Chương 104: Cô chỉ muốn quen biết tôi đơn giản như vậy thôi sao
Chương 104: Cô chỉ muốn quen biết tôi đơn giản như vậy thôi saoChương 104: Cô chỉ muốn quen biết tôi đơn giản như vậy thôi sao
Bác sĩ Từ nhìn Thiến Thiến, dáng vẻ hoạt bát vui vẻ kia cảm thấy khó hiểu hơn. "Tình trạng của Thiến Thiến rất nghiêm trọng, cô bé bị nhiễm trùng dây rốn và
suy dinh dưỡng bẩm sinh, dựa theo tình huống thông thường mà nói, phải nuôi cô bé đến năm mười sáu tuổi mới có thể không khác gì người bình thường, nhưng tôi xem xét nghiệm của cô bé, bao gồm cả kết quả bệnh lý cho thấy hiện đã khôi phục đến bảy tám phần!"
Bác sĩ Từ xúc động.
"Hồi phục quá nhanh! Theo lý thì việc này tuyệt đối không có khả năng! Cô bé mới mấy tuổi thôi? Làm sao có thể nhanh như vậy?"
Nghe Bác sĩ Từ nói vậy, Khương Y Thanh và bà Hoàng mới thở phào nhẹ nhõm!
Làm họ sợ chết đi được! Không sao là tốt rồi!
"Nhất định là Thiến Thiến của chúng ta quá đáng yêu ngoan ngoãn, nên được ông trời thương tiếc!" bà Hoàng vui mừng rạng rỡ, vội vàng cười nói.
Không ai hiểu rõ hơn bà, Lâm Phong đã vất vả như thế nào khi chăm sóc con bé lúc còn nhỏ.
Tuy rằng bà Hoàng cũng giúp một tay, nhưng dù sao bà cũng đã già, có nhiều việc bà muốn giúp nhưng không thể làm được.
Ví dụ như cho con bú buổi tối, thay tã, vân vân... , đều do một mình Lâm Phong làm.
Quan trọng hơn, một người đàn ông thậm chí chưa lập gia đình, mang theo con nhỏ, tay chân luống cuống còn phải kiếm tiền, vất vả đến cỡ nào? Sức khỏe của Thiến Thiến lại không tốt.
Có một lần nghiêm trọng nhất là Lâm Phong không có tiền đóng phí giường bệnh, chỉ có thể ôm Thiến Thiến ở bệnh viện ngủ hai ngày hai đêm! Bây giờ mọi chuyện đã qua, bệnh bẩm sinh của Thiến Thiến gần như đã được chữa khỏi, bà xem như cũng yên tâm rồi!
Thật sự là ông trời phù hội
Thiến Thiến lúc đầu rụt cái đầu nhỏ của mình vào trong chăn, nhưng khi nghe thấy bác sĩ Từ nói thì mắt cô bé sáng lên!
Cô bé vội vàng chui đầu nhỏ ra khỏi chăn, dùng đôi mắt to đen láy chớp chớp nhìn bác sĩ, hét lớn: "Thật không ạ?! Sau này Thiến Thiến có thể ăn kem được không?! Thiến Thiến thích kem vị dâu nhất!"
Cô bé rất thích ăn kem.
Bây giờ nghe thấy bệnh của mình đã khỏi hẳn, phản ứng đầu tiên chính là có thể được ăn kem rồi!
Bác sĩ Từ cảm thấy buồn cười trước phản ứng của cô bé!
Ông cầm bút viết vào trong sổ bệnh án của Thiến Thiến, sau đó mỉm cười nói: "Có thể, Thiến Thiến lớn thêm một tuổi nữa là có thể ăn kem rồi!"
Dựa theo chiều hướng này thì khoảng sang năm là bệnh đã hoàn toàn khỏi rồi. Thiến Thiến vui vẻ ngân nga bài hát.
Khương Y Thanh xoắn hai tay vào nhau, cảm thấy kích động không thể giải thích được!
Trước đây cô không hề biết cô bé mắc bệnh bẩm sinh, cô cho rằng cô bé chỉ là bệnh viêm dạ dày bình thường thôi!
Thảo nào! Hai cha con trước kia đã phải chịu bao nhiêu vất vải
Khương Y Thanh không hiểu sao cảm thấy hơi đau lòng, cô đưa tay ra ôm Thiến Thiến vào lòng, nghiêm túc nói với Thiến Thiến: "Sau này Thiến Thiến chắc chắn sẽ khỏe thôi, dì Khương bảo đảm với conl"
Thiến Thiến chớp chớp mắt, sau đó bỗng nhiên tiến lại gần hôn mạnh lên mặt của Khương Y Thanh một cái!
"Nếu dì Khương trở thành mẹ của Thiến Thiến, Thiến Thiến sẽ khỏe liên!"
Bị cô bé trêu chọc như vậy, khuôn mặt của Khương Y Thanh lập tức đỏ bừng!
Cô bé này! Lại dám trêu chọc mình!
Khương Y Thanh vừa xấu hổ vừa tim đập nhanh, nhanh chóng đưa tay ra cù lét Lâm Thiến Thiến.
Cô bé sợ nhất là bị người khác cù lét nên phá lên cười hahaha!l Khương Y Thanh cũng nở nụ cười theo!
