Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 125 - Chương 125: Lâm Dao Thay Đổi Thành Một Người Khác

Chương 125: Lâm Dao thay đổi thành một người khác Chương 125: Lâm Dao thay đổi thành một người khácChương 125: Lâm Dao thay đổi thành một người khác

Dáng vẻ nhỏ nhắn đáng yêu của cô bé khiến cả ba người đồng loạt phá lên cười!

Cô bé Lâm Thiến Thiến này, quả thực là quá đáng yêu!

"Được, được, được, ba ba cắt dưa hấu ngay bây giờI"

Lâm Phong mỉm cười, anh nghiêm túc ấn mạnh dao xuống, gọn gàng xẻ quả dưa hấu thành nhiều miếng nhỏ.

Bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm của Lâm Thiến Thiến lập tức duỗi về phía quả dưa hấu, sau đó cầm lấy một miếng, nhưng bé cầm lên không nhét vào miệng mà nghiêm túc quay đầu lại, đưa miếng dưa hấu trong tay cho Cao Phượng Cầm.

Cô bé cứ như thế giơ cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn lên, dùng giọng non nớt của mình nói: "Dì Cao đừng khóc, Thiến Thiến mang dưa hấu con thích ăn nhất cho dì nè, dì Cao ăn xong là vui lên liền!"

Cao Phượng Cầm sững sờ trong giây lát.

Bà chưa bao giờ nghĩ rằng cô bé mà bà gặp mới hai lần, thế mà lại đem miếng dưa hấu đầu tiên cho mình.

Bà sững người một lúc, bỗng nhiên hốc mắt đỏ lên.

"Cảm ơn Thiến Thiến, Thiến Thiến thật tốt!"

Mũi Cao Phượng Cầm chua xót, bà vươn tay ra nhận dưa hấu trong tay Lâm Thiến Thiến, cắn một miếng.

Vị ngọt kèm theo hương thơm sảng khoái thấm vào ruột gan, trong nháy mắt từ môi răng chảy vào cổ họng, đến dạ dày, sau đó lan tràn tứ chi xương cốt, toàn thân chìm đắm trong cảm giác ấm áp.

Thật thoải mái, ngon quái Sự xúc động của Cao Phượng Cầm được thay thế bằng sự ngạc nhiên, bà lấy quả dưa hấu trong tay ra và nhìn nó một cách sững sờ, sau đó ngạc nhiên nói: "Dưa hấu này cậu mua ở đâu, sao lại ngon như vậy?"

Lâm Thiến Thiến cười toe toét, vô cùng tự hào nói với Cao Phượng Cầm: "Là ba con tự trông đấy ạ!"

Trần Như Hải cũng cắn một miếng dưa hấu, trong chốc lát, dường như năng lượng trì trệ tích tụ trong lồng ngực của ông giờ phút này tiêu tan rất nhiều.

Toàn thân thoải mái, cả người rũ bỏ hết cảm giác uể oải.

Ông ăn từng ngụm lớn dưa hấu, sau đó giơ ngón tay cái lên với Lâm Phong.

"Người anh em, dưa hấu của cậu rất tuyệt, ăn ngon lắm!"

Lâm Phong mỉm cười nói: "Nếu như anh thích ăn, trong nhà tôi còn trông một ít, lần sau chín tôi sẽ gửi đến cho anh!"

Trân Như Hải đầu tiên là mỉm cười, sau đó lại nở một nụ cười có chút cô đơn và gượng gạo: "Lần sau cậu tới không biết nhà hàng Hải Thanh Hà Yến này còn ở đây không nữa! Tóm lại, chúng ta chỉ cần kết bạn là được! Tôi không có nhiều bạn ở Thượng Hải, sau này chúng ta thường xuyên lui tới!"

Lâm Phong lập tức gật đầu đồng ý.

Lâm Thiến Thiến ăn hai miếng dưa hấu, bây giờ cô bé thật sự no rồi.

Bé vuốt cái bụng nhỏ tròn vo của mình, Lâm Thiến Thiến nháy mắt mấy cái, sau đó kéo Lâm Phong thì thầm: "Ba ba, Thiến Thiến mệt, buôn ngủ quá."

Lâm Phong lập tức đưa Thiến Thiến về, anh chào tạm biệt hai người rồi lái chiếc Wuling Hongguang đưa Thiến Thiến về nhà.

Sáng sớm hôm sau, sau khi Lâm Phong đưa Thiến Thiến đến trường, một mình anh vội vã đến kho hàng Cửu Lam.

Tối hôm qua mình thuê thêm một ngày, thừa dịp vườn trái cây Tiên Phong chưa đến, Lâm Phong đã chất hết dưa hấu vào kho, nửa giờ sau, vườn trái cây Tiên Phong dẫn theo người đến.

Vẫn là kiểm tra trước, khi bọn họ phát hiện mỗi một quả dưa hấu lớn của Lâm Phong đều lớn như vậy, chất lượng cao như vậy, bọn họ đều sững sờ.

Trước tiên là thống nhất nghiệm thu, sau đó cân và thanh toán.

