Chương 103: Chẳng qua là tôi thấy hơi lạ mà thôi.
Chương 103: Chẳng qua là tôi thấy hơi lạ mà thôi.Chương 103: Chẳng qua là tôi thấy hơi lạ mà thôi.
Lâm Phong lại nắm thêm hai nắm thức ăn ném vào trong bể, vỗ võ tay, lúc này mới lắc người tiến vào không gian.
Cảnh tượng trước mắt làm Lâm Phong kinh ngạc đến ngây người.
Bên chỗ linh tuyên, những hạt giống được đặt bên trong chậu kia đã bắt đầu lít nhít nảy mầm.
Tố quan hà đỉnh đã nảy mầm!
Là hạt giống đầy tiếc nuối mà lão Từ mang theo bên người, hàng ngày chịu cảnh phơi nắng phơi gió nên càng mỏng manh, yếu đuối hơn.
Lúc này, Lâm Phong cẩn thận kiểm kê lại lần nữa, phát hiện chỉ có duy nhất năm gốc tố hà quan đỉnh nảy mầm.
Hạt giống bé nhỏ nảy mầm như này thật khiến người ta kinh ngạc!
Lâm Phong cẩn thận cấy tố quan hà đỉnh vào trong không gian, sau đó lại tưới nước linh tuyên thêm một lân nữa.
Tiếp đến là hạt giống dưa hấu.
Hạt giống dưa hấu được Lâm Phong ngâm vào chậu đựng nước linh tuyên.
Ngân đủ một ngày một đêm, đến lúc Lâm Phong kiểm tra, hạt giống dưa hấu kia như ngậm đủ nước, lớn lên gấp đôi!
Lâm Phong sợ chết khiếp!
Anh nhanh chóng đổ nước linh tuyên đi, lấy hạt giống dưa hấu ra.
Xong đời rồi, khẳng định đống hạt này ngậm nhiều nước quá chắc thối hết rồi!
Lâm Phong cau mày, dùng tay nắn mạnh.
Song, điều khiến anh ngạc nhiên đó là hạt giống dưa hấu này không nhữn nát như anh tưởng tượng, trái lại còn rất cứng?
Lâm Phong sửng sốt.
Anh hạ quyết tâm, dùng tay bấm đứt một hạt giống dưa hấu.
Hạt giống ngậm đủ nước rất dẻo dai, lại như mang trong mình sinh mệnh sự sống.
Lâm Phong nhìn hai nửa hạt dưa hấu trong lòng bàn tay, hai mắt phát sáng!
Hắc hắc!
Hạt giống dưa hấu tươi mới căng tràn sức sống, để sát vào mũi ngửi còn có hương thơm đặc trưng của thực vật!
Hạt giống này còn sống!
Lâm Phong cảm thấy đau lòng vì chính mình lại để lãng phí mất một hạt giống, tuy rằng không biết tại sao hạt giống dưa hấu lại trở lên gấp đôi như vậy, thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể là do công hiệu của linh tuyền mà thôi!
Lần này là để xác minh xem hạt dưa hấu có thể tôn tại ở thế giới bên ngoài hay không, đồng thời là để quan sát xem dưa hấu này có phát triển như dưa hấu bình thường khi đặt ra bên ngoài không.
Lâm Phong chia hạt giống dưa hấu thành hai nhóm, và quyết định trồng thử trên ban công nhà mình.
Diện tích trong nhà nhỏ, vì để tránh lãng phí, Lâm Phong lấy đất từ trong không gian ra phủ kín chỗ lúc trước dùng để nướng thịt.
Dùng tấm gỗ để bao xung quanh, đổ đất vào bên trong.
Để cho dưa hấu hấp thụ được nhiều dinh dưỡng nhất có thể, Lâm Phong quyết định chỉ trồng năm hạt giống ở bên ngoài, còn đâu trồng hết trong không gian.
Như vậy mới không lãng phí.
Sau khi chất đầy đất xong, Lâm Phong lại tưới nước, tưới đẫm hết đất một lượt mới cắm năm hạt giống trên tay xuống đất, đồng thời tưới lên trên một lượt nước máy.
Với cách này có thể mô phỏng hết sức có thể của môi trường phát triển bên ngoài.
Nếu phương pháp này khả thi, vậy thì đồn điền bên Vân Nam kia mới có thể thành công được!
"Cố gắng lên!"
Lâm Phong nhủ thầm trong lòng, tiện thể đi rửa tay.
Nhìn lên đồng hồ, đã ba giờ chiều.
Anh tới chợ sớm mua thức ăn xong, rồi quay về nhà làm cơm, cuối cùng còn phải đi tới bệnh viện.
Lâm Phong nhanh chóng tới chợ mua thức ăn.
Lúc này, ở bên trong bệnh viện.
Thiến Thiến hôm qua còn đau đến trắng bệch cả mặt, hôm nay cũng đã tưng bừng nhảy nhót trở lại.
Cô bé đắc chí nằm trên giường bệnh, há miệng ăn nho Khương Y Thanh rửa sạch đưa tới, vui sướng không tả nổi.
