Chương 107: Chỉ bằng hãy để cho tình cảm của chúng ta thăng hoa
Chương 107: Chỉ bằng hãy để cho tình cảm của chúng ta thăng hoaChương 107: Chỉ bằng hãy để cho tình cảm của chúng ta thăng hoa
Trong lòng Lâm Phong hiểu rõ. Thời gian mình có không gian cũng không bao lâu, thế nhưng thể chất của Thiến Thiến đã cải thiện đến mức đáng kinh ngạc.
Đương nhiên bác sĩ không biết Lâm Thiến Thiến khôi phục đều dựa vào những thứ trong không gian.
Lâm Phong tính toán. Căn bệnh dạ dày bẩm sinh của Thiến Thiến ước chừng qua một tháng nữa sẽ hoàn toàn khỏe hẳn.
Đấn lúc đó Thiến Thiến sẽ là một đứa bé khỏe mạnh, giống như một người bình thường!
Lâm Thiến Thiến nghe Lâm Phong nói thế thì lập tức ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt, vui mừng nhìn Lâm Phong, không thể tin hỏi: "Ba ba nói thật không? Không lừa Thiến Thiến đúng không?"
Lâm Phong mỉm cười gật đầu.
"Đúng, chỉ cần Thiến Thiến nghe lời ba ba, ngoan ngoãn uống nước ăn rau là được! Đến lúc đó ba ba sẽ mua thật nhiều kem vị dâu tây cho Thiến Thiến, có được không? Chúng ta nghéo tay nhé!”
Vừa nghe thấy nghéo tay, Lâm Thiến Thiến biết Lâm Phong không lừa gạt mình! Điều này khiến cô bé vô cùng vui vẻ, vốn tưởng rằng năm sau mới được ăn kem, nhưng bây giờ lại được ăn kem trong năm nay, cô bé vui vẻ đến mức miệng không khép lại được!
"Dạ, nghéo tay một trăm năm, không được thay đổi!"
Hai cha con duỗi ngón tay út ra móc vào nhau, sau đó ấn ngón tay cái vào nhau, đóng ấn!
"Thành giao!"
Thiến Thiến vui mừng hét lên, sau đó nhận lấy nước suối linh linh từ trong tay Lâm Phong, uống ừng ực!
"Thiến Thiến uống xong rồi! Ba ba, chúng ta về nhà thôi!"
Cô bé nhớ cá Koi trắng, đôi mắt sáng lấp lánh của cô bé nhìn Lâm Phong, mỉm cười nói.
Vì thế Lâm Phong nắm tay của Thiến Thiến, bà Hoàng cười tủm tỉm đi theo phía sau, ba người họ định ra ngoài để nói lời tạm biệt với Khương Y Thanh.
Nhưng không ngờ Khương Y Thanh đang đợi họ ở cửa.
"Phải... đi rồi sao?"
Khương Y Thanh cắn môi ấp úng nói.
Ánh mắt của cô không nỡ dừng lại trên người Lâm Thiến Thiến, một lúc sau cô ngồi xổm xuống, nắm lấy tay Lâm Thiến Thiến, nghiêm túc nói: "Thiến Thiến trở về phải nghe lời ba ba, khi nào dì Khương rãnh sẽ đến thăm con, được không?”
Lâm Thiến Thiến cũng rất không nỡ, mắt cô bé đỏ hoe, ngẩng đầu nhìn Lâm Phong rồi nhìn sang Khương Y Thanh, một lúc sau bé mới bĩu môi, ấm ức dụi vào người Khương Y Thanh.
"Dì ơi, dì nhất định phải đến thăm Thiến Thiến nha, Thiến Thiến sẽ ở nhà chờ dì!"
Hai mắt Khương Y Thanh lập tức đỏ lên.
Cô hít một hơi thật sâu, nặng nề gật đầu.
"Được, dì nhất định sẽ đến!"
Thiến Thiến xoay người kéo cánh tay của Lâm Phong, sau đó lo lắng nói: "Ba ba, ba nói chuyện đi!"
Lâm Phong bị con gái đẩy ra, cũng mỉm cười và đi về phía Khương Y Thanh.
Thiến Thiến vội vàng kéo bà Hoàng đi về phía thang máy, vừa đi vừa nói với giọng trẻ con: "Bà Hoàng, bà đi với cháu bấm thang máy! Thiến Thiến thích đi thang máy!" Lâm Thiến Thiến nói xong, còn xoay người lại nghiêm túc nháy mắt với Lâm Phong.
Lâm Phong cảm thấy dở khóc dở cười. Đây là con gái của mình hay sao?
Học mấy chuyện này ở đâu vậy?
Khương Y Thanh thấy trên hành lang chỉ còn lại mình và Lâm Phong, mặt cô đỏ bừng lên! Bầu không khí đột nhiên trở nên hơi ái muội!
Lâm Phong cứ như thế nhìn cô không kiêng nể gì.
Trên thực tế, Lâm Phong hiểu rõ rất nhiều.
Anh nhớ tới cảnh lần đầu tiên gặp Khương Y Thanh, lần đầu tiên đưa cô đi mua quần áo, lần đầu tiên nhìn thấy cô ngủ...
