Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 106 - Chương 106: Tâm Trí Cô Tràn Ngập Những Lời Nói Của Lâm Phong

Chương 106: Tâm trí cô tràn ngập những lời nói của Lâm Phong Chương 106: Tâm trí cô tràn ngập những lời nói của Lâm PhongChương 106: Tâm trí cô tràn ngập những lời nói của Lâm Phong

Nhưng mấy chuyện đó có liên quan gì chứ?

Cô ta bảo chủ các quán ăn nấu một chén, sau đó cô ta nếm thử, quán nào ngon thì được rồi?

Nói trắng ra là ở xã hội này, chỉ cần có tiền, cái gì cũng có thể làm được!

Khương Y Vân đưa cháo trắng trong tay giống như hiến bảo vật vậy, cô ta làm nũng với Khương Thiên Lâu: "Ba ba, cháo trắng này là con chạy nhiều chỗ tìm mới mua được, mệt lắm luôn ý! Ba phải thương con thật nhiều đấy nhé!"

Khương Y Vân nói xong, cô ta nhìn qua Khương Y Thanh vừa lúc bước vào cửa, hừ lạnh nói: "Con ở đây với ba cả buổi chiều, cũng không biết chị ta đi làm cái gì, không chừng là đi hẹn hò với gã đàn ông kia! Ba bal Ba phải nhanh khỏe lại, nếu không con sẽ lo lắng lắm!"

Khương Y Thanh ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nhìn Khương Y Vân.

Cô nhìn thấy Khương Thiên Lâu nhận chén cháo trong tay của Khương Y Vân, cô lập tức đặt hộp cháo và rau trong tay mình lên bàn, im lặng ngồi trên ghế sô pha không nói lời nào.

Tính tình của cô từ nhỏ là như vậy, không thích tranh giành với người khác.

Khương Thiên Lâu hừ lạnh nói: 'Nếu như nó ngoan ngoãn bằng một nửa con, ba cũng không cần phải phiền lòng như vậy!"

Động tác cầm điện thoại của Khương Y Thanh khựng lại.

Khương Thiên Lâu nhận lấy cháo, mở nắp ra, nhưng ngay sau đó lại cau mày.

Không đúng.

Mùi vị hoàn toàn không đúng!

Cháo mình ăn lúc trưa có mùi thơm giống như xuyên thẳng vào linh hồn, khiến ông chỉ ăn một lần là nhớ mãi!

Nhưng chén cháo trước mặt mình lúc này, hoàn toàn không giống chén cháo lúc trưa!

Chưa nói đến hương vị, cháo này căn bản không có chút mùi vị nào kích thích cảm giác thèm ăn của mình, có thể thấy được không phải là cùng một loại cháo!

Khương Thiên Lâu không tin tà thuật, ông nhíu mày dùng muỗng múc cháo cho vào miệng. Nó nhạt nhẽo vô vị, ăn vào miệng cũng không có mùi vị gì

Khuôn mặt ông chợt trầm xuống!

Khương Y Vân vốn còn đang vô cùng đắc ý, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Khương Thiên Lâu trầm xuống, cô ta hoảng sợ trong lòng, cô ta cẩn thận hỏi: "Ba ba, ba sao vậy? Cháo này ăn không ngon ạ?”

Giờ khắc này Khương Thiên Lâu tức giận đến không nơi nào để phát hỏa, nhìn thấy Khương Y Vân thế mà còn tiến đến họng súng, ông trâm giọng xuống, ánh mắt trở nên lạnh lùng!

"Một chút chuyện nhỏ cũng làm không xong, ba còn trông cậy vào con làm cái gì? Mua cháo thôi cũng mua không đúng? Con không ngửi được mùi vị của cháo lúc buổi trưa à?! Có không hả?!"

Những giọt nước mắt tủi thân của Khương Y Vân rơi xuống!

Cô ta oán hận liếc nhìn Khương Y Thanh, đều tại người phụ nữ này!

Nếu không tại cô ả thì làm sao cô có thể mua nhầm chứ?

Khương Thiên Lâu nhìn sang phía Khương Y Thanh. Thấy cô đặt hộp cháo và hộp rau trồng rất thơm ngon.

Khương Thiên Lâu nói: "Mang tới đây!"

Khương Y Thanh biết Khương Thiên Lâu đang gọi mình, cô im lặng nắm chặt cháo trong tay đi vê phía Khương Thiên Lâu. Trái tim cô chìm xuống đáy vực, cô không thể phân rõ là đau đớn hay thất vọng.

Cô lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, luôn đè nén đau khổ.

Mẹ cô ngày này sang ngày khác luôn nói ở bên tai cô rằng bà đau khổ và thất vọng biết bao nhiêu, từ nhỏ ba cô chỉ biết đòi hỏi nghiêm khắc, mắng mỏ cô.

Khương Y Thanh máy móc đặt cháo trắng và các món ăn kèm trước mặt Khương Thiên Lâu, sau đó nói: "Ba ăn chậm thôi."

Khương Thiên Lâu không đợi được, vội vàng mở nắp ra, nếm thử một ngụm!

Đúng rồi! Chính là mùi vị này!

