Chương 100: Gặp phải Khương Y Thanh
Chương 100: Gặp phải Khương Y ThanhChương 100: Gặp phải Khương Y Thanh
Lại vừa nghe giá cả cách, 999 tệ một cân.
Giá đã trực tiếp tăng 300 tệ.
Chậc chậc.
Lâm Phong bật cười lắc đầu.
Xem ra sở hữu một quầy trái cây của riêng mình, mới là quan trọng nhất!
Lâm Phong đi vào tiệm Bạch Quả Viên, bên trong bày đầy hoa quả rực rỡ muôn màu, mà đặt ở vị trí chính giữa nhất, thì chính những chùm nho siêu cấp được đóng gói tỉnh xảo.
Yết giá 999 tệ một cân, lại có không ít người xếp hàng muốn mua.
Nhưng nhìn quần áo những người này mặc đều tương đối cao cấp, chắc Bạch Quả Viên bán loại nho này với đối tượng khách hàng mục tiêu chính là những gia đình giàu có ở khu này.
Nhất là ở nơi như bệnh viện, nhìn người, nhìn cảnh, giá cả hoa quả cũng sẽ giảm đi không ít.
Dù đắt đỏ đến đâu cũng không thể so sánh với nhân tình cùng mặt mũi.
Lâm Phong đơ chọn chuối cùng táo, bổ sung vitamin hàng ngày là đủ.
Trả tiền, tổng cộng 33 tệ.
Anh đang chuẩn bị rời khỏi cửa hàng thì nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc.
"Cho tôi 2 cân nho mẫu đơn siêu cấp."
Giọng nói nhàn nhạt, có chút lãnh đạm, khác với giọng điệu thường ngày, nhưng giọng nói thì hoàn toàn chính xác là của người đó. Lâm Phong quay đầu đã nhìn thấy Khương Y Thanh.
Cô mặc một chiếc váy dài màu đen, dáng người xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, mái tóc đen xõa ngang vai, chiếc cổ thanh mảnh và duyên dáng, sự tương phản mạnh mẽ giữa đen và trắng khiến cô trở thành tâm điểm trong ánh nhìn của đám đông.
Trong tiệm trái cây, không ít đàn ông rất nhiều nam nhân lén lút nhìn chằm chăm Khương Y Thanh một cách thèm thuồng.
Chỉ là Khương Y Thanh hiển nhiên đã quen cảnh tượng như thế này, cụp mắt xuống, mí mắt khẽ run, trả tiền mua nho, đang chuẩn bị rời đi.
Lâm Phong bỗng cười đi tới, vươn tay, vỗ nhẹ ở trên vai của cô.
Khương Y Thanh xụ mặt xuống, cau mày mới vừa quay đầu xem kết là ai to gan như vậy, lại dám đụng vào mình, vừa quay đầu liền đối mặt với Lâm Phong đang tươi cười.
Cô sửng sốt trong giây lát!
Một bọn đàn ông đang chuẩn bị xem náo nhiệt, thì lại thấy Khương Y Thanh, người phụ nữ có khuôn mặt tuyệt mỹ, sắc mặt lại bắt đầu chậm rãi biến đỏ, sau một khắc thì đỏ đến tận mang tai, toàn bộ khuôn mặt đều ửng đỏ, cứ như sắp rỉ ra máu!
"Anh... anh... sao anh lại ở đây?"
Nét vô cảm của Khương Y Thanh trong nháy mắt biến mất gần như không còn, cô ngập ngừng mở miệng nói, ánh mắt có chút ngượng ngùng, có chút luống cuống, cô cắn môi, lại có chút không dám ngẩng đầu nhìn Lâm Phong!
"Thiến Thiến bị bệnh, viêm dạ dày cấp tính, đang ở trong bệnh viện, còn em thì sao?"
Lâm Phong cười nói.
Nhìn thôi cũng thấy gã này rất quen thuộc Khương Y Thanh. Một đám người kinh ngạc đến mức cằm đều phải rớt xuống.
Thằng này trông cùi bắp vãi, lại quen biết nữ thân sao?
Thực sự là vô lý!
Nhưng Khương Y Thanh vừa nghe thấy Thiến Thiến bị bệnh, lập tức nhíu mày, khuôn mặt hiện lên sự đau lòng cùng lo lắng.
"Viêm dạ dày cấp tính sao? Thiến Thiến chắc chắn rất đau, bé tỉnh chưa anh? Có khóc không? Ở phòng nào vậy anh mau dẫn em đi thăm bé!"
Khương Y Thanh cực kỳ nóng ruột.
Vừa nghĩ tới cô bé hoạt bát vui vẻ lại bị bệnh, lúc này chắc chắn đang chán nản nằm ở trên giường, không chừng còn mong mình tới thăm bé!
Cô nhấc chân chuẩn bị đi ra ngoài, Lâm Phong sửng sốt, tỉnh táo lại rồi vội giữ cô lại!
"Thiến Thiến không sao cả, lúc này đã ngủ, anh đi ra đây chính là cho để mua chút hoa quả cùng cháo trắng cho bét"
Lâm Phong bất đắc dĩ nói.
Khương Y Thanh lúc này mới dừng bước, thở phào nhẹ nhõm.
