Chương 131: Đi tìm anh Minh
Chương 131: Đi tìm anh MinhChương 131: Đi tìm anh Minh
Trân Quả sướng rơn chạy tới chỗ Thiến Thiến, giơ ngón cái với cô nhóc.
"Thiến Thiến quá đỉnh, quá lợi hại!"
Lâm Thiến Thiến trong lồng ngực Lâm Phong ngại ngùng nở nụ cười, cả mặt đỏ bừng.
Trân Quả gãi đầu, ngượng ngùng nói với Lâm Phong: "Quên nói cho anh biết, tuy là vai diễn nhí nhưng vẫn có lương, đi thôi, để tôi dẫn anh đi lĩnh lương!"
Lâm Phong sửng sốt.
Trước khi tới chỗ này anh hoàn toàn không nghĩ tới chuyện tiền nong, tất cả đều là vì Thiến Thiến muốn đến nên anh mới thử mang cô nhóc tới đây xem như thế nào.
Đúng lúc giúp cô nhóc bồi dưỡng lòng can đảm.
Lúc này nhắc tới tiền nong, coi như có thêm một đầu thu nhập mới.
Lâm Thiến Thiến nghe được lời của Trân Quả, hai mắt cô nhóc lập tức phát sáng!
"Ba bai Là tiền do Thiến Thiến kiếm được ư? Có thật không vậy?"
Cô bé vui sướng nhảy cẵng lên trong vòng tay Lâm Phong!
"Ba ba! Thiến Thiến kiếm được tiền rồi, phải mua đồ ngon và quần áo cho ba ba, à còn phải mua cả hoa hồng cho dì Khương nữa!"
Lâm Thiến Thiến nghiêng nghiêng đầu nhỏ, ở bên cạnh ngẫm nghĩ đủ thứ.
Lâm Phong nghe xong, lập tức nở nụ cười.
"Ừm, Thiến Thiến nhà mình ngoan quá đi thôi, nào, giờ chúng ta đi nhận tiền, sau đó về nhà tìm bà nội Hoàng nhé. Ngày mai Thiến Thiến được nghỉ, ba ba dẫn Thiến Thiến đi chơi có được không?" Lâm Thiến Thiến gật đầu, đi theo phía sau Lâm Phong và Trần Quả, tới phòng tài vụ nhận thù lao.
Có rất nhiều diễn viên nhí, nên về cơ bản ai tới thử vai cũng sẽ được nhận một khoản phí an ủi khoảng một hai trăm tệ, kế toán phòng tài vụ đẩy kính trên sống mũi, nhìn qua Thiến Thiến một cái, nhẹ nhàng nói: "Thù lao năm vạn tệ, đây, trong này là năm vạn tệ, mời ngài kiểm tra, sau khi rời khỏi phòng này bên chúng tôi sẽ không chịu bất cứ trách nhiệm nào!"
Nói xong, nhân viên kế toán đưa cho Lâm Phong một phong bì dày cộp.
Lâm Phong nghe mà sững sờ.
Thành thật mà nói, năm vạn tệ này không là gì so với những minh tinh thực thụ, thế nhưng với một diễn viên nhí như Thiến Thiến, lại còn là người mới, có thể trả khoản thù lao lớn như vậy, coi như là để bồi dưỡng cô nhóc.
Anh cũng không nhập nhằng, dứt khoát mở phong bì ra, kiểm kê một lần, quả thực là năm vạn tệ, lập tức cười nói cảm ơn.
Anh dắt Thiến Thiến ra về, lúc ra khỏi lều lớn mới phát hiện ra sắc trời đã hơi tối.
Lăn lộn cả một buổi chiều, cả hai ba con vẫn chưa ăn cơm, bụng Thiến Thiến cũng bắt đầu réo lên.
"Ba ba, Thiến Thiến đói bụng!"
Cô nhóc tủi thân nói.
Thực ra cũng chưa tới tối, nhưng cũng đã là năm giờ.
Nếu bây giờ mà đi mua thức ăn về nấu cơm khẳng định sẽ không thể nào kịp được.
Lâm Phong chợt nhớ tới anh Minh.
Đúng vậy!
Lần trước bác hai đến, còn ở chỗ anh ấy ăn miễn phí một trận, lần này vừa vặn tới ăn một bữa, tiện thể thăm con gái anh Minh luôn!
Coi như có đi có lại!
"Thiến Thiến còn nhớ bác Minh không?"
Lâm Phong cúi người mỉm cười hỏi Thiến Thiến.
Cô bé nghĩ ngợi một lúc, sau đó gật đầu: "Có phải là bác Minh nấu ăn ngon ơi là ngon không ạ?”
Lâm Phong gật đầu.
"Chắc giờ chị gái nhà bác Minh cũng đã tan học rồi, ba con mình tới thăm chị ấy nhé?"
Lâm Phong hỏi.
Con nít luôn thích chơi với những đứa trẻ lớn hơn mình, đương nhiên Thiến Thiến cũng không ngoại lệ!
