Chương 119: Cô lại mặc một bộ đồ ngủ màu trắng
Chương 119: Cô lại mặc một bộ đồ ngủ màu trắngChương 119: Cô lại mặc một bộ đồ ngủ màu trắng
Đối phương thử dò hỏi.
Lâm Phong suy nghĩ một chút, chủ yếu là Thiến Thiến phải có thời gian mới được.
Nhưng quan trọng là mấy ngày sắp tới Thiến Thiến đều phải đi học, vì đi phỏng vấn trốn tiết thì không tốt lắm.
"Như vậy đi, mấy ngày nữa được không? Đợi đến chiều thứ sáu lớp của con gái tôi sẽ tiến hành team building, tôi xin nghỉ đưa con qua đây, được không?"
Thứ sáu, cũng chính là ngày mốt.
Lớp của Thiến Thiến nói muốn làm team building, tương tự với việc tham gia tham quan viện bảo tàng.
Giáo viên nói trong nhóm rằng có thể đi hoặc không, đến khi đó sẽ nhân dịp này mang Thiến Thiến tới là được.
Đối phương vừa nghe, vội nói được.
Kế tiếp lại cùng Lâm Phong ước định xong thời gian, sau đó mới cúp điện thoại.
Phải sau khi Lâm Phong nuốt một miếng cơm vào bụng, mới xem như triệt để kiên định.
Cảm giác thật kỳ diệu.
Lúc trước làm shipper, anh cảm thấy mình đau khổ giãy giụa sinh hoạt tại tâng dưới chót nhất trong thành phố Thượng Hải này, mãi đến khi vòng tay không gian xuất hiện, dường như lập tức dẫn mình vào một thế giới khác bên ngoài.
Lâm Phong nhìn thoáng qua Thiến Thiến, cô bé ăn đồ ăn vô cùng ngon.
Ngay cả căn bệnh bẩm sinh đè nặng lên trái tim Lâm Phong cũng đã dễ dàng giải quyết. Lâm Phong nuốt miếng cơm trong miệng, sau đó hít một hơi thật sâu, cười gắp một đũa đồ ăn. cho Thiến Thiến.
"Thiến Thiến phải ăn cơm thật ngon, biết không?"
"Ân!"
Hai cha con ăn cơm xong, rồi bà Hoàng trở vê.
Trong tay của bà lúc này đang ôm một bó hoa.
Bó hoa hồng đỏ rực, mặc dù cách xa như vậy, Lâm Phong cũng bị màu sắc chói mắt hấp dẫn.
"0a oa!l Bà Hoàng! Đây là hoa hồng sao? Đẹp quá nhai!"
Lâm Thiến Thiến vui vẻ chạy về phía bà Hoàng, chớp đôi mắt to đen như mực, nhìn chằm chằm bó hoa hồng trong tay bà Hoàng.
Bà Hoàng vô cùng xấu hổ, mặt đỏ rần!
"Ôi! Đều là lão già kia, bà đã nói là không cần không cần! Chỉ hát kinh kịch thôi! Hai con đừng suy nghĩ nhiều!"
Bà Hoàng nói tới nói lui, thế nhưng vẫn vô cùng cẩn thận tìm một bình hoa, để hoa hồng vào trong bình.
Dáng vẻ hài lòng ngượng ngùng, cứ trông như đang đến mùa xuân thứ hai ấy!
Lâm Phong cũng thấy vui lây.
Có thể chứng kiến bà Hoàng tiếp tục tìm kiếm hạnh phúc của mình, điều này đối với Lâm Phong cùng Lâm Thiến Thiến mà nói, đều là chuyện không thể tốt hơn!
Lâm Thiến Thiến quấn quít bà Hoàng hỏi chuyện, Lâm Phong thì dọn dẹp nhà cửa.
Đến khi làm xong, Thiến Thiến cùng bà Hoàng đã xem xong tỉ vi, đều trở về phòng tắm rửa đi ngủ. Lâm Phong cũng về phòng, đầu tiên là tắm, sau đó lắc mình tiến vào không gian.
Trong không gian, không gian vốn là màu xám đã biến thành một màu xanh biếc.
Từng dải dưa hấu dài trải rộng hơn phân nửa cánh đồng trong không gian, quả nào cũng đen như mực, những quả dưa hấu to bằng hai quả dưa hấu bình thường, tiĩu nặng trên mặt đất.
Vỏ ngoài đen nhánh, hiện lên oánh oánh u quang, thoạt nhìn lệnh động lòng người cực rồi!
Dưa hấu chín!
Lâm Phong ngạc nhiên đi tới mẫu ruộng dưa hấu, ngồi xổm người xuống, vươn tay, cẩn thận vỗ vỗ dưa hấu.
Nghe bên trong phát ra tiếng thùng thùng trâm muộn, Lâm Phong biết dưa hấu này đã đến thời điểm ăn ngon nhất.
Anh vội hái một quả, đợi lát nữa khi mang ra khỏi không gian, ngày mai Thiến Thiến sáng sớm tỉnh lại sẽ dễ dàng ăn dưa hấu!
Kế tiếp anh lại nhìn thoáng qua Tố Quán Hà Đỉnh do mình tự trồng.
