Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 102 - Chương 102: Trước Không Phải Nói Không Ăn À?

Chương 102: Trước không phải nói không ăn à? Chương 102: Trước không phải nói không ăn à?Chương 102: Trước không phải nói không ăn à?

Cô cũng đã từng cố gắng giải thích với ba, nhưng lần nào kết cục cũng tương tự như ngày hôm nay.

Càng giải thích lại càng bị hiểu lầm, thậm chí đến cuối, tất cả mọi cử chỉ, hành động của cô đều biến thành ác ý.

Cuối cùng, cô thẳng thắn từ bỏ!

Nếu Khương Thiên Lâu không ăn bát cháo này, cô cũng không muốn lãng phí.

Vậy là, Khương Y Thanh ngồi xuống sô pha, buộc gọn mái tóc đen của mình lên, mở cháo ra.

Phần cháo nóng hổi, bốc khói nghi ngút.

Một mùi thơm ngát dịu ngọt bốc lên trong không khí.

Khí mát từ điều hòa luân chuyển, càng đẩy nhanh quá trình khuếch tán hương vị này.

Khương Thiên Lâu đang trong cơn thịnh nộ, bỗng nhiên ngừng lại.

Ông cảm nhận được một mùi hương xông vào chóp mũi, cảm giác khó chịu trong bụng lúc này tiêu tan triệt để.

Khương Thiên Lâu dừng mọi hoạt động, sau đó thuận theo mùi hương, mở to hai mắt tìm kiếm mùi hương kích thích vị giác của mình!

Kết quả...

Tầm mắt của ông rơi vào phần cháo trắng kial

Khương Y Thanh cẩn thận cầm thìa xúc cháo lên, thổi thổi.

Mùi hương tỏa ra thậm chí còn mạnh mẽ hơn!

Khương Thiên Lâu nhận ra được trong chớp mắt này, cảm giác thèm ăn trong ông hoàn toàn được khơi dậy, sự khó chịu trong dạ dày khi ông nằm viện trong nhiều ngày lúc này đây toàn bộ đều tan thành mây khói.

"Chờ một chút!"

Khương Thiên Lâu bỗng nhiên mở miệng.

Khương Y Thanh đang chuẩn bị ăn cháo sững sờ, ngơ ngác nhìn về Khương Thiên Lâu, mới nhận ra Khương Thiên Lâu đang nói với mình?

"Sao vậy ba?"

Cô hỏi.

Bát cháo trắng trên tay cô vẫn đang bốc khói nghi ngút.

Khương Thiên Lâu nuốt nước bọt, ánh mắt dán chặt vào bát cháo, lại cảm thấy không tin cảm giác thèm ăn đang dâng lên trong mình.

Ngay sau đó, ông vẫy tay gọi Khương Y Thanh lại, nuốt nước bọt nói: "Tới đây, nhân tiện mang cháo lại đây luôn."

Thấy Khương Thiên Lâu có hứng thú với bát cháo, Khương Y Thanh không thể ăn tiếp được nữa.

Đành để thìa vào trong bát, sau đó bưng cháo tới trước mặt Khương Thiên Lâu.

"Ba muốn ăn cháo sao?"

Khương Y Thanh ngạc nhiên hỏi.

Trước không phải nói không ăn sao?

Sắc mặt Khương Thiên Lâu trở nên khó coi, cảm thấy việc mình lật lọng có hơi mất mặt, nhất thời nghiêm mặt nói: "Thì sao? Cháo này không phải con mua cho ba ăn à?”

Khương Y Thanh dừng một chút, dọn dẹp mặt bàn rồi để phần cháo lên, sau đó mở nắp ra, đưa thìa cho ông. "Đỡ nóng rồi, ba ăn từ từ thôi."

Khương Thiên Lâu nhận lấy thìa, đầu tiên quan sát tỉ mỉ cháo hoa, xác thực là loại cháo trắng rất bình thường, không khác gì những bát cháo ông đã ăn lúc trước.

Thế nhưng hương thơm này...

Theo không khí len lỏi vào trong khứu giác của ông, làm cho dạ dày vốn đang khó chịu của ông tựa hồ lại có cảm giác thèm ăn.

Khương Thiên Lâu ma xui quỷ khiến cầm thìa lên, xúc đầy một thìa đưa vào trong miệng.

Giờ khắc này, một hương vị mà ông chưa bao giờ được nếm qua bắt đầu bùng nổ trong khoang miệng, nhiệt lưu ấm nóng mang theo cảm giác thư thái không nói lên lời đang quanh quẩn đọng lại nơi dạ dày!

Hai mắt ông sáng ngời!

Ngon quái

Dưới ánh mắt sững sờ kinh ngạc của Hoàng Tố Liên và Khương Y Vân, Khương Thiên Lâu ăn hết thìa này tới thìa khác, gần như trong nháy mắt đã ăn hết cháo!

Dạ dày đau đớn khó chịu lúc trước không hiểu vì sao đã trở nên khá hơn trước rất nhiều, tinh thần sảng khoái thoải mái, từ sau khi nhập viện chưa bao giờ ông thấy khoan khoái như thết

"Cháo này chị mua ở đâu?"

Khương Y Vân nổi giận đùng đùng nhìn Khương Y Thanh, nghi ngờ nhất định Khương Y Thanh đã cho thêm thứ gì vào trong cháo!