"Sư phụ nói Thiến Thiến rất đỉnh! Dì ơi! Thiến Thiến có đỉnh không?"
Lâm Thiến Thiến chớp chớp mắt, mặt đây mong chờ nhìn Khương Y Thanh, dáng vẻ nhỏ nhắn kia không khác gì chi hua hua đang muốn được khen ngợi!
Khương Y Thanh nhất thời bị chọc cười, cô đưa tay xoa đầu Thiến Thiến, gật đầu nói: " Ừm, Thiến Thiến là đỉnh nhất!"
Bác sĩ Từ gõ cửa.
"A a! Bác sĩ đến rồi! Đến giờ tiêm cho Thiến Thiến rồi!" Bé con còn đang trong thế giới màu hồng, nhưng khi gặp quái vật bác sĩ Từ mặc áo trắng, nhất thời sợ đến chui đầu vào trong chăn!
Bác sĩ Từ buồn cười.
Khương Y Thanh vội vàng động viên Thiến Thiến: "Không sao đâu, không sau đâu, bác sĩ chỉ đến xem Thiến Thiến đã khá hơn chưa thôi, Thiến Thiến không cần phải sợ, một chút là xong ấy mà, hiểu chưa nào?"
Thiến Thiến rúc đầu trong chắn, vẫn rất sợ hãi.
Cô bé thò nửa cái đầu, lộ ra đôi mắt to tròn, nhìn bác sĩ Từ hỏi: "Bác sĩ ơi, Thiến Thiến còn phải tiêm không ạ?"
Bác sĩ Từ quả thực bị đánh bại bởi sự dễ thương của cô bé mất rồi!
Bác sĩ mỉm cười, xoa đầu Thiến Thiến, nói: "Không cần tiêm nữa, cơ thể Thiến Thiến đã khỏe lại rồi! Thật tốt quái"
Bác sĩ Từ nói xong, dùng ống nghe và các dụng cụ khác trong tay để kiểm tra cho Thiến Thiến một lượt.
Trưa hôm nay, y tá đã tới lấy máu, lúc này toàn bộ giấy khám đã có đủ.
Bác sĩ Từ cầm giấy xét nghiệm đọc một lượt, đọc xong hai mắt sáng ngời!
"Ồ? Cô nhóc này, có thể đấy!"
Bác sĩ Từ cao giọng nói.
Bà nội Hoàng và Khương Y Thanh vốn đang chú ý tình huống bên này, nghe thấy bác sĩ Từ cao giọng, nhất thời sốt sắng!
"Có vấn đề gì sao bác sĩ?"
Bà nội Hoàng sợ hết hồn, vội vàng từ giường bên kia đứng dậy, đi về phía bên này, cau mày nói: "Bác sĩ, Thiến Thiến vẫn đang bình phục chứ? Thiến Thiến có sao không ạ?”
Tâm trạng Khương Y Thanh cũng chùng xuống, nhíu mày hỏi: "Bác sĩ, đến cùng Thiến Thiến bị sao vậy ạ? Không phải cô bé chỉ bị viêm dạ dày thôi ạ?"
Lúc Khương Y Thanh vào phòng, cô đã nhìn qua một lượt tất cả loại thuốc Thiến Thiến đang dùng.
Dù sao bản thân cô cũng đã từng vì ăn uống sai cách mà viêm dạ dày, nhưng chỉ cần truyền nước ba chai, cơ bản là khỏi ngay trong ngày.
Nhưng kể từ lúc cô tới thăm Thiến Thiến, cho đến khi y tá đến thay thuốc, đây là là chai thứ năm!
Này vẫn là một đứa trẻ!
Bị viêm dạ dày, phải truyền nước nhiều thế sao?
Lên mạng kiểm tra, tên những chai thuốc này đều liên quan tới bệnh bẩm sinh.
Càng xem càng hoảng sợi
Lúc này lại nghe được giọng điệu không ổn của bác sĩ Từ, trong lòng Khương Y Thanh đột nhiên nhảy dựng lên.
Thiến Thiến đến cùng là mắc bệnh gì?
Bác sĩ Từ bị phản ứng của hai người dọa hết hồn, lúc này mới nhận ra giọng điệu của mình hình như đã gây hiểu lầm.
Ông vội xua tay, cười nói với hai người: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, chẳng qua là tôi thấy hơi lạ mà thôi."
Bác sĩ Từ chỉnh kính trên sống mũi, sau đó chăm chú đọc tư liệu và báo cáo bệnh lý trong tay một hồi lâu mới khép lại.
Ông dừng một chút rồi nói: "Nhắc tới cũng lạ, tôi chưa từng thấy trường hợp nào như này."
"Cô nhóc này ở bệnh viện chúng tôi đã có bệnh án từ trước, trên hồ sơ có ghi mắc bệnh bẩm sinh, là bệnh bất thường bẩm sinh đường tiêu hóa, lại nói, loại bệnh này được xếp vào loại bệnh tế nhị, cần phải chú ý ăn uống, một khi xảy ra bất trắc, nhỏ thì viêm dạ dày, lớn thì khó có thể nói được."