Chương 121: Hẹn ước
Chương 121: Hẹn ướcChương 121: Hẹn ước
Quay cảnh ăn dưa hấu xong, Lâm Phong trực tiếp đăng tải video vào trong nhóm.
Nhóm chat trái cây đang im lìm đột nhiên nổ tung!
Bạch Quả Viên: "Ông chủ Lâm, thương vụ nho siêu cấp lần trước chúng ta đã hợp tác vô cùng vui vẻ, vì vậy dưa hấu siêu cấp lần này cũng bán cho chúng tôi đi! 20 tệ 1 cân.”
Tiên Phong Quả Viên: "Không phải chứ ông chủ Lâm, chẳng phải là nên chú ý tới chuyện hợp tác đa công ty sao? Tiên Phong Quả Viên chúng tôi ra giá 30 tệ 1 cân!"
Thiên Thiên Quả Viên: "35 tệ 1 cân! Mong ông chủ nhớ ra chúng tôi!"
Thanh Thanh Quả Viên: "Chúng tôi ra giá."
Tin nhắn trong nhóm liên tục được gửi tới.
Lời nói của những người quản lý khu vực ở trong nhóm chat này có trọng lượng hơn so với những người lúc trước đã tiếp xúc.
Trọng điểm ở chỗ, nho siêu cấp ở triển lãm nông sản của Lâm Phong lúc trước đã thể hiện ra được thành tích đáng kinh ngạc.
Bạch Quả Viên dùng giá cao đấu thầu được, tới khi mở bán đạt được hiệu quả ngoài sức tưởng tượng!
Toàn bộ trái cây đều rất tươi ngonl
Nhất là những thành phần dinh dưỡng bên trong.
Không ngờ Bạch Quả Viên lại mang toàn bộ số nho có được đi kiểm tra thành phần hàm lượng dinh dưỡng, kiểm tra xong còn dán trực tiếp số liệu lên từng chùm. Loại thao tác này đã giúp cho danh tiếng và giá trị của Bạch Quả Viên trong nhóm trái cây bay lên rất cao.
Ghen tị đỏ cả mắt.
Tin nhắn trong nhóm dần dần đã chậm lại.
Tiên Phong Quả Viên đấu giá lên 85 tệ 1 cân, lúc này mới xem như là triệt để ổn định lại.
Cuối cùng, Tiên Phong Quả Viên gửi icon hai hàng nước mắt, tỏ vẻ biết ơn.
Sau đó, trong nhóm vang lên những lời chúc mừng đầy giả dối.
Ở trong nước, giá dưa hấu có thể được đấu giá tới tận 85 tệ 1 cân, chuyện này quả thật là gần như chưa bao giờ xuất hiện!
Tiên Phong Quả Viên nhắn tin riêng cho Lâm Phong, Lâm Phong gửi địa chỉ nhà kho Cửu Lam cho bên đó, để ngày mai bên đó lại đây lấy hàng.
Sau đó, hai bên mới xem như đã quyết định xong chuyện này.
Làm xong tất cả những chuyện này, Lâm Phong mới có được thời gian rảnh rỗi hiếm có.
Thoát Wechat, mở Douyin lên, vuốt trúng vào video quay anh và con gái Thiến Thiến ở sở thú.
Không lâu sau, Douyin nhận tin nhắn riêng.
Nói đến cũng lạ.
Lâm Phong vẫn luôn tò mò làm thế nào những người này có thể tìm thấy anh, đợi đến khi nhấp vào giao diện của Douyin xong anh mới dở khóc dở cười phát hiện được ra điều bất thường, thì ra tên tài khoản Douyin của anh là Lâm Phong.
Cũng khó trách!
Trước đây chỉ là một tài khoản bình thường, lúc nào chán quá thì vào Doyin xem linh tinh chứ cũng không đăng video gì cả. Chỉ có một lần dưới sự hướng dẫn của đồng nghiệp, anh mới tạo bộ sưu tập ảnh từ nhỏ tới lớn của Lâm Thiến Thiến thành video ngắn rồi đăng tải lên Douyin.
Mục đích ban đầu là để ghi lại quá trình trưởng thành của Thiến Thiến, nhưng không nghĩ tới cái này lại bị mọi người đào lên!
Lượng theo dõi đột nhiên tăng vụt, hiện tại đã có một lượng follower lên tới 5000 fansl
Mở tin nhắn riêng ra, phát hiện tin nhắn được gửi cho anh này bởi một tài khoản có avatar là người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung xúc động: "Tiểu lão đệ, là tôi đây, xem avatar xong, đã nhận ra tôi chưa?”
Phương thức chào hỏi này thực sự khá là đặc biệt, Lâm Phong hiếu kỳ nhấn vào avatar của đối phương, sau đó cẩn thận nhìn kỹ một chút, mí mắt giật giật!
Không cần phải nói, anh thực sự nhận raiI
Này chẳng phải là người đàn ông đã ngất xỉu tại vườn bách thú ngay hôm qua đó sao?
"Ha ha, đã nhận ra, sao rồi, sau đó không có chuyện gì chứ? Hiện tại thế nào? Đã khỏe hơn chưa?"
