Chương 124: Mời anh chị ăn dưa hấu
Chương 124: Mời anh chị ăn dưa hấuChương 124: Mời anh chị ăn dưa hấu
Hai người hầu như ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt, khóc đến nỗi người đẫm nước mắt!
Cuối cùng thật vất vả mới tìm được Trần Vân Tường, mắt Trân Như Hải đỏ bừng hỏi anh ta tại sao lại làm như vậy mới mình và Cao Phượng Cầm.
Trân Vân Tường đã mua một chiếc Maserati mới, vẻ mặt căm hận nhìn chằm chằm Trần Như Hải nói: "Ông còn nhớ cây roi trong tay tôi không? Ông còn nhớ vô số đêm ông bắt tôi quỳ trước bài vị lão già lão khốn kiếp kia không? Chính là vì tôi không phải là con ruột, vì vậy ông mới ngược đãi tôi!"
"Trân Như Hải, ông đừng tưởng rằng tôi không biết, thật ra ông nhận nuôi tôi từ nhỏ chính là vì muốn tôi kế thừa nghề của gia tộc các người mà thôi! Ông sợ Trần gia của ông tuyệt hậu!"
"Tôi nói cho ông biết, tôi mẹ nó không phải họ Trần, tôi họ Thi!"
Anh ta nói xong nhãn ga phóng đi, không còn tăm hơi.
Bỏ lại Trần Như Hải và Cao Phượng Cầm ngơ ngác đứng đó, không biết phải làm sao.
Họ không ngờ rằng đứa con trai mà họ đã dốc hết công sức nuôi nấng, đứa con trai luôn ngoan ngoãn trước mặt họ hàng ngày, thế nhưng chán ghét và căm hận mình như vậy!
Ông đánh nó, phạt quỳ nó. Nhưng có biết bao người không phải là bị đánh bị mắng vì những thứ như thừa kế nghề này chứ?
"Tại sao nó không nhớ mỗi lần đều là tôi thoa rượu thuốc cho nó, sao nó không nhớ mỗi lần nó quỳ ngủ thiếp đi, đều là tôi canh cửa ở bên ngoài, cõng nó lên giường đi ngử?"
Đôi mắt của Trần Như Hải đỏ lên, giọng nói của ông nặng nề và đè nén. Ông nặng nề thở dài, như thể tiếng thở dài phát ra từ tận đáy lòng.
Trái tim của Lâm Phong cũng thắt lại.
Có bao nhiêu người có thể thực sự hiểu được tình yêu của cha mẹ?
Cao Phượng Cầm giờ phút này cũng lệ rơi đây mặt.
Bà run rẩy, giọng nghẹn ngào: "Tôi cũng đã khuyên nó, quán ăn này chúng tôi duy trì không nổi thì thôi, dù sao chi phí ở đây quá cao, ông ấy cũng đã già rồi, tay nghề cũng không còn tốt như trước, Vân Tường thì biết nghiên cứu, có thiên phú trong lĩnh vực này, chúng ta không thể phủ nhận, đấu không lại nó!"
"Nhưng ông ấy không thể không làm! Ông ấy bảo thương hiệu Hải Thanh Hà Yến này không thể hủy trong tay một tên súc sinh như vậy, tôi cũng không thuyết phục được ông ấy, hiện tại chúng tôi không có tiên, tháng sau nếu chúng tôi không lấy được tiền, thì không thể trả lương cho người làm!"
Cao Phượng Cầm nói xong, nước mắt liền tuôn rơi.
Giờ phút này trông bà như già đi thêm mười tuổi.
"Tiếp tục làm thôi!"
Trân Như Hải ngẩng đầu uống ngụm rượu cuối cùng trong ly, sau đó trâm giọng nói: "Nấu một ngày tính một ngày, dù sao bây giờ tôi đã bốn mươi ba tuổi, không có con cái, cũng không cần lưu lại con cháu gì, tôi sẽ đem hết toàn bộ tài sản của mình đấu với nó! Thằng súc sinh này, chỉ cần tôi còn ở đây, tôi sẽ không để nó có một ngày tốt lành!"
"Sao ông lại nói những lời như vậy?!"
Cao Phượng Cầm vội đưa tay ra vỗ vỗ Trần Như Hải, lo lắng nói: "Thân thể của ông quan trọng hơn! Bác sĩ nói lần này ông bị trúng nắng, phần lớn là do tức giận dẫn đến ngất xỉu, cho nên ông không thể tức giận nữa!"
Trân Như Hải chỉ trầm mặt, không nói lời nào. Bên kia Lâm Thiến Thiến yên lặng ăn cơm, lúc này cũng đặt đũa xuống, phá vỡ sự im lặng bằng một giọng nói trong trẻo của trẻ con.
"Con ăn no rồi!"
Lâm Thiến Thiến nhảy xuống khỏi ghế, sau đó chạy về phía Lâm Phong, ngẩng đầu lên, cười ngọt ngào với Lâm Phong: "Ba ba, Thiến Thiến ăn xong rồi, Thiến Thiến có ngoan không?!"
