Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 105 - Chương 105: Ba Ba Của Con Đẹp Trai Đúng Không

Chương 105: Ba ba của con đẹp trai đúng không Chương 105: Ba ba của con đẹp trai đúng khôngChương 105: Ba ba của con đẹp trai đúng không

Khương Y Thanh không dám nghĩ đến ý nghĩa sâu xa hơn.

Cô thừa dịp Lâm Phong bưng cháo trắng cho Thiến Thiến, ngẩng đầu lên lén nhìn anh một cái.

Tướng mạo của anh trông rất đẹp trai. Nhìn nghiêng một bên mặt, sống mũi thẳng tắp, lông mi thật dài, tuy tóc không được stylist chăm sóc, chỉ cắt ngắn đơn giản nhưng cũng đẹp trai vô cùng.

Khương Y Thanh như bị mê hoặc, cô thậm chí còn không biết mình bị làm sao nữa, đôi mắt của cô ấy như dán chặt vào khuôn mặt Lâm Phong, cô không thể rời mắt đi được!

"Dì Khương! Ba ba của con đẹp trai lắm đúng không!"

Thiến Thiến uống một ngụm cháo, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Khương Y Thanh cười rạng rỡ.

Trong nháy mắt Khương Y Thanh giống như bị người khác nhìn trúng tâm sự, vội vàng dời ánh mắt đi!

"Làm, làm gì có!"

Cô cúi đầu, nhanh chóng dùng đũa lùa cơm vào miệng, sau đó thấp giọng hỏi lại: "Vậy sao?”

Thiến Thiến chớp chớp đôi mắt to, nhỏ giọng hỏi: "Vậy tại sao dì cứ nhìn chằm chằm vào ba ba của con vậy?"

Bây giờ bị Thiến Thiến vô tình vạch trân, Khương Y Thanh xấu hổ đến mức muốn tìm một vết nứt trên mặt đất để chui vào!

Chúa ơi!

Cô thế mà đi nhìn trộm Lâm Phong! Đã vậy còn bị người ta bắt được. Khương Y Thanh xấu hổ không chịu nổi, vội vàng lùa cơm vào miệng.

Lâm Phong đang mở nắp tất cả các món ăn ra, nhìn thấy Khương Y Thanh đang cúi đầu, chỉ lùa cơm trắng vào miệng, hai má phồng lên, giống như một con sóc nhỏi

Lâm Phong không nhịn được cười.

"Sao vậy, cơm trắng ngon lắm à?" Lâm Phong mỉm cười hỏi.

Khương Y Thanh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lâm Phong: "Không phải, tôi, tôi đang định ăn raul”

Nhưng cô càng che giấu lại càng xấu hổ, cô đỏ mặt vội vàng giơ đũa gắp rau, khi đưa đũa ra mới phát hiện đũa đã bị câm ngược!

Lần này Lâm Phong, bà Hoàng và Thiến Thiến không thể nhịn được nữa, lập tức phá lên cười!

Khuôn mặt của Khương Y Thanh đỏ bừng, đôi mắt đẹp tỏa sáng giống như chứa đầy những vì sao!

Bữa ăn kết thúc trong bầu không khí mập mờ không thể diễn tả được này.

Khương Y Thanh thực sự quá xấu hổ, cô vội vàng nói lời tạm biệt với Lâm Phong và những người khác.

Mình đã ra ngoài lâu như vậy, nếu không trở về, Khương Thiên Lâu nhất định sẽ tức giận.

"Cô nhớ mang theo thức ăn về!" Lâm Phong vội vàng nhắc nhở.

Khương Y Thanh đang đi ra tới cửa vừa chuẩn bị quay lại, thì Lâm Phong đã mang cơm ra.

"Thức ăn tuy để hơi lâu nhưng vẫn còn nóng, nhiệt độ cháo thế này là vừa phải, cô mang về thì phải ăn ngay, nếu không để nguội sẽ không tốt cho dạ dạy."

Lâm Phong nói với Khương Y Thanh. Cô vẫn còn đỏ mặt đỏ tai, không dám ngẩng đầu nhìn anh. Lâm Phong thở dài, mỉm cười bất đắc dĩ.

"Sao vậy, cô sợ tôi thế kia à?" Lâm Phong mỉm cười, nhìn Khương Y Thanh chăm chú.

Khương Y Thanh kêu lên "hả?", sau đó vội ngẩng đầu nhìn Lâm Phong lắc đầu.

"Không, không có, anh rất tốt, tôi tại sao phải sợ anh?" Cô nhỏ giọng nói.

Lâm Phong mỉm cười nhìn cô: "Vậy cô tại sao cứ cúi đầu không dám nhìn vào mắt tôi."

Khương Y Thanh vốn đang xấu hổ, nghe anh hỏi như thế thì càng thêm xấu hổ không dám nhìn anh!

Chúa ơi!

Mình rốt cuộc làm sao vậy?

Khương Y Thanh cho rằng từ nhỏ cô đã gặp vô số người theo đuổi.

