Chương 101: Tốt hơn bát cháo trắng kia nhiều
Chương 101: Tốt hơn bát cháo trắng kia nhiềuChương 101: Tốt hơn bát cháo trắng kia nhiều
Giờ phút này, hai mắt Lâm Thiến Thiến sáng bừng lên!
Là...
"Dì Khương!"
Lâm Thiến Thiến vỡ òa hạnh phúc, thanh âm có chút run rẩy!
Đâu tiên cô bé tràn đầy hạnh phúc, sau đó đột nhiên vành mắt đỏ lên!
"Dì hư! Thiến Thiến không thích dì nữa! Dì chẳng nói chẳng rằng bỏ Thiến Thiến rời đi, Thiến Thiến hết yêu dì rồi!"
Thiến Thiến sụt sịt, mếu máo khóc lóc cực kỳ đáng thương.
Khương Y Thanh đau lòng, vội vàng chạy tới an ủi cô bé.
"Xin lỗi Thiến Thiến, là do dì không tốt, nhưng dì cũng không còn cách nào khác cả, Thiến Thiến có thể đừng giận dì nữa có được không?"
Khương Y Thanh luống cuống tay chân.
Không nghĩ tới bé con vẫn ổn lúc nghe điện thoại tới khi gặp được mình lại ấm ức, tủi thân đến vậy.
Khóc đến đáng thương thành ra như thế này, vành mắt đỏ hoe, cố chấp không để ý tới bản thân, cắn chặt môi trong khi hai tay đan vào nhau ra sức nắm chặt.
Dáng vẻ khóc lóc sướt mướt này quả thực khiến cô đau lòng đến hỏng rồi!
Lâm Phong thấy vậy chỉ còn cách nhanh chóng can thiệp.
"Hiện tại dì Khương đã tới thăm Thiến Thiến rồi còn gì? Thiến Thiến nghe điện thoại cũng biết là dì Khương rất bận, thế nhưng dì Khương vẫn hứa khi nào rảnh nhất định sẽ tới chơi với Thiến Thiến đó thôi!"
Lâm Phong xoa đầu cô bé an ủi. Lâm Thiến Thiến lúc này mới dùng tay lau mũi, ngước đôi mắt lưng tròng đẫm lệ nhìn Khương Y Thanh, nghèn nghẹn hỏi: 'Dì Khương sẽ luôn bên cạnh Thiến Thiến, không bỏ rơi Thiến Thiến chứ? Thiến Thiến không có mẹ, mẹ cũng không yêu Thiến Thiến, như vậy rồi dì Khương vẫn sẽ yêu Thiến Thiến sao?"
Lúc này mặc kệ Thiến Thiến nói gì Khương Y Thanh cũng đều đáp ứng hết!
Hai người vừa đoàn tụ là lại trêu đùa, làm nũng với nhau, Lâm Phong ở đây xem như không còn chuyện của mình.
Anh lắc đầu cười bất lực, bỏ phần cháo hoa ra khỏi túi.
Tổng cộng có hai phần.
Thiến Thiến ăn một phần phần còn lại là để Khương Y Thanh mang tới cho ba của cô ấy.
Viên dạ dày thì cũng cần phải ăn, cháo hoa này đã được bỏ thêm nước linh tuyền vào nấu, hiệu quả khẳng định rất tốt.
Về phần anh và bà nội Hoàng, anh đã hỏi qua y tá thuê hai giường bên cạnh, tới bữa sẽ đưa hai suất ăn tới.
Khương Y Thanh nói chuyện với Thiến Thiến một lúc lâu, bé con mũi thính, đã sớm ngửi được mùi thơm của cháo, lúc này con mắt tỏa sáng lấp lánh, nghiêng đầu, nhìn chăm chú vào bát cháo trên tay Lâm Phong!
"Ba ba! Thiến Thiến đói bụng!"
Cô bé làm nũng với Lâm Phong: "Thiến Thiến muốn ăn cháo!"
Lâm Phong bật cười,'Gì vậy, không phải có thể nói chuyện với dì Khương cả ngày à? Sao giờ lại biết đói bụng rồi?"
Lâm Phong bưng bát cháo tới, cầm thìa lên, cẩn thận đút cho Thiến Thiến từng thìa một.
Thời điểm sinh bệnh, cháo trắng sẽ trở nên thơm ngon đến dị thường. Lâm Phong đánh mắt nhìn Khương Y Thanh, nói: "Trên bàn còn một phần cháo nữa, Thiến Thiến không thể ăn hết được, cô mang tới cho ba cô ăn đi. Cháo này tốt cho dạ dày lắm đấy!"
Khương Y Thanh nghĩ đến dáng vẻ của Khương Thiên Lâu, nội tâm lại tràn đầy phức tạp.
Lúc này chắc hẳn ông ấy đang được mẹ kế và em gái chăm sóc, liên quan gì tới cô chứ?
Với phần cháo trắng này, ông ấy sẽ để ý sao?
Chỉ là lúc này cô không thể từ chối làm mất thể diện của Lâm Phong được, dù gì đây cũng là một phần tâm ý của anh.
Cô gật đầu mỉm cười, nhìn Lâm Phong và Thiến Thiến, sợi dây cảm xúc dạt dào đã ngủ say trong cô từ từ thức tỉnh lại.
Nếu...
Nếu như đây thực sự là chồng và con gái của cô, có lẽ cũng không tệ?
Ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu, nhất thời khiến Khương Y Thanh đỏ mặt!
Cô cũng không biết tại sao bản thân đột nhiên lại có ý nghĩ như vậy nên nhanh chóng cúi đầu xuống, sợ bị Lâm Phong phát hiện ra sự mất tự nhiên của bản thân!
Khương Y Thanh nhận ra được sắc mặt mình càng lúc càng đỏ, thế là vội vàng bắt chuyện với bà nội Hoàng, sau đó nhanh chóng nói lời tạm biệt với Lâm Phong.
"Tôi đi trước, lát nữa lại tới thăm Thiến Thiến sau, người nhà còn đang chờ tôi mua hoa quả trở lại."
Nghe vậy, Lâm Phong gật đầu ra hiệu với Khương Y Thanh, ý bảo cô vê sớm.
"Lát nữa dì Khương nhất định phải tới thăm Thiến Thiến đó nha!"
Cô bé vô cùng lưu luyến. Khương Y Thanh hứa với cô bé, sau đó mỉm cười và hôn lên đỉnh đầu Thiến Thiến một cái, lúc này mới cầm hoa quả và cháo trắng vội vã ra khỏi phòng bệnh.
"Phùi"
Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Khương Y Thanh hít sâu một hơi.
Cô bước vào thang máy, đi thẳng đến tầng cao nhất.
Tầng trên cùng là phòng VỊP, giá cao nhất.
Bên trong có cấp bậc tương đương với phòng Tổng thống, luôn có hai bác sĩ hàng đầu túc trực, kể cả y tá cũng đều là hàng đầu.
Khương Y Thanh đi tới cửa phòng bệnh, nghe được bên trong truyền ra tiếng cười của Khương Y Vân, đột nhiên mất hết cảm xúc.
Khương Y Vân là con riêng giữa ba cô và Hoàng Tố Liên.
Hoàng Tố Liên lúc trước chỉ là một trợ lý nhỏ làm việc tại tập đoàn nhà họ Khương, về sau, dựa vào tâm kế của bản thân, từng bước từng bước bò lên được trên giường của Khương Thiên Lâu.
Kỳ thực giữa bọn họ đã sớm có ám độ trần thương, tức là quan hệ dây dưa mờ ám với nhau.
Nếu không, Khương Y Vân cũng sẽ không chỉ nhỏ hơn cô có ba tuổi.
Hình tượng người cha từ ái, vững chắc trong lòng cô vì thế mà ầm ầm sụp đổ, từ khi mẹ cô qua đời, những manh mối dần dần hé lộ kia càng làm cho cô cảm thấy chán ghét.
Hít sâu một hơi, gạt bỏ những suy nghĩ linh tinh, hỗn độn trong lòng, Khương Y Thanh gõ cửa bước vào.
"Tôi về rồi đây."
Khương Y Thanh bình tĩnh nói.
Khương Y Vân mỉm cười nhìn Khương Y Thanh, thổi thổi móng tay mới làm của mình nói: "Chị tiện đường mua hoa quả rồi đi ăn luôn có phải không? Chứ không sao em lại thấy chị mang cháo về cùng thế này? Sao, bản thân ăn uống no say, sợ ba nói chị bất hiếu nên nên cố ý mang cháo về à? Em thấy chị có hơi keo kiệt đấy!"
Khương Thiên Lâu cũng nhìn phần cháo trong tay Khương Y Thanh, lông mày nhất thời cau lại.
Đi mua hoa quả xác thực là không mất nhiều thời gian như vậy, xem ra tự mình đã lén lút đi ăn một bữa, xong xuôi mới nhân tiện mua cho ông một bát cháo trắng rẻ tiền nhất mang về.
Khương Thiên Lâu lạnh lùng nhìn Khương Y Thanh, không nói gì.
Thế nhưng tất cả những người có mặt tại đây đều bết Khương Thiên Lâu tuyệt đối đã tức giận rồi!
Hoàng Tế Liên lập tức nở nụ cười hài lòng, nhanh chóng mượn cơ hội lấy ra bào ngư om, hải sâm hầm cùng các loại thuốc bổ bày ra trước mặt Khương Thiên Lâu.
"Ông xã, đây là những món ăn bổ dưỡng em đã sớm chuẩn bị! Tốn bao nhiêu tâm tư công sức của em đấy! Anh mau ăn một chút đi, tuyệt đối có lợi với thân thể anh! Tốt hơn bát cháo trắng kia nhiều!"
Tầm mắt Khương Thiên Lâu di chuyển tới một bàn thức ăn này.
Trước khi làm phẫu thuật loét dạ dày, bác sĩ đã căn dặn thời gian này phải ăn uống thanh đạm.
Vừa vặn mới uống thuốc xong, lại nhìn thấy những thứ đồ này, nhất thời làm ông cảm thấy buồn nôn, nôn khan!
Sắc mặt Khương Thiên Lâu sầm lại, nổi giận đùng đùng, hung hăng đẩy bàn!
"Ăn thế nào được? Những thứ đồ này tôi có thể ăn sao? Mấy người đều không muốn tôi khỏe lên chứ gì?"
Khương Thiên Lâu cả giận nói. Bên kia, Khương Y Thanh đúng là hồn nhiên không bị ảnh hưởng gì. Kể từ khi Hoàng Tố Liên và Khương Y Vân xuất hiện, địa vị của cô ở Khương gia đã giảm đi rất nhiều.