Lâm Phong nhanh chóng gửi tin nhắn.
Trong chốc lát, bên kia đã nhắn tin lại.
"Không sao, không sao, thật sự là cám ơn cậu, tôi tìm cậu lâu lắm rồi! Vậy đi, tối nay tôi muốn mời cậu bữa cơm, coi như để cảm ơn cậu, cậu thấy có được không? Nhất định phải tới đó!"
Người đàn ông vô cùng thành khẩn nói.
Lâm Phong nở nụ cười.
Thời đại này, những người nhớ tới ân tình của người khác không còn bao nhiêu cả.
"Không cần, là tiện tay thôi ấy mà, ông không sao là tốt rồi!"
Lâm Phong gửi tin nhắn, nhưng người đàn ông trung niên kia lập tức gửi tin nhắn lại.
"Đại huynh đệ, cậu như vậy là không được, mạng người rất đáng giá, sao có thể gọi là tiện thay thế được? Lúc đó có bao nhiêu người có mặt, nhưng sao chỉ có một mình cậu ra tay cứu giúp? Đây là địa chỉ, tối nay cậu nhất định phải tới! Bằng không tôi thật sự sẽ tìm tới tận nhà cậu đấy!"
Nói xong, ném địa chỉ lại.
Sau đó lập tức offline.
Lâm Phong lúc này quả thực dở khóc dở cười, người đàn ông trung niên này thật có cá tính.
Trên thực tế, ít nhiều gì anh cũng có thể nhìn ra được một chút, làm nghề shipper lâu như vậy, giao tiếp nhiều nhất chính là con người.
Có những người hời hợt, bảo là muốn cảm ơn, trở thành anh em bạn bè, nhưng chẳng qua chỉ gọi là cho có.
Còn những người thật lòng muốn cảm ơn, muốn biểu đạt với ân nhân của mình thì sau khi ân nhân từ chối, sẽ vẫn cứ tha thiết muốn biểu đạt cảm ơn giống như người đàn ông trung niên này.
Lâm Phong không từ chối nữa, dù sao thì cũng là thêm bạn bớt thù, mà người đàn ông này có vẻ như cũng chân thành muốn kết bạn với anh.
Buổi chiêu, Lâm Phong tới đón Thiến Thiến tan học.
Anh đã gọi điện báo trước với bà nội Hoàng, rằng tối nay không ăn ở nhà.
Mà mang Thiến Thiến ra ngoài ăn tối.
Lại gọi điện thoại xác nhận tối nay Khương Y Thanh còn ở trong bệnh viện, lúc này mới khởi động Wuling Hongguang, dẫn theo Thiến Thiến, lần theo địa chỉ mà người đàn ông trung niên kia gửi tới.
Nhà hàng Hải Thanh Hà Yên.
Chỉ cần nghe tên thôi cũng biết, có thể ăn ở đây, tuyệt đối không phải người bình thường.
Dù sao, theo như Lâm Phong được biết, ở đây có người chuyên để phục vụ, và phí dịch vụ chỉ riêng cho người này đã là 200 tệ.
Tới nơi, anh đậu xe ở lối vào nhà hàng Hải Thanh Hà Yên, đang chuẩn bị dẫn Thiến Thiến vào trong, bảo an thấy vậy vội vàng đi tới nói với Lâm Phong: "Xin lỗi, nơi này của bọn tôi không cho phép đỗ xe tùy tiện, vui lòng chuyển xe đi chỗ khác."
Thiến Thiến sợ người lạ, đặc biệt mặt của nhân viên bảo an này còn rất đen, làm Lâm Thiến Thiến lo lắng túm chặt lấy góc áo Lâm Phong, trốn sau lưng Lâm Phong.
"Chúng tôi tới đây dùng bữa mà cũng không thể đậu ở đây được sao?"
Lâm Phong nhíu mày hỏi.
Bảo an nghe xong, nghi ngờ đánh giá trên dưới Lâm Phong một lượt, hỏi: "Có thể tới nơi này ăn cơm đều phải đặt trước, xin hỏi ngài đã đặt trước chưa ạ?"
Tuy Mã Tinh Tinh đang nói chuyện ở nơi công cộng, thậm chí còn dùng kính ngữ ngài.
Thế nhưng Lâm Phong vẫn có thể thấy rõ được sự hoài nghi trong ánh mắt anh 1a.
Thực tế lúc Lâm Phong ra ngoài đã mặc âu phục, tuy không trang trọng như âu phục chính thức gì, thế nhưng tốt xấu gì cũng đã đổi thành quần áo cao cấp hơn trước nhiều, là bộ âu phục đã mua ở phố đi bộ.
Thiến Thiến lại càng không cần phải nói. Lâm Phong không muốn phí lời với người này, anh ta thế này chắc là vì thấy anh lái Wuling Hongguang nên mới vậy.
Sau bữa tối nay, đã đến lúc cân nhắc đổi xe.
Lâm Phong lấy điện thoại di động ra gọi vào số điện thoại người đàn ông trung niên đã cho lúc trước.