Tất cả các cảnh tượng khác nhau.
Đàn ông đúng là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, đó là sự thật.
Anh không phủ nhận rằng ban đầu anh cũng bị vẻ đẹp của làm cho kinh ngạc.
Thế nhưng anh có thể thành công kiêm chế chính mình, bởi vì có Thiến Thiến, anh không thể phóng túng.
Bây giờ anh đã nhận ra. Anh thật sự thích người con gái này.
Không vì cái gì khác, chỉ đơn giản thích dáng vẻ thẹn thùng của cô mỗi khi nhìn mình, thích thái độ dịu dàng của cô đối với Thiến Thiến.
Thích tất cả mọi thứ thuộc về cô.
Lần đầu tiên, trái tim già nua của Lâm Phong đột nhiên đập dữ dội.
Anh bình tĩnh nhìn vào mắt của Khương Y Thanh, nhếch môi cười, đôi mắt anh dịu dàng đến mức sắp nhấn chìm linh hồn của người khác.
"Tiểu Thanh."
Anh bỗng nhiên lên tiếng: "Chuyện hôm qua anh hỏi em, em nghĩ thế nào?" "A, hả?"
Khương Y Thanh hơi hồi hộp nên nói lắp bắp.
Giờ phút này trong đầu cô đều là ánh mắt Lâm Phong đang nhìn mình, thật dịu dàng, chuyên chú và ấm áp. Tựa như trong mắt anh ấy chỉ có một mình mình thôi!
Cô làm sao còn nhớ rõ ngày hôm qua Lâm Phong đã hỏi mình vấn đề gì!
"Em, em không nhớ."
Cô lắp bắp, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, ngay cả ngẩng đầu nhìn Lâm Phong mặt cũng không dám!
Chúa ơi!
Trái tim mình rốt cuộc làm sao thế này?
Nó sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi! Khương Y Thanh! Bình tĩnh nào!
Cô thầm nói trong lòng ba lần, nhưng lại bị Lâm Phong đánh bại.
Anh mỉm cười nói: "Ngốc."
"Ngày hôm qua anh hỏi em, em đơn thuần chỉ muốn quen biết anh thôi sao, em quên rồi ư?"
Anh vươn tay, nắm lấy cằm của Khương Y Thanh, ép cô nhìn anh: "Vậy bây giờ anh hỏi lại em một lần nữa, em muốn làm bạn gái của anh không? Hoặc có thể nói là, hãy để cho tình cảm của chúng ta thăng hoa thêm nữa nhé?"
Chúa ơi! Anh ấy nói gì thế? hãy để cho tình cảm của chúng ta thăng hoa thêm nữa nhé?”
"Được, nhưng thăng hoa thế nào?"
Đầu của Khương Y Thanh chỉ còn lại cảm giác choáng váng, giống như có pháo hoa nổ tung trong đầu, hoàn toàn không có bất kỳ khả năng suy nghĩ nào!
Cô cứ như vậy ngơ ngác hỏi ral Lâm Phong thấy vậy rốt cục nhịn không được cười ra tiếng!
"Thăng hoa như thế này, nhớ kỹ."
Anh bỗng nhiên nghiêng người xuống, cúi đầu hôn nhẹ lên môi của Khương Y Thanh, vừa chạm vào liền tách ra.
Nhưng mùi hormone nam tính trong nháy mắt nổ tung, kích thích Khương Y Thanh hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩi
Anh ấy hôn mình, hôn mình rồi, hôn mình rồi!
Chúa ơiI
Lúc này, khuôn mặt cô từ gò má đến lỗ tai đều đỏ bừng, thậm chí toàn thân cũng ửng hồng!
Lâm Phong thấy vậy thì không nhịn được bật cười thành tiếng!
Quá dễ thương đúng không? Dù sao không thể không nói chuyện yêu đương!
"Em, em đồng ý!"
Khương Y Thanh thật sự là chịu không nổi, cô cắn môi, mạnh mẽ đáp lại, sau đó quay người vội vàng chạy ra ngoài!
Nếu còn ở lại cô sẽ xấu hổ chết mất!
Chúa ơi!
Cô không muốn trở thành người đầu tiên bị tim đập quá nhanh, mạch máu vỡ tung mà chết!
"Cô gái nhỏ này, tương phản hơi dữ dội nha!" Lâm Phong sờ sờ cằm, cảm khái nói.
Về mặt tình cảm anh khá lý trí, chỉ riêng nhìn ngoại hình của Khương Y Thanh, anh thậm chí cảm thấy cô xinh đẹp nhưng hơi lạnh lùng.
Thế cho nên anh chưa bao giờ dám thể hiện gì nhiều, chỉ sợ cô nghĩ ngợi nhiều. Giờ thì hay rồi. Người ta thế mà bị anh dọa chạy mất rồi?
Lâm Phong hài lòng duỗi người, nhưng không đuổi theo.
Không sao. Cô ấy đáp lại mình là thành công rồi!
Lâm Phong đã rất lâu rồi không động đến chuyện tình cảm, tâm tình của anh lúc này rất tốt.