Chương 140: Trân Vân Tường quậy tới cửa
Chương 140: Trân Vân Tường quậy tới cửaChương 140: Trân Vân Tường quậy tới cửa
Hơn nữa, quan trọng nhất là ở bên ngoài khách sạn lớn Hải Thanh Hà Yến, lúc này đang bu đầy người!
Dựa trên cách ăn mặc của những người này, xem náo nhiệt cũng có, một số quần chúng thích hóng hớt.
Thế nhưng đa phần dường như đều là nhóm người tới từ cùng một nơi.
Bởi vì năm sáu người này toàn bộ đều mặc đồng phục giống nhau.
Lâm Phong tỉ mỉ nhìn lướt qua, liền phát hiện chữ phía trên nhãn.
"Khách sạn lớn Quốc Thanh?"
Lâm Phong cũng không xa lạ gì cái tên này, thậm chí có thể nói là đã nghe qua rất nhiều lần.
Thế nhưng mỗi lần nghe được, đều là từ trong miệng Trân Như Hải.
Khách sạn lớn Quốc Thanh này, chính là do Trần Vân Tường mởi
Hơn nữa vị trí hết sức khó xử, ở ngay đối diện khách sạn lớn Hải Thanh Hà Yến!
Quan trọng nhất là Trần Vân Tường này không chỉ có cung cấp dịch vụ của khách sạn, còn cung cấp một số giao dịch dừng chân khác.
Nói chung không sạch sẽ, đã sớm vi phạm tôn chỉ của Hải Thanh Hà Yến.
Lúc này khách sạn lớn Quốc Thanh nhân bỗng nhiên xuất hiện ở nơi này, nhất định là đã xảy ra chuyện!
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, Lâm Phong bước nhanh vào khách sạn.
Quả nhiên, càng đi vào bên trong thì càng nghe rõ tiếng cãi vã.
Trần Như Hải tức đến mức giọng nói run rẩy, mắng to nghịch tử súc sinh.
Nhưng giọng của một thanh niên lại phát ra vô cùng đắc ý, cực kỳ lạnh lùng: "Trân Như Hải, tôi khuyên ông nếu như thức thời thì mau cút đi, thành phố Thượng Hải hiện giờ, nào còn chỗ cho bảng hiệu khách sạn lớn Hải Thanh Hà Yến? Ông mau thừa nhận đi, bảng hiệu truyền thừa mấy trăm năm này, đã định trước sẽ nát ở trong tay của ông!"
Đôi mắt của Trần Như Hải đỏ đậm, nhìn chòng chọc Trần Vân Tường trước mắt.
Bạn muốn ông làm sao tin tưởng, tiểu súc sinh đang đứng huênh hoang ngạo mạn ở trước mặt ông... lại chính là nhân tài mà ông năm đó hao phí toàn bộ tâm huyết mới bồi dưỡng ra được?
Ông thậm chí ký thác toàn bộ hy vọng của mình vào trên người gã tal
Tên súc sinh này!
"Mày mơ tưởng! Con mẹ nó cho dù ông đây có chết, cũng bảo vệ danh tiếng của Hải Thanh Hà Yến!"
Trần Như Hải rống giận.
Nhưng sau đó truyên đến hàng loạt tiếng ho khan.
Cao Phượng Cầm vô cùng đau lòng, vội vã khuyên giải.
Khi Lâm Phong chạy đến, Cao Phượng Cầm đã sắp khóc đến nơi.
"Chuyện này chị thực sự hết cách, em Lâm, em mau khuyên nhủ đại ca em, ông ấy rất tức giận, nhất quyết không nghe, chị sợ ông ấy tức ra bệnh luôn!"
Cao Phượng Cầm khóc lóc nói.
Lâm Phong đầu tiên là ở trong đám người tìm được anh Minh vẻ mặt nóng nảy, sau đó hướng về phía so với anh ta làm dấu hiệu OK, lúc này mới nói với thanh niên kia: "Mày chính là Trân Vân Tường?"
Anh nheo mắt lại, tỉ mỉ quan sát từ trên xuống dưới người thanh niên này.
Thanh niên đắc chí, trên trán toàn là sự khinh cuồng tuổi trẻ cùng vui vẻ trả thù.
Lâm Phong vốn đang dồn nén tức giận vào giờ khắc này hoàn toàn bộc phát ra. Anh cảm thấy thật không đáng cho hai người Trần Như Hải cùng Cao Phượng Cầm!
"Mày chính là thằng đại ngốc trong lời đồn gần đây coi tiền như rác, đầu tư cho lão già này, trông cậy vào khách sạn này có thể kiếm tiên?"
Trân Vân Tường vô cùng ngạo mạn cười nói.
Lâm Phong thì khinh thường nhìn gã, sau đó lạnh lùng nói: "Mày chính là kẻ phản bội sư môn, đứa con bất hiếu phản bội cha nuôi kia?"
Gai cái tội danh này không thể nói là không lớn, đặc biệt ở trong giới đầu bếp đang chú ý đến truyền thừa, đó chính là hai tội lớn như núi, nghiêm khắc đè trên đỉnh đầu Trần Vân Tường!
Dù sao có rất nhiêu đầu bếp lâu năm người đích thật là như vậy, cả đời không kết hôn sinh con, cuối cùng nhận nuôi một đứa trẻ, truyền thụ tài nghệ cả đời của mình cho đứa trẻ đó.
