Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 132 - Chương 132: Thật Sự Định Làm Việc Ở Đây Cả Đời À?

Chương 132: Thật sự định làm việc ở đây cả đời à? Chương 132: Thật sự định làm việc ở đây cả đời à?Chương 132: Thật sự định làm việc ở đây cả đời à?

Một tiếng sau, tất cả công nhân đều đã ăn xong, tiếng nấu nướng bên trong rốt cuộc cũng ngừng lại.

Lâm Phong nghe được tiếng của chị dâu Minh.

"Minh ca, anh mau nấu cơm đi, con mình đi học về đói lắm rồi, tối còn phải làm bài tập toán nữal"

Anh Minh ừ một tiếng, sau đó vang lên tiếng thái rau trên thớt.

Lâm Phong ôm Thiến Thiến đi tới gần.

Lúc này anh mới xem như là nhìn rõ được cảnh tượng trước mắt, không khỏi cảm thấy cay cay mũi.

Lúc trước, anh Minh mở quán ăn ở đây ít nhất còn thuê được nhà, cả nhà còn chỗ chui ra chui vào, che mưa che nắng.

Còn hiện tại...

Trước mặt Lâm Phong bây giờ là căn lêu được dựng bằng nhựa plastic, nấu nướng thì ở ngoài trời, còn phía sau có vẻ như chỗ ngủ của một nhà ba người.

Lâm Phong đi tới, trầm giọng nói: "Minh ca, sao anh không nói với em một tiếng?!"

Anh Minh đang nấu ăn, nghe thấy giọng Lâm Phong, đầu tiên là sững sờ, sau đó hai con mắt sáng lên!

"AI Tiểu Phong đấy à! Tới chơi đấy hả?!"

Anh Minh tay bắt mặt mừng, nhờ chị dâu Minh mang ghế ra mời Lâm Phong ngồi.

Sau đó anh Minh nói: "Sao rồi, mấy ngày nay không bận bịu gì, có thời gian đến chỗ anh chơi à?" Anh Minh nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng bóng.

Con gái anh Minh đang làm bài tập trong nhà cũng chạy ra, nhìn thấy Lâm Thiến Thiến vui vẻ hô: "Thiến Thiến!"

Thiến Thiến và con gái anh Minh, hay còn được gọi là Minh tỷ tỷ, vốn đã biết nhau từ lâu.

Chỉ là rất lâu rôi chưa gặp lại nhau thôi.

Nhưng trẻ con mà, có biết sợ người lạ là gì đâu, hai đứa nhỏ lập tức dính lấy nhau vui chơi cười đùa vui vẻ.

Lâm Phong dặn dò Lâm Thiến Thiến cẩn thận xong, mới quay sang bắt chuyện với anh Minh: "Sao anh đổi chỗ ở mà không nói với em một tiếng? Anh thực sự định ở chỗ này làm cả đời à?"

Động tác nấu nướng của anh Minh nhất thời ngưng lại.

"Hầy! Làm ở đâu không phải là làm? Anh không nói bởi ngoài việc này ra anh còn làm được gì khác đâu, làm việc này trong lòng anh mới thấy thoải mái tự do được!"

Anh Minh nói xong, vẫy tay gọi Lâm Phong: " Hiếm khi chú mới đến đây một chuyến, không nói chuyện này nữa, để anh làm mấy món, rồi anh em mình tán gẫu nói chuyện! Cũng đã lâu anh em mình chưa tụ tập!"

Lâm Phong vẫn cứ cau mày không nói gì, anh đứng dậy, đi về phía con gái anh Minh.

"Bé MinhI Lại đây!"

Đối mặt với đứa trẻ, Lâm Phong lộ ra bộ dáng tươi cười.

Sau đó anh ngồi xổm xuống, vẫy tay gọi cô nhóc.

Lâm Thiến Thiến ở bên cạnh hớn hở cười nói: "Minh tỷ tỷ! Đây là món quà mà Thiến Thiến và ba cùng nhau chọn cho chị đó! Chị nhất định phải yêu thích nó nhé!" Lâm Thiến Thiến nói xong, Lâm Phong lập tức đưa món quà trong tay cho cô nhóc.

"Đây là máy học, lần trước ba cháu nói cháu muốn học tiếng Anh, trong khi bạn cháu đều đi học thêm, nên cháu không theo kịp được các bạn phải không?"

Lâm Phong mỉm cười chăm chú quan sát con gái anh Minh.

Con gái anh Minh cắn môi, xem ra Lâm Phong đã động đến nỗi buồn trong lòng cô bé.

"Dạ vâng."

Cô nhóc buồn bã ngẩng đầu, lúng túng nhận lấy máy học trong tay Lâm Phong, tiếp đó lại cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi giày thể thao cũ giặt đến bạc màu của bản thân, mở miệng chậm rì rì nói: "Các bạn đều đi học thêm, ba bảo cháu không cần học thêm, để cháu cố gắng học tập, nhưng cháu học tiếng anh không vào, cũng chẳng thể nói được câu nào, các bạn đều rất lợi hại..."

Ở Thượng Hải, có hay không có tiền thực sự có cách biệt rất lớn.

Gia đình có hoàn cảnh khá giả, ngay cả khi cho con đi nhà trẻ, cũng phải chọn trường mẫu giáo tốt nhất.