Không biết có phải là do Tố Quán Hà Đỉnh này quá mức quý giá hay không, lúc này mầm non đã từ hai lá trực tiếp biến thành bốn năm lái
Cũng từ lúc mới bắt đầu chỉ dài bằng ngón cái, biến thành dài bằng cánh tay!
Xanh biếc, tư thế ưu nhã, cực kỳ động lòng người!
Lâm Phong thâm nghĩ ngây người trong không gian thời gian một ngày, là có thể cấy ghép từ không gian ra ngoài!
Tố Quán Hà Đỉnh này cuối cùng đã dưỡng thành!
Hắn hài lòng mang theo dưa hấu lắc mình ra khỏi không gian, Lâm Phong vừa mới để dưa hấu vào phòng bếp, chuông điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.
Âm thanh tút tút, may mắn là chế độ rung, bằng không sẽ đánh thức Lâm Thiến Thiến cùng bà Hoàng!
Anh vội chạy về phòng, nhìn thoáng qua màn hình, lại là một cái số lại
Anh sửng sốt, nghĩ đây chẳng lẽ lại là gọi điện thoại tìm Thiến Thiến quay quảng cáo!?
Anh nghi ngờ ấn nút trả lời, Lâm Phong nói: "Alo? Xin hỏi bạn là?"
Anh còn chưa nói hết câu, bên kia, bỗng nhiên truyền tới một tiếng khóc run rẩy.
"Lâm Phong, nhanh, nhanh tới cứu em, hu hu, em sợt"
Thanh âm này, Lâm Phong không thể quen thuộc hơn nữa!
Đây là giọng của Khương Y Thanh!
Tim anh chùng xuống một lúc, hỏi: "Làm sao vậy? Không sao chứ? Bây giờ em ở nơi nào?"
Có thể gọi điện thoại thì hẳn không sao, thế nhưng với tính cách của Khương Y Thanh, lại có thể khóc gọi điện cho mình, thật sự là khiến hắn khó tránh khỏi lo lắng.
Khương Y Thanh im lặng một lúc, tâm trạng dường như có hơi ổn định lại, sau đó nói: "Em đang ở vịnh Ngự Cảnh, một mình, rất tối, em không phải biết phải làm gì cả, em rất sợ, anh có thể tới không?”
Ngay khi Lâm Phong nghe ba chữ vịnh Ngự Cảnh, anh có chút sửng sốt.
Cũng không phải là nơi Khương Y Thanh không thể xuất hiện, mà là...
Trước đây mình tiễn từng giao hàng đến vịnh Ngự Cảnh, bởi vì làm ngày đó tâm trạng không tốt, uống một chút rượu, chuẩn bị đưa xong đơn chuyển phát nhanh cuối cùng liền tan việc.
Không ngờ lại gặp phải một người phụ nữ uống rượu quá nhiều ở vịnh Ngự Cảnh.
Kết quả hai người quặp lấy nhau, liên xảy ra những chuyện rất râm đãng.
Cuối cùng có Thiến Thiến.
Anh cũng không suy nghĩ nhiều, kêu Khương Y Thanh ở đó chờ mình không nên đi đâu, sau đó mặc quần áo tử tế đi ra ngoài.
Bóng đêm thâm trầm.
10 giờ 30 tối.
Lâm Phong lái chiếc Wuling Hongguang, chạy thẳng đến vịnh Ngự Cảnh.
Nơi này là một khu chung cư siêu cao cấp, người sống ở chỗ này đại đa số đều là người có tiền.
Lâm Phong đầu tiên là đậu xe ở bên lề đường, sau đó mới gọi điện thoại cho Khương Y Thanh, hỏi vị trí cụ thể của cô.
Chỉ là Khương Y Thanh chắc là sợ đến ngu người luôn, thật lâu mới nói ra vị trí cụ thể của mình.
Lâm Phong đi tìm dọc theo sát biên giới tường vây, cuối cùng ở trong một góc hẻo lánh, dưới tàng cây, tìm được Khương Y Thanh co ro thành một cục.
Lúc nhìn thấy Khương Y Thanh, Lâm Phong lập tức cau mày.
Thật kỳ lạ.
Cô lại mặc một chiếc đầm ngủ màu trắng?
"Làm sao vậy? Có chuyện gì với em vậy?”
Lâm Phong vội vàng cởi áo khoác phủ thêm cho Khương Y Thanh, sau đó nhíu mày hỏi.
Nhưng Khương Y Thanh chỉ mờ mịt lắc đầu, hiển nhiên hoàn toàn cũng không nhớ rõ chuyện vừa xảy ra với mình! "Em cũng không biết, em đang ngủ trên giường bệnh ở trong bệnh viện cùng, khi tỉnh lại đã ở chỗ này, em đợi rất lâu, xác nhận không có phần tử xấu, cho nên mới dám gọi điện cho anh."
Giờ này khắc này, người quen đứng bên cạnh, cảm xúc của Khương Y Thanh cũng từng bước ổn định lại.
Cô cắn môi, cau mày, cố gom góp mọi ký ức còn sót lại trong đầu mình.