Cô bé vẫn chưa hiểu rõ nguyên nhân đằng sau sự việc này.
Thế giới của bé rất đơn giản.
Vẽ tranh, ba ba, dì Khương, bà Hoàng, vậy là đủ rồi!
Trần Như Hải bị sự ngây thơ và vui vẻ của cô bé lây nhiễm, ông nhìn Thiến Thiến, vẻ mặt cũng dịu lại.
Ông cười rồi làm mặt quỷ với Thiến Thiến: "Con tên Thiến Thiến đúng không?"
"Đúng ạ! Con tên Lâm Thiến Thiến, chú Trần!" Cô bé nhoẻn miệng cười.
Trân Như Hải vội vàng gật đầu, gọi Cao Phượng Cầm mang những thứ đã chuẩn bị trước đến.
"Nào nào nào, đây là bao lì xì của chú và dì, cầm lấy đi! Có thời gian rảnh thì đến chơi với dì nhé! Dù sao dì ở đây cũng rất nhàm chán, nếu Thiến Thiến rảnh rỗi thì đến chơi với dì!"
Lâm Phong thấy thế vội vàng từ chối: "Thôi đừng! Đến đây chơi thì dễ nói, nhưng tôi thật sự không thể cầm bao lì xì này được!"
Trần Như Hải dù thế nào cũng không đồng ý, nhất quyết nhét vào, thậm chí còn trâm mặt tỏ vẻ không vui.
Lâm Phong đành phải nhận lấy, suy nghĩ một chút rồi nói: "Thế này đi, anh tặng đồ cho tôi, tôi không thể không đáp lễ, tôi đi lấy chút trái cây, lập tức đến ngay, được không?” Nghe thấy là trái cây, Trần Như Hải cũng không từ chối.
Ông cười ha ha, gật gật đầu, đồng ý ngay.
Vì thế Lâm Thiến Thiến ở chơi cùng Trân Như Hải và Cao Phượng Cầm trong phòng ăn riêng, Lâm Phong một mình đi ra khỏi phòng riêng.
Thực tế là anh định đi lấy hai trái dưa hấu siêu cấp.
Trái cây trông trong không gian rất tốt cho cơ thể, Trần Như Hải hiện đang cảm thấy mệt mỏi, vì vậy ăn chút trái cây trong không gian là tốt nhất.
Hơn nữa lùi sự tình về sau, Lâm Phong có một ý tưởng đặc biệt về vấn đề này.
Ví dụ như mình sở hữu cổ phần của Hải Thanh Hà Yến, hoặc là chữa khỏi tỷ lệ dị tật tinh trùng của Trân Như Hải.
Nhưng đây là những chuyện sau này.
Tốt hơn là nên thực hiện từng bước một.
Lâm Phong đi vào phòng vệ sinh, tiến vào không gian, sau đó cầm hai quả dưa hấu siêu to, mỗi tay ôm một quả, anh đợi một lát rồi mới đi vào phòng ăn riêng.
Trần Như Hải thấy Lâm Phong đi vào, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn Lâm Phong.
Vừa nhìn thì hoảng sợi
"Cậu mang loại trái cây gì vậy? Sao to thế? Dưa hấu à?" Trân Như Hải ngạc nhiên hỏi.
Lâm Phong ôm hai trái dưa hấu siêu to vào, sau đó đóng cửa lại, mỉm cười gật đầu: "Đúng, là dưa hấu, tôi tự trông."
Đúng lúc này cửa vang lên, thì ra lúc Lâm Phong đi vào có gọi nhân viên phục vụ mang cho mình dao gọt trái cây, hiện giờ đã được đưa tới.
Những thứ khác không nói, thái độ phục vụ thực sự rất tốt!
Lâm Phong cầm dao gọt trái cây, nói với Trân Như Hải: "Trần tổng, quả dưa hấu này ăn rất ngon, rất tốt cho sức khỏe của anh, anh nếm thử xem."
Nói xong anh bổ quả dưa hấu ra.
"Bộp...'
Chỉ một lúc quả dưa hấu bị xẻ làm đôi trước mặt mọi người, phát ra âm thanh giòn tan!
Lâm Thiến Thiến vui vẻ vô cùng, chiếc mũi nhỏ ngửi thấy mùi thơm của dưa hấu, hai mắt sáng lên, bàn tay nhỏ vỗ mạnh!
"Ái chà ! Quả dưa hấu thật to, thơm quái Ba ba, Thiến Thiến thích ăn dưa hấu nhất!"
Con mèo nhỏ tham ăn rõ ràng đã no căng bụng, nhưng vẫn thèm ăn, cô bé chớp chớp mắt, leo lên ghế, nghiêm túc ngồi ở một bên, dùng đôi mắt to đen như quả nho đen nhìn chằm chằm quả dưa hấu, không nhúc nhíchI