Không có việc gì là tốt rồi.
Cô bé khoẻ mạnh thì mình mới yên tâm!
"Em mua cho Thiến Thiến 2 cân nho, nghe nói quả nho này ăn rất ngon, rất nhiều dinh dưỡng, phải bồi bổ cho bé."
Khương Y Thanh vừa nói vừa định đi mua nho.
Lâm Phong ngăn không được, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn cô mua 2 cân quả nho siêu cấp tự trông.
Lúc này hắn thật có chút dở khóc dở cười! Trong không gian của mình thực ra vẫn còn, vì vậy hắn không định mua.
Chỉ là nhiều người như vậy không tiện nói, chỉ có thể để cho cô tốn tiên uổng công.
"Đi thôi"
Khương Y Thanh hướng về phía Lâm Phong nói: "Anh mua cháo trắng ở đâu?"
Lâm Phong mang theo Khương Y Thanh đi về phía sạp mình mua chán, lúc này cháo trắng vẫn chưa nấu xong, hai người đợi thêm mười phút nữa, chủ quán hét lên ở bên trong.
"Chàng trai cháo của cậu được rồi!"
Lâm Phong đi vào, chủ quán đang cầm hộp thức ăn nhanh đóng gói cho Lâm Phong.
Cháo trắng nấu tương đối nhiều, vừa vặn có hai phần.
Lâm Phong nhận lấy, chủ quán nhìn Lâm Phong tấm tắc cảm khái.
"Cũng lạ thiệt, tôi mở tiệm nhiều năm như vậy, nấu không biết bao nhiêu nồi cháo, cũng dùng gạo như cậu vậy, sao mùi thơm này ngửi cứ khác khác vậy nhỉ?"
Chủ quán cảm thấy hết sức kỳ quái.
Cháo này là mình tận mắt nhìn thấy Lâm Phong nấu, bỏ gạo đổ nước, thậm chí tỷ lệ cháo nước mà Lâm Phong bỏ cũng rất tuỳ tiện, chuẩn xác kém xa mình.
Làm sao lại cháo kia trong nháy mắt, dường như lại toả ra một mùi thơm kỳ dị!
Quái lạ quá đi!
Lâm Phong cười cười, không đáp, lập tức nói: "Dạ! Cảm ơn!"
Anh nói xong, bèn mang theo cái túi, hướng về phía Khương Y Thanh nói: "Đi thôi, đi thăm Thiến Thiến, à phải rồi, em còn chưa nói em ở trong bệnh viện làm gì?"
Nghe Lâm Phong hỏi mình, Khương Y Thanh im lặng một lúc, sau đó mới nói: "Ba ba của em bị thủng dạ dày nhập viện tiến hành giải phẫu, đang nghỉ ngơi, ép em trở về."
Lâm Phong nghe vậy gật đầu, sau đó chợt nhớ tới ngày mình cứu Khương Y Thanh, cái người truy sát Khương Y Thanh.
"Còn kẻ kia thì sao? Tình cảnh hiện giờ của em an toàn không?"
Sau khi nghe Lâm Phong nhắc nhở câu như vậy, Khương Y Thanh cũng mới nhớ cái người truy sát người của mình vào ngày hôm đó.
Cô cười khổ, hít sâu một hơi: "Đó là chuyện tốt do mẹ kế làm, bà ta ước gì em lập tức rời khỏi thế giới này!"
Dứt lời, Khương Y Thanh lắc đầu, hướng về phía Lâm Phong nói: "Không nói chuyện này nữa, em đi thăm Thiến Thiến, đã lâu cũng gặp bé rồi, em rất nhớ bé."
Lâm Phong cũng không hỏi thêm nữa, hai người lập tức vào thang máy, thẳng đến phòng 268.
Khi vê quả nhiên Thiến Thiến đã tỉnh, sau khi truyền dịch, mặc dù gương mặt nhỏ bé vẫn còn rất tái nhợt, thế nhưng tinh thần khí gì gì đó đã khá hơn nhiều.
Cô bé đang làm nũng với bà Hoàng rằng bé đói bụng lắm rồi, cửa phòng bệnh đã bị Lâm Phong đẩy ra.
"Ba ba! Ba đã về rồi!"
Cô nhóc vui vẻ lập tức hai mắt tỏa sáng, chỉ thiếu nước nhảy từ trên giường xuống!
Lâm Phong thấy thế vội nhanh chạy qua, để mấy thứ dưới đất, ôm lấy Thiến Thiến đặt lại giường!
"Được rồi được rồi! Nhanh lên giường! Xem ba ba mang cho con người nào về này!
Cô nhóc chỉ lo nhìn đồ ăn, không chú ý tới phía sau Lâm Phong lại còn mang theo người!
Cô nhóc vừa nghe Lâm Phong nói như vậy, lập tức hiếu kỳ nháy mắt, nhìn ra bên ngoài.
"Là ai vậy?"
Cô nhóc hỏi.
Vừa mới nói xong, chỉ thấy một túi nho lớn xông ra từ phía sau Lâm Phong, nho trong túi rất lớn, là màu đỏ, lúc này từ sau túi nho lắc lư hiện ra một gương mặt!