Chứ không thì sao có thể thơm ngon đến vậy?

Khương Y Thanh cau mày.

"Là bạn của tôi nấu hai phần, nghe nói ba tôi nằm viện, nên đưa cho tôi một phần." Khương Y Thanh nói sự thật, thế nhưng vào trong tai Khương Y Vân còn có Hoàng Tố Liên, rõ ràng trở thành lời ngụy biện!

Chắc chắn Khương Y Thanh đã lén lút bỏ thêm thứ gì vào!

"Tôi cảnh cáo chị, chị tốt nhất..."

"Được rồi!"

Ngay lúc Hoàng Tố Liên cuống lên chuẩn bị ép hỏi, Khương Thiên Lâu trầm mặt lại, quát lên với Hoàng Tố Liên.

"Bà không thể để cho tôi có lấy một ngày yên tĩnh được à! Tất cả ra ngoài hết đi"

Thấy Khương Thiên Lâu nói vậy, Khương Y Thanh là người đầu tiên thu dọn đồ đạc bước ra ngoài.

Người ba này sớm đã không phải người ba yêu thương cô nữa rồi, còn Hoàng Tố Liên và Khương Y Vân, cô không muốn ở chung với bọn họ thêm một giây một phút.

Khương Y Thanh tiến vào thang máy, nhấn đi xuống tầng 26.

Đi vào phòng bệnh, Khương Y Thanh nhẹ nhàng đóng cửa lại, Thiến Thiến ăn cháo xong, khuôn mặt hồng hào trở lại, quấn lấy Lâm Phong bắt kể chuyện cổ tíchI

Nghe được tiếng đóng cửa của Khương Y Thanh, hai mắt Lâm Thiến Thiến sáng bừng lên!

"Dì Khương!"

Lâm Thiến Thiến hạnh phúc nở nụ cười với Khương Y Thanh, sau đó như thể đang nắm giữ kho báu quý giá nào đó, từ sau lưng lấy ra một hộp cơm nhỏ.

"Đây là bữa ăn dinh dưỡng của Thiến Thiến! Do chị y tá vừa mang tới, nhưng Thiến Thiến ăn cháo no mất rồi, không ăn nổi nữa, dì Khương nhanh tới ăn đi! Có nhiều thịt lắm! Rất thơm, rất ngon!" Trái tim lạnh lẽo của Khương Y Thanh lúc này bỗng nhiên thức tỉnh.

Cô ngừng lại một chút, sau đó nở nụ cười trên môi.

Khương Y Thanh lại gần Thiến Thiến, tiếp nhận hộp cơm trong tay cô bé, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn con, Thiến Thiến."

Mấy ngày trong bệnh viện, hầu như ngày nào cũng sẽ diễn ra những cảnh như vậy.

Cô đã sớm mất cảm giác.

Tâm hồn cô cũng đã chết lặng.

Nhưng sự quan tâm cùng bản năng ÿ lại Thiến Thiến dành cho cô, lại khiến cho Khương Y Thanh có cảm giác bản thân như phảng phất được sống lại!

Là con người, nhất định sẽ có một người nào đó cần đến mình.

Khương Y Thanh ôm đầu nhỏ của Lâm Thiến Thiến, hôn lên một cái.

Thấy vậy, Lâm Phong dở khóc dở cười lui về sau mấy bước.

Anh tự dưng trở thành người thừa!

"Anh có chuyện gì thì đi làm đi, tôi ở đây với Thiến Thiến được rồi."

Khương Y Thanh quay đầu lại, nói với Lâm Phong.

Trên thực tế, Lâm Phong cũng không có chuyện gì bận, chỉ là hạt dưa hấu ngâm trong không gian một ngày, lúc này phải lấy ra rồi, chứ để ngâm lâu hơn nữa rất có thể bị úng nước chết mất.

Ngoài ra, còn cả hạt giống tố quan hà đỉnh tức là cây phong lan, cũng không biết nảy mầm được bao nhiêu nữa.

Quan trọng nhất là, cá koi trắng ở nhà cả ngày nay chưa được cho ăn, còn cả đám cá con nữa.

Lâm Phong mỉm cười nhìn Khương Y Thanh, khoanh tay. "Vậy tôi vê nhà đây, trong nhà còn có chút việc bận, lát nữa bác sĩ Từ phụ trách của Thiến Thiến sẽ tới."

Lâm Phong nói,'Cơm bệnh viện làm không ngon, để tối cháu làm cơm mang tới."

Bà nội Hoàng thúc giục,'Cháu đi nhanh đi! Chứ không trời tối tới nơi rồi!"

Lúc này Lâm Phong mới nhanh chóng rời khỏi bệnh viện, lái con xe Wuling Hongguang khỏi bãi đỗ, nộp phí đỗ xe xong, phóng thẳng về Lâm Giang no. 1 courtyard.

Về đến nhà, đầu tiên Lâm Phong rải thức ăn cho cá để cá koi trắng ăn.

Tiếp đó, thay nước cho cá mẹ và đàn cá con.

Mấy ngày không chú ý, hôm nay Lâm Phong mới phát hiện ra, đám cá con này phát triển không ít!
Bình Luận (0)
Comment