Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 122 - Chương 122: Vợ Chồng Trần Như Hải

Chương 122: Vợ chồng Trần Như Hải Chương 122: Vợ chồng Trần Như HảiChương 122: Vợ chồng Trần Như Hải

Một lúc sau, cửa xoay của nhà hàng mở ra.

Một người đàn ông trung niên bụng phệ mặc âu phục đi giày da nhanh chóng đi vê phía Lâm Phong, đầy mặt đều là ý cười!

"Ai da ! Lâm Phong lão đệt Đúng chứ?”

Người đàn ông trung niên cười nói.

Lâm Phong cũng lễ phép cười đáp lại, vẫy tay nói: "Đúng, là tôi, đây là Thiến Thiến."

Nói xong lại đưa tay sờ đầu Thiến Thiến, cúi người xuống, nhẹ giọng nói với cô bé: "Thiến Thiến, chào bác đi, còn nhớ bác này không?"

Sao Thiến Thiến có thể quên được cơ chứi

Ánh mắt cô nhóc sáng lên, sau đó quay sang nói với Lâm Phong: "Ba ba, đây chẳng phải là bác ngất xỉu ở sở thú hôm trước đó sao?! Thiến Thiến vẫn còn nhớ rối"

Cô nhóc vốn dĩ rất đáng yêu, hôm đó xem lại video giám sát, người đàn ông trung niên cũng biết là cô nhóc này chạy tới trước.

Ngay sau đó nở nụ cười, càng trở nên phúc hậu hòa ái.

"Ừm, vậy cứ gọi bác Trần là được!"

Nói đoạn, ông lại đứng dậy, quay sang nhìn Lâm Phong nói: "Đi thôi, món ăn đã lên xong xuôi hết rồi, để tôi dẫn cậu vào!"

Lúc này Lâm Phong mới đi theo người đàn ông trung niên vào trong.

Nhân viên an ninh kia sớm đã kinh ngạc đến ngây người, đứng một bên không nói một lời, lúc người đàn ông đi qua, cậu ta cúi gập người xuống, kinh sợ hô lên: "Chào, chào Trần tổng ạ." Trần Như Hải không nói chuyện, trực tiếp dẫn Lâm Phong đi qua.

Lâm Phong cũng coi như là có thể nghe lời đoán ý, biểu hiện của nhân viên kia rõ ràng không đúng.

Có thể làm việc ở đây, làm gì có ai chưa từng va chạm xã hội?

Về căn bản tới lui được chỗ này đều là đại boss, nhìn thấy cũng không cần lộ ra vẻ mặt kinh hãi sợ sệt như vậy!

Như vậy đáp án chỉ có một.

Nhà hàng Hải Thanh Hà Yến này, có khả năng cao là do người đàn ông trung niên này mở.

Lâm Phong suy đoán trong lòng, đồng thời đi theo Trân Như Hải tiến vào khu vườn sau của nhà hàng Hải Thanh Hà Yến.

Lúc này, được tận mắt chứng kiến cảnh tượng nơi đây, Lâm Phong mới thực sự hiểu vì sao nơi này được gọi là nơi giành riêng cho người có tiền!

Hành lang cửu chuyển được bố trí theo phong cách cổ kính.

Phục vụ ở nơi đây tất cả đều mặc trang phục sườn xám màu sứ Thanh Hoa, dáng người uyển chuyển, trang điểm tao nhã mỹ lệ.

Nếu không phải trong tay mỗi người bọn họ đang bê khay phục vụ, không ai dám tin những hoa khôi cấp bậc mỹ nữ của những trường đại học tùy tiện nhặt ở ngoài đường vào đây cũng vẻn vẹn chỉ là người phục vụ?

Trong sân, dùng bình phong tạo thành mấy phòng khách, phòng nào phòng nấy cũng rất lớn, không ảnh hưởng gì tới nhau.

Bên trong một phòng bao hơi đắt một chút thậm chí còn có một hồ non bộ nhỏ, kèm theo tiếng nước chảy nương theo tiếng hát của nữ phục vụ và đàn tranh đồng thời truyền đến, khiến tinh thần sảng khoái.

Lâm Phong kinh ngạc không thôi. Ngay cả Lâm Thiến Thiến cũng chớp chớp mắt to, hiếu kỳ nhìn ngó khắp nơi, cuối cùng kéo lấy tay Lâm Phong, nhỏ giọng nói: 'Ba ba, nơi này đẹp quá, những chị gái này xinh quá đi!"

Lâm Phong gật đầu, trêu chọc cô bé: "Là di Khương đẹp hơn hay những chị gái này đẹp hơn?”

Lâm Thiến Thiến không thèm suy nghĩ, lập tức nói: "Chắc chắn là dì Khương đẹp hơn rồi! Thiến Thiến thích dì Khương nhất!"

Thiến Thiến nói xong, cả hai cha con cười ha ha.

Trân Như Hải đi trước dừng bước.

Trước mặt Trân Như Hải có một tấm cửa phòng khách, bên trên sử dụng gậy trúc phác họa ra một số bức bích họa tuyệt mỹ.