Khi Lâm Phong mang theo một hộp cơm lớn đi vào, anh đã nhìn thấy một cảnh tượng ấm áp như vậy.
Anh dừng lại, rồi bước vào, vẫy tay với ba người họ.
"Ăn cơm thôi!"
Lâm Phong nhìn thoáng qua phòng bệnh, phát hiện bình truyền nước của Thiến Thiến không biết đã bị lấy ra từ lúc nào. Vì vậy anh hỏi: "Có chuyện gì vậy, bác sĩ đã tới chưa? Bác sĩ nói thế nào?"
Lâm Thiến Thiến chớp mắt với Lâm Phong.
Bà Hoàng vô cùng xúc động kể lại những gì bác sĩ đã nói.
Lâm Phong sửng sốt, sau đó đột nhiên ý thức được, đây hẳn là công hiệu của nước suối linh tuyền!
Hơn nữa ngày thường Lâm Thiến Thiến đều ăn rau củ được trồng trong không gianl
Việc này tuyệt đối là tác dụng của không gian!
Một cảm giác kinh ngạc khó tả dâng lên trong lòng, Lâm Phong siết chặt tay rồi lại buông ra, một lúc sau mới thở phào nhẹ nhõm. Anh không nói một lời nào đi đến bên giường bệnh, ôm chặt Lâm Thiến Thiến vào lòng, run giọng nói: "Thật tốt, con gái bảo bối của ba không có việc gì, tốt quá rồi!"
Căn bệnh bẩm sinh từ nhỏ của Thiến Thiến luôn là tâm bệnh của anh.
Anh không nói, nhưng không có nghĩa là anh không quan tâm.
Anh chỉ muốn Thiến Thiến có một cuộc sống tốt hơn và không bị ảnh hưởng bởi căn bệnh này.
Bây giờ căn bệnh bẩm sinh cuối cùng đã được chữa khỏi, anh cuối cùng cũng có thể buông bỏ tảng đá lớn trong lòng mình!
Mũi của Lâm Thiến Thiến hơi chua xót, bé giơ cánh tay nhỏ mũm mĩm của mình lên, ôm lấy đầu của Lâm Phong cọ cọ vào trán của anh.
Bé hiểu chuyện, ngoan ngoãn an ủi anh: "Ba ba, Thiến Thiến luôn rất vui vẻ và khỏe mạnh, Thiến Thiến yêu ba ba."
Trái tim của Lâm Phong lập tức cảm thấy ấm áp.
Anh cũng không giả vờ, buông Thiến Thiến ra, xoa đầu cô bé, sau đó kéo chiếc bàn nhỏ ra, đặt tất cả đồ ăn anh mang lên bàn.
Thức ăn đều là anh mua hộp đóng gói dùng một lần đựng vào.
Thức ăn được chia thành hai phần. Một phần lớn đặt trên bàn, còn một phần nhỏ có hai hộp để trên ghế sofa.
Một hộp là cháo trắng, hộp kia thì đựng ba món rau.
Anh nói với Khương Y Thanh: "Đây là món tôi nấu cho ba cô, cũng không biết bác ấy có thích hay không, nhưng ăn vào tốt cho cơ thể."
Bên trong có cải bó xôi xào và cải thìa xào, cuối cùng là món thịt băm cà tím.
Tất cả đều là rau được trồng trong không gian.
Anh cũng muốn nấu một ít cá và thịt, nhưng ba của Khương Y Thanh phẫu thuật thủng dạ dày, nên ông ấy chỉ có thể ăn những thức ăn thanh đạm và dễ tiêu hóa.
Thiến Thiến ăn cháo, tiện thể anh cũng làm cho ông ấy một phần.
Khương Y Thanh đối xử với Thiến Thiến rất tốt, anh không thể đối xử tệ với cô ấy.
Khương Y Thanh ban đầu muốn từ chối, nhưng bỗng nhiên nhớ đến lúc sáng nay, nhớ đến dáng vẻ của Khương Thiên Lâu ăn chén trắng kia. Lời từ chối của cô bị nuốt trở lại.
Dù sao cũng là cha ruột của mình.
"Cảm ơn."
Khương Y Thanh bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đẹp lấp lánh ánh sáng, cô bình tĩnh nhìn Lâm Phong nói: "Tôi thật sự cảm ơn anh rất nhiêu, cũng cảm ơn Thiến Thiến, cảm ơn bà Hoàng, tôi rất vui vì được quen biết mọi người."
Lâm Phong đang bày biện thức ăn cho mọi người, nghe thấy vậy bỗng nhiên quay lại nhìn Khương Y Thanh: "Cô chỉ muốn quen biết tôi đơn giản như vậy thôi sao?"
Chỉ muốn quen biết... đơn giản như vậy thôi sao?
Tuy rằng Lâm Phong nói rất nhanh, nhưng Khương Y Thanh nghe rất rõ.
Cô cũng hiểu hàm ý sâu xa của những lời nói đó, hai má bỗng nhiên ửng hồng, lông mi khẽ run, thẹn thùng đến không dám ngẩng đầu nhìn Lâm Phong!
Anh ấy nói vậy là có ý gì?
Chẳng lẽ là...