Mùi vị này rất kỳ lạ, nếu là bình thường thì không có gì, cùng lắm là thấy món cháo này ngon, lần sau sẽ lại đến.

Nhưng bây giờ đang bị bệnh, tính tình cũng khó hơn nhiều. Chỉ muốn ăn hương vị này, thiếu một chút cũng không được!

Ăn chén cháo trắng này vào miệng, ông lập tức cảm thấy thỏa mãn!

Ông ăn hết muỗng này tới muỗng khác, sau đó mới chú ý tới hộp rau đặt trước mặt.

Tổng cộng có ba món ăn.

Là cải thìa phổ biến nhất ở Thượng Hải, và một món nữa là cải bó xôi, món cuối cùng là cà tím xào thịt băm, nhưng có thể nhìn ra là món ít dầu ít gia vị.

Nói cũng lạ, món cháo trắng này rất ngon, mà mấy món rau cũng khiến mình thấy vô cùng hứng thúi

Khương Thiên Lâu thử gắp một đũa cho vào miệng. Trong nháy mắt hương vị thơm ngon kèm theo vị ngọt của rau củ tràn ngập trong miệng, Khương Thiên Lâu sửng sốt!

Hương vị này, quả thật quá ngonl

Khương Thiên Lâu giống như bị ma nhập, ăn ngấu nghiến từng chút một, hoàn toàn không dừng lại được.

Khương Y Vân và Hoàng Tố Liên ở bên cạnh sững cả người!

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Mấy món đó có bỏ thứ gì vào à? Sao Khương Thiên Lâu thích ăn đến như vậy?

Hai mẹ con liếc nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ tính toán và âm hiểm.

Lúc này nếu có thể tóm được nhược điểm của Khương Y Thanh...

"Thoải mái!"

Sau khi Khương Thiên Lâu ăn xong, ông đẩy hộp cháo và hộp rau còn sót lại vài miếng rau ra.

Hoàng Tố Liên vội vàng chạy tới, vươn tay cầm lấy hộp cơm.

"Để em dọn dẹp cho!" Bà ta nhanh miệng nói, sau đó cười dịu dàng với Khương Thiên Lâu.

"Ông xã ăn xong thì ngủ một lát đi, hôm nay bác sĩ đến nói anh khôi phục rất tốt, ở thêm một tuần nữa là có thể xuất viện rồi."

Khương Thiên Lâu ăn uống no nê thoải mái nằm trên giường bệnh, xúc động nói: 'Cuối cùng tôi cũng có thể xuất viện rồi, ở đây thật nhàm chán! Mỗi ngày đều truyền nước, tôi không thể vắng lâu được, mọi chuyện trong công ty chắc đang rối tung lên!" Ông lảm nhảm nói.

Khương Y Thanh ngồi trên sofa, tâm trí cô tràn ngập những gì mà Lâm Phong nói với mình ngày hôm nay.

Cô chỉ đơn thuần muốn quen biết tôi thôi sao.

Những lời này...

Rốt cuộc là có ý gì?

Bệnh của Thiến Thiến khỏi rất nhanh. Lâm Phong ngay sau khi biết các sản phẩm trong không gian có tác dụng kỳ diệu như vậy, anh luôn đổ đầy một chai nước suối linh tuyền lớn trong không gian, cứ một lát cho Thiến Thiến uống một chút.

Sáng sớm khi nghe thấy mình sắp được xuất viện, Thiến Thiến lập tức nhảy cẵng lên vì sung sướng!

"Tốt quá ! Thiến Thiến có thể đi học lại rồi đúng không ạ? Thiến Thiến nhớ cô giáo Lệ Lệ lắm, nhớ Vũ Vũ, nhớ Hoa Hoa nhiều lắm!"

Cô bé vạch ngón tay ra đếm, như đếm của quý của gia đình vậy.

Nhìn thấy Lâm Phong đang thu dọn đồ đạc, trong tay còn cầm bình nước lớn, vội vàng nói: "Thiến Thiến đã khỏe rồi, không muốn uống nước nữa!"

Lâm Phong nghe thế thì ngồi xổm xuống, nghiêm túc nói Thiến Thiến: "Thiến Thiến có muốn ăn kem không?”

Hiện giờ cô bé nghe thấy kem thì vừa sợ vừa thích, gật gật đầu rồi lắc đầu, cuối cùng là dáng vẻ như sắp khóc.

"Thiến Thiến rất muốn ăn kem, nhưng lại sợ đau bụng, ba ba, Thiến Thiến sau này không dám lén ăn kem nữa! Bác sĩ cũng nói năm sau là Thiến Thiến có thể ăn kem rồi! Thiến Thiến sẽ ngoan ngoãn nghe lời!"

Cô bé tủi thân nói.

Lâm Phong thấy vậy vừa đau lòng vừa buồn cười, vội ôm Thiến Thiến vào lòng, sau đó nói với cô bé: "Chỉ cần mỗi ngày Thiến Thiến uống nhiều nước, ăn nhiều rau, là sẽ nhanh ăn được kem, biết không? Ba ba bảo đảm với con, chỉ một tháng sau, là có thể được ăn rồi!"
Bình Luận (0)
Comment