Lâm Phong thực sự không thể nào tưởng tượng nổi, ở một nơi tấc đất tấc vàng như Thượng Hải này, mở một nhà hàng như này phải tiêu tốn đến cỡ nào cơ chứ?

"Ha hai! Tới rồi, chỗ nào hơi xa một chút, vào thôi."

Trần Như Hải vừa nói vừa cười, sau đó đẩy cánh cửa phòng bao ra, dẫn Lâm Phong và Lâm Thiến Thiến đi vào bên trong.

Phòng khách này không lớn, thế nhưng đủ tinh xảo.

Trên tường đều là những bức Sĩ Nữ Đồ cổ đại nối tiếp nhau, cực kỳ tỉnh mỹ.

Bên trong phòng bao còn có một mùi hương không tên, mang lại cảm giác thoải mái.

Lâm Phong đi vào, phát hiện bên trong có một cái bàn tinh xảo, Lâm Phong nhìn qua một cái cũng biết cái bàn này phòng chừng là dùng cẩm lai nam, tuy rằng giá cả không bằng hoàng hoa lê Hải Nam, tiểu diệp tử đàn, nhưng cũng rất đắt đỏ.

Trong phòng cũng không có nhiều người, chỉ có người đàn ông trung niên và người phụ nữ đi cùng trong sở thú ngày hôm qua. Thấy Lâm Phong dẫn Lâm Thiến Thiến vào, người phụ nữ trung niên đang ngồi tại bàn nhanh chóng đứng dậy, đi về phía Lâm Phong, nghẹn ngào nói: "Thật sự cảm ơn cậu! Hôm qua là ngày hiếm hoi tôi đi dạo giải sầu cùng ông ấy, kết quả lại xảy ra chuyện này, nếu không có cậu, thật sự chúng tôi không biết phải làm thế nào!"

Thấy vợ mình như thể sắp khóc, Trân Như Hải nhíu mày nói: "Có gì đâu mà phải khóc, không phải tôi đã được tiểu huynh đệ Lâm Phong cứu được rồi sao?"

Nói xong, Trần Như Hải mới đột nhiên nhớ ra còn chưa giới thiệu bản thân, nhanh chóng nói: "Tiểu huynh đệ, quên chưa giới thiệu, tôi là Trân Như Hải, là chủ nhà hàng Hải Thanh Hà Yên này, nhà hàng này do nhà tôi mở, truyền từ đời này sang đời khác, được hai trăm năm rồi!"

Nói tới việc nhà hàng được truyền lại từ đời này qua đời khác, trên mặt Trần Như Hải hiện rõ vẻ tự hào.

Chỉ là người phụ nữ trung niên bên cạnh tỏ vẻ phiền muộn, biểu hiện không đúng lắm, muốn nói gì đó nhưng lại kiêng ky chưa quen biết Lâm Phong nên thôi, lập tức thở dài nói: 'Không nói nữa, nhanh tới dùng bữa nào!"

Trân Như Hải nhanh chóng phản ứng lại, cười nói: "Đúng đúng đúng, tự nhiên quên chủ đề ngày hôm nay! Tới đây, tiểu huynh đệ, ăn cơm thôi! Chúng ta vừa ăn, vừa nói chuyện."

Mọi người ngồi vào bàn.

Lâm Thiến Thiến ngoan ngoãn ngồi cạnh Lâm Phong, chớp chớp mắt, nhìn chỗ này chỗ kia, tò mò về một loạt những thứ mới mẻ hôm nay mới thấy lần đầu.

Vợ Trần Như Hải, Cao Phượng Cầm rất yêu thích Thiến Thiến, lập tức lấy đũa chung, trong nháy mắt đã gắp đầy một bát lớn thức ăn cho Thiến Thiến.

"Tiểu bảo bối năm nay bao tuổi rồi?"

Cao Phượng Cầm cười hỏi, trong mắt tràn đầy từ ái. Lâm Thiến Thiến hấp háy mắt, nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó giơ bốn ngón tay lên, bi bô nói: "Thiến Thiến năm nay bốn tuổi rồi!"

Dáng vẻ nhỏ nhắn đáng yêu này nhất thời khiến trái tim Cao Phượng Cầm như bị tan chảy!

Tiếp tục nói chuyện với Lâm Thiến Thiến: "Bác thật sự cảm ơn cháu và ba đã cứu bác trai giúp bác, nào, ăn nhiều vào, ăn để chóng lớn, ngày càng xinh đẹp!"

"DạI Cảm ơn bác ạI"

Cô bé ngoan ngoãn gật đầu, sau đó cẩn thận cầm đũa ăn cơm.

Bên kia, Lâm Phong và Trần Như Hải cũng bắt đầu trò chuyện.

Lập tức cả hai nhận ra nói chuyện rất hợp ý nhau, không khỏi hàn huyên nói chuyện nhiều hơn.

Lâm Phong phát hiện, tuy nói Trân Như Hải là ông chủ lớn, thế nhưng không hề tỏ a kiêu ngạo, ngược lại, lại vô cùng bình dị chân thành.

Nói cách khác, trong mối quan hệ này bọn họ là bình đẳng.

Trân Như Hải uống rượu, sau đó thở dài.
Bình Luận (0)
Comment