Cuối cùng Lâm Phong bán đợt dưa hấu này được một triệu, trong khoảnh khắc bỏ tiền vào túi, Lâm Phong mới lộ ra khuôn mặt tươi cười.

Buổi sáng trôi qua vội vã.

Lâm Phong buổi chiêu cũng không có việc gì làm.

Anh chợt nhớ tới lời chú hai dặn mình, muốn tự mình đi thăm Lâm Dao.

Nếu như chú hai không nói gì thì còn tốt, như hiện giờ mình xem như đã gặp Lâm Dao, vả lại đã đồng ý với chú hai sẽ dành thời gian đến thăm cô ấy, buổi chiều hôm nay vừa vặn.

Lâm Phong về nhà trước, anh lấy ra dưa hấu còn lại trong không gian của mình, cắt làm tư, sau đó dùng màng bọc thực phẩm cẩn thận bọc lại, cuối cùng cho vào trong xe.

Anh lái xe, câm theo số điện thoại mà chú Hai đã đưa cho mình lúc trước, đi tìm Lâm Dao.

Học viện ngoại ngữ rất lớn, Lâm Phong dừng xe ở cổng trường, sau đó gọi cho Lâm Dao.

Anh đoán Lâm Dao chắc đang trong giờ học, nên cứ luôn ngắt điện thoại của Lâm Phong.

Lâm Phong đợi một lúc, cho đến khi anh nghe thấy tiếng chuông tan học bên trong trường, anh mới gọi điện thoại cho Lâm Dao một lần nữa.

Nhưng điều kỳ lạ chính là phải hơn mười phút sau, Lâm Dao mới bắt máy. "Alo? Anh là ai, sao gọi cho tôi hoài vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Giọng nói bên kia có vẻ mất kiên nhẫn, khác với Lâm Dao ngày đó anh đã gặp.

Lâm Phong nhíu mày: "Anh là Lâm Phong, không phải chú hai đã nói số điện thoại của anh cho em rồi hay sao?"

Lúc trước Lâm Phong và chú hai nói chuyện qua điện thoại, chú hai có nói là đã đưa số điện thoại của mình cho Lâm Dao, nghĩa là cô ấy đã có số điện thoại của mình rồi mới đúng.

Vừa nãy cô ấy hỏi mình là ai là có ý gì?

"Không có lưul"

Lâm Dao nói thẳng, nói xong muốn ngắt điện thoại ngay.

Lâm Phong cho dù có rộng lượng cỡ nào cũng bị Lâm Dao làm cho tức giận.

"Em nghĩ anh muốn tới gặp em lắm à? Nếu không phải chú hai cố ý dặn dò anh, anh muốn tới chắc? Anh đang đứng trước cổng trường, em ra hay không nói một tiếng, anh sẽ nói lại tất cả chuyện này với chú hail"

Lâm Phong nói xong liền cúp điện thoại.

Anh không nghĩ tới, ngày hôm đó khi chú hai còn ở đây, nha đầu này tốt xấu gì cũng giả vờ ngoan ngoãn, bây giờ chú hai đã trở vê quê, cô nàng thế mà lại lộ nguyên hình!

Cô ta nghĩ mình mỗi ngày ăn no rảnh rỗi thì muốn đến thăm cô ta chắc?!

Mười phút sau, Lâm Dao rốt cuộc xuất hiện trước mặt Lâm Phong.

Tuy nhiên, lần này điêu khiến Lâm Phong cảm thấy kỳ lạ là Lâm Dao từ phía con đường đối diện đi tới?

Lâm Dao đi tới trước mặt Lâm Phong, lạnh mặt nói: "Tôi tới rồi, anh đừng nói với ba tôi."

Lâm Phong nhíu mày nhìn Lâm Dao, lúc này anh có ảo giác không biết Lâm Dao trước mặt!

Lâm Dao trước mắt anh, cùng với Lâm Dao mà mình và chú hai đến gặp ngày hôm đó hoàn toàn khác nhaul

Hôm nay cô ăn mặc rất sexy và gợi cảm, cô ấy thế mà mặc chiếc áo hai dây, để lộ một mảng lớn bả vai, chân mang giày cao gót, loại có gót mảnh.

Mái tóc uốn xoăn lọn lớn, trang điểm cũng tinh xảo, đôi môi đỏ rực, nhìn thành thục hơn ít nhất cũng năm sáu tuổi!

Lâm Phong đứng hình luôn.

Anh hiển nhiên không nghĩ tới Lâm Dao xuất hiện ở trước mặt anh lại có bộ dáng như vậy!

Anh kinh ngạc một lúc lâu mới nói: "Em thế này là sao vậy?"

Lâm Dao nghe Lâm Phong hỏi vậy thì lập tức nhíu mày, cười lạnh nói: "Anh nghĩ anh là ai hả? Muốn quản tôi à?"

Sau khi nói xong dường như phát hiện ra mình nói có chỗ không đúng, cô dừng lại, bực bội vén tóc ra sau tai: "Tóm lại chuyện này không liên quan gì đến anh, tôi đang làm việc bán thời gian, cần làm thêm, anh đừng nói với ba tôi."

Vẻ kinh ngạc trên mặt Lâm Phong dần dần biến mất.
Bình Luận (0)
Comment