa, Diêu Đinh cắn môi, trong lòng nghĩ coi như bản thân mình hoàn toàn say đi, cô cong người lên ôm lấy bờ vai rộng của anh, ngọt ngào nũng nịu nhỏ giọng nói:

"Muốn anh.. làm em."

Cô hơi chủ động một chút, Mạnh Phù Sinh đã muốn chết ở trên người cô.

Vốn đã nhịn không nổi rồi, giây tiếp theo nghe được âm thanh ai kia đẩy hông xuống, bóp eo cô thật mạnh đâm vào.

Nhưng mới vừa vào được phần đầu, Diêu Đinh đã chịu không nổi, hoa huy*t bị căng đến đau đớn, cô đau đớn nắm chặt, khóc lóc giãy giụa nói: "Trướng quá... thô quá.."

Tiến vào trong tiểu huyệt, tầng tầng lớp lớp thịt huyệt mềm mại lập tức co rút lại, hai nhiệt độ hoàn toàn khác biệt hoà vào nhau, Mạnh Phù Sinh hôn lên môi đỏ của cô, nặng nề nói: "Cắn thật chặt."

"Cắn chặt như vậy sao làm em đây?"

Diêu Đinh ngược lại quấn anh càng chặt hơn, chặt đến mức Mạnh Phù Sinh mất khống chế, cái gì cũng không quan tâm nữa, mạnh mẽ rút vật thô cứng ra khỏi cô, rồi lại thẳng lưng đâm thật sâu vào trong.

"Không vào được.... trướng quá.." Diêu Đinh bị ai kia đi vào chỉ muốn vặn vẹo mông thoát ra, lâu rồi chưa làm làm cô khó tiếp nhận được.

Mạnh Phù Sinh bị cắn đến phát đau, đành phải dụ cô chỉ đi vào một chút nữa thôi, nhưng lại tàn nhẫn cắm toàn bộ nơi thô to đi vào chỗ sâu nhất.

Diêu Đinh hét lên một tiếng, đầu ngón tay cào qua phần lưng của anh.

"Thật ngoan, đều ăn vào đi."

Ánh mắt trở nên thâm thúy, giống như bị ma điều kiển đè lên bụng cô.

Bụng cô giống như phồng lên, nơi đó thật sự thô to đến mức khiến cô khó chịu, trốn cũng trốn không thoát, chỉ có thể giống mèo con kêu rên.

Mạnh Phù Sinh nhẹ nhàng di chuyển kích thích, chờ cô thích ứng.

Cả người mềm mềm mại mại, mật hoa càng ngày càng nhiều, bên trong bị côn th*t dần dần hung hăng đâm vào, theo bản năng kẹp chặt chỗ thô cứng kia.

Mạnh Phù Sinh bị kẹp kêu một tiếng, sau đó lập tức hơi rút ra một đoạn rồi lại đột nhiên đâm vào như thể muốn trừng phạt cô.

Tiếng kêu của người phụ nữa dưới thân vừa mềm vừa ngọt, trong âm điệu kia chỉ còn lại niềm vui sướng.

Rồi dần dần mất lực, thân dưới càng thêm trướng, ai kia bóp lấy cái mông mềm mại của cô đè thật mạnh về phía thân dưới của mình, nơi thô to rút ra rồi lại nhanh chóng đột nhiên đâm vào mãnh liệt.

"Thật muốn giết chết em...."

Muốn đâm xuyên cả người, rồi từng chút từng chút một đâm nát cô để cô gọi tên của anh.

Trời đất u ám, tình dục làm cho hai người thân mật như hồ lô ngào đường, dính chặt ngọt ngào.

Đêm còn dài, đủ dài để có đủ thời gian dịu dàng với nhau, đủ dài để có đủ thời gian yêu nhau sâu đậm hơn.

Dưới đèn bàn, người đàn ông nghĩ tới nghĩ lui, chẳng lẽ thật sự chỉ là trùng hợp sao? Vẫn cảm thấy quá trùng hợp, người đó bước nhanh tới phòng để hồ sơ, cẩn thận tìm đọc từng cuốn, cuối cùng cũng tìm ra danh sách ca bệnh ba năm trước, sau đó nhanh chóng xem ca bệnh rồi lấy điện thoại ra gọi điện.

Điện thoại của Diêu Đinh để trong phòng khách, trong bóng đêm rung lên không ngừng, màn hình phát ra ánh sáng mỏng manh.

Trên điện thoại ghi ba chữ: Bác sĩ Trương

_______

[6647 từ]

_______

Editor: Chương này đọc quài hổng hết đúng không. Tui cũng v đó edit quài hổng hết ????

Nhớ vote cho tui nhó ????
Bình Luận (0)
Comment