Chương 99: Cô bé tỉnh nghịch bị bệnh rồi
Chương 99: Cô bé tỉnh nghịch bị bệnh rồiChương 99: Cô bé tỉnh nghịch bị bệnh rồi
Lâm Thiến Thiến ngoan ngoãn gật đầu, gục đầu vào trong lòng của Lâm Phong.
Y tá dẫn Lâm Phong đi vào trong thang máy, sau đó tiến vào thang máy, bấm lầu 26.
"Chỗ chúng tôi từ tâng 25 đi lên, đầu là phòng bệnh đặc biệt, phòng một người, phục vụ xa hoa, em được phân đến phòng bệnh của bố con anh, gọi em Tiểu Nhân là được rồi!"
Y tá cười nói.
Cô nắm bàn tay nhỏ bé của Thiến Thiến nói: "Cả đêm chưa ngủ, khẳng định Thiến Thiến rất mệt mỏi, vào phòng bệnh nghỉ ngơi thật tốt, ba của bé cũng phải nghỉ ngơi nhé, trong phòng bệnh cũng có cả phòng bệnh dành cho người nhà chăm sóc bệnh nhân."
Lâm Phong gật đầu.
Cửa thang máy rốt cục mở.
Anh ôm Thiến Thiến đi vào phòng 268, cô bé đã gục vào vai anh ngủ từ lúc nào.
Lâm Phong cực kỳ cẩn thận cùng y tá hai người đặt Lâm Thiến Thiến ở trên giường, mở điều hòa, kéo chặt rèm cửa sổ, lúc này y tá mới nói: "Vậy anh cứ ngồi đây một lát nha, đợi lát nữa buổi trưa em sẽ mang cơm đến cho anh."
"Ừ, vậy thì cám ơn."
Lâm Phong nói.
Y tá xoay người rón rén đi ra ngoài.
Cảm thụ sự yên tĩnh xung quanh, Lâm Phong toàn thân buông lỏng, cảm thấy rốt cục có thể nghỉ xả hơi. Hắn nhìn qua phòng bệnh này, quả nhiên tốt hơn nhiều so với phòng bệnh bình thường...
Khác hẳn phòng bệnh vô cùng chen chúc trong trí nhớ của mình, nơi này trông giống như một khách sạn, có phòng tắm riêng, cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, điều hòa riêng và ti vi, giường cũng 1 mét 8, bên cạnh còn có một giường bệnh dành cho thân nhân.
Lâm Phong nhìn đồng hồ, bảy giờ rưỡi, hắn rón rén đi vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại, sau đó bấm số điện thoại của Từ Mạn Lệ.
Điện thoại vang lên hai tiếng, Từ Mạn Lệ tiếp.
"Alo? Xin hỏi anh là?"
Lâm Phong dừng một chút, nói: "Là tôi, Lâm Phong, ba của Thiến Thiến."
Từ Mạn Lệ vừa nghe, lập tức dịu dàng nói: "Làm sao vậy?”
Lâm Phong nói: "Thiến Thiến đêm qua ăn đồ bị đau bụng, sáng sớm hôm nay bị viêm dạ dày cấp tính phải nằm viện, tôi muốn xin nghỉ cho Thiến Thiến, có lẽ cả ngày hôm nay cũng không thể đi học."
Từ Mạn Lệ vừa nghe, lập tức lo lắng đau lòng nói: "Không sao chứ anh? Thiến Thiến giờ đã đỡ hơn chút chút nào chưa? Bé có bị nặng lắm không anh?"
Lâm Phong vội giải thích: "Thiến Thiến không sao cả, giờ đang treo bình nước, đã ngủ rồi, giờ bé đỡ rồi, cô giáo Lệ Lệ không cần lo lắng, tôi phải xin nghỉ, nếu không... cô bé tỉnh lại chắc chắn không để yên cho tôi!"
Từ Mạn Lệ lúc này mới yên tâm, do dự chốc lát nói: 'Vậy anh phải chăm sóc Thiến Thiến thật tốt, có gì cứ gọi cho em."
Lâm Phong nói tạm biệt Từ Mạn Lệ sau đó liền cúp điện thoại.
kế đó hắn lại gọi cho bà Hoàng.
Dù sao một bà lão sáng sớm vừa dậy phát hiện trong nhà không có bất kỳ ai, chắc chắn sẽ sợ hãi.
Bà Hoàng đang tìm người, nhận được điện thoại của Lâm Phong, lại nghe nói Thiến Thiến bị bệnh, lập tức đau lòng bảo phải lập tức chạy tới.
Lâm Phong vội an ủi bà, nói là không có chuyện gì lớn, bảo bà ăn xong bữa sáng tới cũng không muộn.
Lúc này Bà Hoàng mới yên tâm.
Lâm Phong cả đêm không ngủ, lại chạy tới chạy lui, lúc này thấy Lâm Thiến Thiến còn treo bình nước, anh cũng không dám ngủ.
Sợ nước thuốc treo xong mình không biết, hồi huyết thì xong đời.
Anh nhìn chằm chằm nước thuốc, vuốt vuốt smartphone dời đi lực chú ý, mãi đến lúc bà Hoàng tới, mang bữa sáng cho Lâm Phong, thấy Lâm Phong ăn xong rồi, bà Hoàng mới giục anh chợp mắt một lúc.