Nhưng chưa từng có ai có thể khiến cho tâm tình của mình phập phồng như vậy, thậm chí dễ dàng khiến bản thân thẹn thùng không dám ngẩng đầu nhìn anh ấy!

Có một đáp án táo bạo ngay trước mắt nhưng Khương Y Thanh lại vô cùng sợ hãi!

Cô sợ Lâm Phong chỉ thích nhất thời, sợ anh chỉ muốn đùa giỡn với cô thôi...

Đủ loại suy nghĩ hiện lên trong đầu, Khương Y Thanh cuối cùng cúi đầu, lắc mạnh đầu!

"Tôi không biết!" Cô cắn môi nói.

"Ba tôi chắc đang lo lắm, tôi, tôi về trước đây!" Cô nói xong thì muốn bỏ chạy.

Lâm Phong thở dài. Cô nhỏ này. Vẫn chưa dám thừa nhận trái tim của mình ư?

Tính cách của anh cũng không tính là quá mạnh mẽ, không phải là chưa từng thích cô gái nào.

Trước đây, anh cũng theo đuổi tình yêu của mình một cách cuồng nhiệt, nhưng ở tuổi này, sau khi có Thiến Thiến, Lâm Phong không còn thích theo đuổi bất kỳ tình yêu cuồng nhiệt nào nữa.

Anh chỉ muốn cứ bình thản yêu nhau. Cô ấy có thể đã hiểu, thừa nhận tâm ý của mình, mình cũng muốn nắm chặt cơ hội.

Chẳng phải thích nhau mới có thể ở bên nhau hay sao?

Lâm Phong giữ lấy tay Khương Y Thanh.

Bàn tay nhỏ mềm mại, cảm xúc tỉnh tế, mịn màng như ngọc thạch.

Anh đặt thức ăn vào tay Khương Y Thanh rồi nói: "Đi đi, đi chậm thôi, đừng chạy, cẩn thận ngã đấy."

Khương Y Thanh nghe Lâm Phong dặn dò trái tim cô đập nhanh dữ dội như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực!

Anh ấy đang dặn dò mình!

Giọng anh ấy dịu dàng quái

"Tôi, tôi biết rồi!"

Khương Y Thanh vội vàng muốn chạy thoát khỏi tâm mắt của Lâm Phong, nhưng nhớ tới lời dặn của Lâm Phong với mình, cô nhịn xúc động xuống, thả chậm bước chân đi đến cửa thang máy!

"Phùi”

Khương Y Thanh bước vào thang máy gân như ngay lập tức dựa vào thang máy!

Có trời mới biết toàn bộ cơ thể mình đang nhữn ral Lâm Phong rõ ràng không nói gì, nhưng lời nói của anh ấy giống như có ma lực, khiến cho mình không tự chủ được chìm vào trong đói

"Khương Y Thanh! Mày không thể mê muội! Anh ấy vì mày thích Thiến Thiến nên mới thích mày thôi! Mày nhất định không thể mê muội được!"

Trong thang máy cô nhìn những con số màu đỏ đang từ từ nhảy lên, Khương Y Thanh hít sâu vài cái, lúc này mới hoàn toàn bình tĩnh lại!

Cửa thang máy mở ra. Khương Y Thanh chỉnh lại quần áo của mình, tuy rằng sắc hồng trên mặt còn chưa hoàn toàn biến mất, nhưng thần sắc đã khôi phục lại vẻ lạnh nhạt hờ hững như trước.

Cô hít sâu một hơi, nghĩ đến việc sắp đối mặt với Hoàng Tố Liên và Khương Y Văn, chút xao động trong lòng kia cũng tiêu tan.

Khương Y Thanh mang thức ăn vào thì nghe Hoàng Tố Liên đang nói xấu mình.

"Con bé cũng thật là, đến tuổi này rồi mà còn không biết chia sẻ nỗi lo của gia đình, suốt ngày chỉ biết chạy ra ngoài, hiện giờ ông xã đang bị bệnh, anh nhìn nó xem! Chỉ biết chạy ra ngoài chơi! Cũng không biết nó kết bè kết bạn với kiểu bạn bè gì, em đoán chắc là muốn lừa tiền nhà chúng ta đấy!"

Hoàng Tố Liên hừ mũi nói.

Khương Y Vân cũng vội nói thêm vào: "Ba, đây là đồ ăn mới con mua cho ba, ba ăn một chút đi! Nghe nói đây là cháo trắng ngon nhất ở ngoài bệnh viện! Ba nhìn xem! Con còn đặc biệt mua thêm đồ ăn kèm cho ba! Nhất định rất ngonl"

Hôm nay lúc Khương Y Thanh mang về một chén cháo. Khương Y Vân hỏi cô ta mua nó ở đâu, nhưng cô ta nói rằng một người bạn của cô ta đã nấu nó.

Ai tin mấy lời nói đó của cô ta chứ! Quỷ cũng có thể nhìn ra Khương Y Thanh chắc chắn là nhìn thấy Khương Thiên Lâu thích ăn, nên mới không muốn nói cho bọn họ biết cô ta mua cháo ở đâu!
Bình Luận (0)
Comment