Thấy Lâm Phong nói đi tìm chị gái, cô bé sung sướng gật đầu đáp ứng!
"Vậy chúng ta đi thôi, trước khi tới gặp, ba con mình đi mua quà trước nhét"
Lần này Lâm Phong tới để trả ơn, đương nhiên không thể đi tay không được, không những vậy, anh còn đã nghĩ xong nên mua quà tặng gì.
Con gái anh Minh năm nay mười một tuổi, đang học lớp năm, đúng lúc bắt đầu phải học nặng.
Máy học lần trước mua cho Lâm Thiến Thiến rất ổn, học rất tiện, mua một chiếc làm quà cho cô bé nhà anh Minh là một ý tưởng không tồi!
Lâm Phong mở cửa xe, bế Thiến Thiến lên, hai cha con đi về phía quảng trường Minh Châu.
Lâm Phong không biết chỗ nào ngoài chỗ này, cũng như không có ý định thử nghiệm những nhãn hiệu khác, cho nên lại tới cửa hàng cũ để mual Vừa thuận tiện vừa tiết kiệm thời gian!
Một đường đi tới cửa hàng, thật may là anh không có tính sai, không chỉ thuận lợi mua được máy học mà còn vào trúng đợt giảm giá, không có gặp phải cái gọi là "bạn học”.
Lâm Phong cất máy học cẩn thận, sau đó lái xe chở Thiến Thiến đến hẻm nhỏ trong ký ức.
Nhưng lần này, quán ăn nhỏ nổi tiếng lúc trước đã không còn nữa.
Biển hiệu tiệm cơm anh Minh nằm chỏng chơ trên mặt đất, vỡ nát đến mức không nhận ra được.
Quán ăn đông khách lúc trước giờ đây cũng phủ đầy tro bụi, cửa cuốn cũng bị kéo sập xuống dưới, mặt trên dùng sơn đỏ vẽ một vòng tròn lớn, bên trong viết một dòng chữ.
Nơi này sắp bị phá dỡ.
Lâm Phong dừng xe.
Anh xuống xe, nhìn người đang thi công, theo bản năng hỏi: "Nơi này là tiệm cơm anh Minh đúng không ạ?"
Tình cờ vào đúng giờ nghỉ đi ăn, người kia chuẩn bị nghỉ làm, người này cũng đã làm ở chỗ này vài năm, thấy có người hỏi tiệm cơm anh Minh, lập tức quay đầu, tò mò quan sát Lâm Phong một lượt rồi hỏi: "Tìm anh Minh à?"
Lâm Phong gật đầu, sau đó quay trở lại trong xe, lấy ra một điếu thuốc đưa cho người đó.
"Ha ha, tiệm cơm anh Minh vừa ngon vừa rẻ, cho nên tôi mê lắm, nhắc tới lại thèm!"
Người đàn ồn cười nói.
Kỳ thật Lâm Phong có thể gọi điện thoại hỏi anh Minh, nhưng dưới tình thế cấp bách, nhất thời quên tiệt không nhớ.
Người kia châm thuốc, nhếch miệng cười.
Người đàn ông duỗi bàn tay bụi bặm của mình lên chỉ tay vê hướng cách đó không xa.
"Thấy không, ở kia kìa. Hiện còn đang nấu nướng ở sạp hàng, ngày nào cũng ngủ trong lều, khổ thân vợ con anh ấy."
Lâm Phong nhanh chóng nhìn về phía người kia chỉ.
Quả nhiên!
Lúc này đang vào giờ ăn, đa số công nhân công trường đã tan ca.
Công nhân như cơn thủy triều nườm nượp tiến về phía đó.
Tuy Lâm Phong không thể nhìn xuyên qua tường người, nhưng có thể nhận ra được từ nơi bốc lên nghi ngút khói bếp, chỗ đó hẳn là có một cái chảo, mùi thức ăn thơm phức theo gió bay đi, đến anh ở xa như vậy cũng có thể ngửi thấy được!
Một mùi hương quen thuộc!
Thơm nức mũi luôn!
"Cảm ơn!"
Lâm Phong cười nói, sau đó lại rút ra điếu thuốc khác đưa cho người đàn ông kia.
Đương nhiên Lâm Phong không hút thứ này rồi, bao thuốc này là do lân trước đi tham gia triển lãm nông nghiệp mua một bao để lỡ lúc nào tiếp khách rút ra mời.
Nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội mở ra.
Lần này đã được sử dụng.
Lâm Phong lên xe, tìm chỗ đỗ, sau đó bế Thiến Thiến đi xuống.
Thiến Thiến muốn tự mình xuống xe đi bộ, nhưng khu vực này đã biến thành đống đổ nát, có rất nhiều thanh thép lộ ra ngoài.
Anh sợ Thiến Thiến giãm phải đinh cho nên lại bế cô bé lên chen vào trong dòng người.
Ngồi xuống tảng đá lớn bên cạnh, Lâm Phong lẳng lặng ôm Thiến Thiến chờ đợi.