Học phí một năm mười mấy vạn, ngay tới cả cơm ăn nước uống đều được giáo viên chuyên môn chăm lo kỹ càng.

Chưa kể còn có những nhà trẻ thuê cả cả giáo viên nước ngoài tới để dạy học.

Chỉ cần mánh lới quảng cáo này thôi cũng có thể khiến phí đăng ký tăng lên rất nhiều.

Phóng đại hơn nữa, một số trường mẫu giáo còn yêu cầu cả bằng cấp của phụ huynh trẻ nữa.

Nói chung, phải có tiên, hoặc phải có trình độ học vấn cao và cũng chỉ có như vậy mới có thể cảm nhận được vẻ đẹp chân chính của đô thị lớn như Thượng Hải này. Còn không thì...

Hoặc là đi làm nhân viên văn phòng, hoặc là giống như anh Minh, Lâm Phong lúc trước, hay những công nhân, lao động nhập cư phải khổ sở giãy giụa cầu sinh, và tương lai con cái của họ cũng sẽ tương tự như vậy, mãi mãi không thể thoát khỏi vòng luẩn quẩn cũng như lời nguyền quái ác này.

Đó là điều mà cô bé Minh phải chịu đựng.

Thành tích học tập của cô nhóc kỳ thực rất tốt.

Ngoại trừ tiếng Anh.

Từ nhỏ đến lớn cô bé đều là người không nói được tiếng anh.

Mỗi ngày đều theo học những giáo viên trình độ không quá cao, cho nên phát âm không đúng, thậm chí còn có giáo viên dùng khẩu âm chỗ khác để phát âm tiếng anh, lâu dần cứ vì vậy mà không theo kịp.

Tới khu mới này, đa phần trẻ nhỏ ở đây đều đi tham gia vào các khóa học ngoại ngữ chuyên biệt ngay từ bé.

Nói thật, cứ coi như cô bé nhà anh Minh có thể thi tốt đi chăng nữa, nhưng ở Thượng Hải một nơi chú ý phát triển toàn diện như này thì khẩu ngữ còn quan trọng hơn văn viết nhiều, cô nhóc nhà anh Minh thật sự gặp bất lợi!

Cô bé rất muốn cố gắng học tập, thế nhưng khổ nỗi không có điều kiện cũng như môi trường học tập.

Chiếc máy học này đối với cô bé mà nói, đúng là nhánh cỏ cứu mạng.

Cô nhóc nhà anh Minh nhìn máy học trong tay, ánh mắt tràn đầy trân quý cùng nâng niu.

Lâm Phong thấy vậy, trong lòng đau xót.

Nếu không phải anh đột nhiên có được không gian làm ruộng, nghĩ tới cảnh con gái anh Minh lúc này chính là tương lai của Thiến Thiến... Lâm Phong nghĩ tới đây, thân thể bỗng run lên.

Anh thật lòng nhìn con gái anh Minh: "Yên tâm đi, hôm nay chú nhất định sẽ thuyết phục được ba cháu, ba cháu có thể ở đây nấu nướng cả đời không vấn đề gì cả, nhưng thế nào cũng không thể liên lụy kéo cháu xuống cùng được."

Cô nhóc cắn cắn môi, ánh mắt rưng rưng, nhưng chung quy vẫn không lên tiếng. ...

Anh Minh làm mấy món xong, Lâm Thiến Thiến và cô nhóc nhà anh Minh bưng bát gắp thức ăn vào tô rồi đi ra ngoài.

Chị dâu Minh ngồi cạnh anh Minh, đối diện với Lâm Phong, ba người ngồi ăn cơm, anh Minh có vẻ rất vui, không ngừng gắp đồ cho Lâm Phong.

Lâm Phong đột nhiên đặt đũa xuống, nghiêm túc cẩn thận nhìn anh Minh và chị dâu.

"Anh chị này, tuy rằng hôm nay em không nên nhiều lời, nhưng anh chị nói cho em biết đi, hai người thật sự định nấu ăn ở công trường cả đời như thế này à?"

Lâm Phong trầm giọng hỏi.

"Chắc cả hai nghĩ thế này là tốt rồi, cho rằng chỉ cần có thể kiếm được tiền, thì ở đâu cũng như nhau, thế nhưng anh chị thử nghĩ đến con gái anh chị đi, con bé không thể giống như hai người được, con bé có rất nhiều cơ hội và khả năng vô hạn, lẽ nào anh chị muốn để con bé chôn vùi cả đời ở công trường giống như anh chị?"

Nghe Lâm Phong nói xong, nụ cười trên mặt cả hai biến mất, cuối cùng biến thành cười khổ.

"Còn không phải anh đang nỗ lực kiếm tiên để mở nhà hàng đấy à? Giờ mà bỏ nghề đi làm việc khác khẳng định là không được rồi, anh cũng chẳng còn cách nào khác."

Anh Minh chậm rãi nói. Rồi nhìn tới con gái nhỏ, viên minh châu quý giá trong lòng mình. Sao anh có thể để con mình ở lại công trường chịu khổ như mình được đây. Nghe anh Minh nói vậy, tảng đá trong lòng Lâm Phong rốt cục cũng rơi xuống.
Bình Luận (0)
Comment