Lâm Phong gật đầu, đi tới giường bệnh bên cạnh, cầm lấy góc chăn đắp lên bụng, hai mắt nhắm lại rồi nhắm mắt lại.
Ở tuổi của Lâm Phong, đồng hồ sinh học đã được phát triển và anh chỉ cần chợp mắt để bớt mệt mỏi.
Lúc này tỉnh lại cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiều.
Thiến Thiến còn đang ngủ.
Nước thuốc vẫn chưa hết.
Bà Hoàng nói: "Y tá đã tới đã thay một chai khác, nói là con nít thì mạch máu mỏng manh, nước thuốc không thể truyền nhiều ngay được, nếu không... dễ bị sưng, giờ còn ba bình nữa!"
"Dạ, bà Hoàng bà nghỉ ngơi một lúc, để cháu trông bé."
Bà Hoàng lập tức nhíu mày nói: "Bà không cần nghỉ ngơi! Ở nơi này ngồi chẳng phải nghỉ ngơi sao? Nhưng còn cháu, tối hôm qua chắc chắn lo lắng cả đêm không ngủ! Lúc này cháu phải lo mà nghỉ ngơi lấy sức, bà sẽ trông bé chol"
"Cháu ngủ đủ rồi, vậy đi, đợi lát nữa Thiến Thiến tỉnh lại chắc chắn sẽ đói bụng, sáng sớm hôm nay lại liên tục tiêu chảy, trong bụng chắc trống không, cháu đi mua cho bé chút cháo, tiện thể mua chút hoa quả."
Lâm Phong nói.
Bà Hoàng gật đầu, cực kỳ đau lòng.
"Ai uil Cháu gái ngoan của bà, nhỏ như vậy đã bị viêm dạ dày cấp tính, bệnh này đau lắm! Đêm qua chắc cháu đau lắm!"
Bà Hoàng nói, lại oán giận đến mẹ của Thiến Thiến.
"Cháu nói xem mẹ của Thiến Thiến sao lại có thể nhẫn tâm như vậy? Trước đây sinh con cũng là sinh ở nhà mình, bác sỹ đều nói nếu không đưa tới sớm một chút, cuống rốn bị viêm nhiễm, bé cũng không con! Con cái người ta đều là uống sữa mẹ, ai nấy đều mập mạp khoẻ mạnh, cháu của bà lại ốm yếu như khỉ con! Nếu không phải sau này cháu chăm sóc bé cẩn chu đáo, ai biết sẽ trở thành dạng gì chứt"
Bà Hoàng cực kỳ tức giận.
Lâm Phong nuôi Thiến Thiến bao năm qua, nghe mấy câu này đến mức lỗ tai cũng chai rồi.
Hắn bất đắc dĩ cười cười, vẫy tay về phía Bà Hoàng.
"Đều là chuyện đã qua, cháu đi mua đồ đây! Nếu như Thiến Thiến tỉnh lại thì bà cứ nói cháu đi mua đồ, sẽ trở về ngay!"
Sau khi nói xong Lâm Phong liền đi ra ngoài.
Bà Hoàng đắp lại chăn cho Thiến Thiến, lại cần nhằn thêm lúc nữa.
Lâm Phong thì đi thang máy, xuống lâu mua đồ ăn.
Gần bệnh viện có rất nhiều quán ăn. Đêều là một số tiệm cháo hoặc là quán ăn nhỏ gì gì đó.
Lâm Phong nhìn hồi lâu, chọn một cửa tiệm trông vệ sinh nhất, chuẩn bị đi mua cháo.
Nhưng lại được chủ tiệm báo đã bán hết cháo.
Cửa tiệm khác thì trông rất bẩn, anh nhíu mày, chợt nhớ tới nước linh tuyên trong không gian của mình.
Lúc này Thiến Thiến nếu như uống cháo bỏ thêm nước linh tuyền, vậy đó là tốt nhất.
Lâm Phong gõ cửa kính của một sạp cháo, hướng về phía chủ quán nói: "Có thể để tôi nấu cháo ở tiệm của anh hay không? Cho anh 20 tệ, được không? Tôi chỉ dùng ít gạo thôi."
Nấu cháo phải tốn gas, 20 tệ cũng đáng.
Chủ quán đương nhiên sẽ không từ chối!
Lâm Phong mượn cớ đi vệ sinh, câm một cái muôi từ chỗ chủ quán, múc đầy một cái muôi, sau đó đi ra, rửa gạo, bỏ thêm nước linh tuyên bắt đầu nấu cháo.
Nấu cháo được một lúc lâu, Lâm Phong kêu chủ quán xem giúp, anh thì đi mua hoa quả.
Quây trái cây mang thương hiệu Bạch Quả Viên.
Một màn hình lớn treo ở bên ngoài, phát quảng cáo về siêu cấp nho mẫu đơn.
Lâm Phong ngẩn người nhìn vào màn hình, nhìn thấy mặt mình, nghe thấy tên vườn trái cây Phong Thiến của mình.
Anh vô thức đứng ở cửa và lắng nghe quảng cáo một lúc.
Cái gì giống siêu cấp, hàng cao cấp nhất chất, quả nho quý tộc, mang đến cho bạn sự quản lý dinh dưỡng hàng đầu.