Loại quan hệ này, vừa là sư phụ lại là cha con, tuy nói ở phương diện pháp luật là quan hệ nhận nuôi, nhưng từ góc nhìn của người trong ngành, vừa là ân dưỡng dục lại là phúc truyền thụ, mối quan hệ đó còn thân hơn cha con ruột.
Mà Trần Vân Tường không chỉ có phản bội sư môn, lại còn đơn phương giải trừ quan hệ cha nuôi, con nuôi.
Bất kể là một cái nào, ở trong giới đều là điểm chết người!
Trân Vân Tường đương nhiên biết tội danh của mình, lúc này lại bị Lâm Phong nhắc đến chuyện này ngay giữa ban ngày ban mặt, lập tức khiến cho gã giận dữ!
"Mày là thứ gì cũng tới dám giáo huấn tao? Mày thật sự cho rằng khách sạn lớn Hải Thanh Hà Yến bây giờ vẫn là Hải Thanh Hà Yến lúc trước?"
Mặt của Trần Vân Tường hoàn toàn trở thành hung ác nham hiểm, gã nhìn chằm chằm Lâm Phong, cười lạnh sau đó nói: "Thôi bỏ đi, giờ bọn mày kiêu ngạo cũng chỉ được một lúc, đến tuần sau, Hải Thanh Hà Yến hoàn toàn xoá tên ở Thượng Hải, tao xem bọn mày còn kiêu ngạo được nữa không!"
Trân Vân Tường nhìn chòng chọc Trần Như Hải nói: "Lão già, giờ tôi cho ông một cơ hội cuối cùng, ông đừng cho thể diện mà không cần!"
Trần Như Hải tức giận đến mức toàn thân run rẩy, hận không thể xông lên tát cho Trần Vân Tường một cái tát!
"Dù tao có chết, cũng sẽ không chịu thua thằng súc sinh mày! Súc sinh!"
Cao Phượng Cầm ở bên cạnh càng khóc tiếng lớn hơn.
Phụ nữ luôn khác đàn ông.
Trần Như Hải đã sớm nhìn thấu Trần Vân Tường, hiển nhiên là biết đoạn quan hệ cha con này đã thật sự cắt đứt, thế nhưng Cao Phượng Cầm lại vẫn ôm một ý niệm đối với Trần Vân Tường.
Dù sao cũng là đứa bé mà tự tay mình chăm sóc từ nhỏ đến lớn!
Cho tới giờ bà vẫn không tài nào hiểu nổi, đứa con nuôi Vân Tường đã từng rất ngoan, đứa trẻ từng nói sau khi lớn lên sẽ hiếu kính mình, hiện tại sao lại biến thành cái dạng này!
Bà không rõi
"Vân Tường, chắc là con..."
Cao Phượng Cầm khóc nói, nỗ lực cứu vấn mối quan hệ.
Nhưng Trần Vân Tường lại lạnh lùng cười khẩy, nhìn chằm chằm mắt của Cao Phượng Cầm gắn từng chữ: "Đừng gọi tôi là Vân Tường, tôi đã nói với các người rồi, con mẹ nó tôi họ Thi! Không có chút quan hệ nào với các người!"
Gã lạnh lùng nhìn lướt qua Trân Như Hải, sau đó ngoắc tay, hướng về phía đám đẳng sau nói: "Đi, cho bọn họ thể diện mà không cần, đến khi đó cũng đừng trách tôi nói chuyện khó nghe!”
Nói xong, Trân Như Hải mang theo một đám người, hùng hổ rời đi. Lúc này Lâm Phong mới nhanh chóng xoay người, nhìn Trân Như Hải nói: "Anh Trần, đã xảy ra chuyện gì?"
Trần Như Hải tức đến mức nói không nên lời, sắc mặt tái nhợt, chỉ đứng im thở dốc.
Nhưng anh Minh lúc này đi ra, thở dài, kể lại chuyện mới vừa xảy ra một lần.
Thì ra lúc này Trân Vân Tường đây tới, là vì cuộc thi đấu tổ chức ở trung tâm đại sảnh thành phố Thượng Hải vào thứ bảy này.
Tên là Đỉnh của Quốc Yến.
Thứ tư tuần sau, đại sứ nước ngoài sẽ tập trung tại thành phố Thượng Hải, để thúc đẩy tình hữu nghị cùng phát triển kinh tế cộng đồng trong và ngoài nước.
Với tư cách là chủ nhà, thành phố Thượng Hải sẽ phụ trách ăn ở của những người này.
Còn rốt cuộc ăn cái gì, ở cái gì, đều đại biểu bộ mặt thành phố Thượng Hải cùng thực lực của quốc gia.
Vì vậy sẽ tổ chức cuộc thi về ẩm thực.
Hiện tại thành phố Thượng Hải đang tìm kiếm những đầu bếp có thể tổ chức quốc yến cấp cao nhất trong thành phố Thượng Hải, hơn nữa thông qua một số thủ đoạn, họ đã mời tất cả các đầu bếp nổi tiếng trong cả nước, chính là vì cuộc thi quốc yến vào thứ tư.
Tất cả đầu bếp nhận được thiệp mời đương nhiên đều coi đây là vinh, dù sao đây là sự khẳng định đối với thực lực của mình.
Một khi lấy được hạng nhất trong cuộc thi này, như vậy thì tương đương với nổi danh khắp thiên hạ, sau này sẽ trở thành nhân vật cấp bậc tông sư trong ngành ẩm thực!